Thần Khống Thiên Hạ

Chương 776

Lam sắc Giao Long giết chết địch nhân, gầm thét mấy tiếng đem thú đan của Huyết Nhãn Ưng cùng với kiện linh khí và không gian giới của La Quý Dương chọp vào trong trảo mới phản hồi trở về.

Nó hiểu lấy những thứ đồ này hoàn toàn là lúc trước Lăng Tiếu dạy cho nó.

Đây là một loại thứ tốt không thể lãng phí, bất kỳ một gã cường giả nào đều có trân tàng, đối với Lăng Tiếu mà nói đều là một khoản tài phú hiếm có.

Hôm nay giết chết nhiều người của Trọng Kiếm môn như vậy, đây chính là đại thu hoạch a!

Sau khi Lăng Tiếu để cho Tàn Báo đem tất cả không gian giới chỉ thu lại, nắm trong tay cũng không phải là rất hài lòng nói:

- Bản thiếu gia thiếu chút nữa bị nổ chết, mới thu được ít đồ như vậy, thật là thiệt thòi!

Một đám trưởng lão đời trước của Tử Thiên tông ở không xa nhìn thấy thiếu chút nữa tại chỗ bị chấn choáng rồi.

Bọn ai cũng nhìn thấy mà thèm đồ trong tay Lăng Tiếu, đây chính là có thể so với một tòa bảo tàng mô hình nhỏ nha, tên này lại còn không hài lòng.

Bọn họ đều đang trong lòng mắng:

- Tiểu tử giả bộ, cẩn thận gặp sét đánh!

Nếu như Lăng Tiếu nghe được tiếng mắng của bọn họ, nhất định sẽ đắc ý cười đáp:

- Ca sớm đã bị sét đánh qua, còn đánh cho lên cấp đây.

Hắn ngừng hống, trong tay ném ra một cái lam sắc hỏa diễm quyền đầu hướng một chỗ tùng lâm ở không xa oanh tới.

Đang ở lúc lam sắc hỏa diễm quyền đầu kia muốn tới tùng lâm, một đạo quang mang thuộc tính chớp hiện, đem hỏa diễm kia oanh tán.

Trong lòng Tàn Báo thầm mắng chính mình khinh thường một tiếng, hướng tùng lâm kia truy kích mà đi.

Người giấu diếm trong kia cũng là cao minh, không đợi Tàn Báo đuổi kịp, hóa thành một đạo lưu tinh hướng phương xa bay đi rồi.

Tốc độ kia quả thực nhanh như thiểm điện, để cho Tàn Báo lần nữa sinh ra cảm giác chỉ có thể nhìn lưng đối phương.

- Tiểu long, đuổi theo cho ta, đừng để cho hắn chạy!

Lăng Tiếu hướng về phía lam sắc Giao Long kinh hô một tiếng, cũng hóa thành một đạo lam sắc thiểm điện đuổi tới.

Tàn Báo đây là hai lần đều cảm thấy thể diện ném hết rồi.

Hắn vừa mới khôi phục chút thực lực, vốn tưởng rằng ở trong Tây Bắc này không nói là nhân vật vô địch thiên hạ, cũng là người khác có thể lay động được.

Không ngờ, mới vừa rồi thiếu chút nữa để cho người ta ở trước mặt hắn đánh chết Lăng Tiếu, hiện tại lại có người tiềm phục ở phụ cận mà không nhận thấy đươc, tiếp đến lại không đuổi kịp người nọ.

Ngược lại là Lăng Tiếu bị Thiên Lôi tử oanh kích còn có thể giống như tiểu cường mà sống bình thường, càng có thể đem địch nhân ẩn nấp ở ngoài ngàn thước cảm ứng được, hiện tại lại là Lăng Tiếu cưỡi lam sắc Giao Long đuổi bắt.

Điều này để cho hắn là người hầu Thiên Tôn giai làm sao chịu nổi a!

Bất quá hắn đuổi không kịp cũng phải đuổi theo ở phía sau, đê tránh cho Lăng Tiếu có cái gì ngoài ý muốn.

- Chó chết, đây là cái tốc độ gì, ta dựa vào!

Lăng Tiếu cưỡi lam sắc Giao Long đuổi ra đến vạn dặm rồi, lại chỉ có thể miễn cưỡng đi theo phía sau, căn bản không có biện pháp rút ngắn khoảng cách với người nọ.

Lăng Tiếu ở trong lòng lo lắng:

- Tên kia không phải là cao cấp Thiên Tôn đi?

Kỳ thật, ở lúc Lăng Tiếu đang lo lắng, người nọ ở phía trước cũng là sợ hãi không dứt, tâm cũng nhấc lên tiếng nói.

- Đừng đuổi theo nữa, lại đuổi theo tiếp lão tử liền hao hết linh lực rồi.

Người đang chạy trốn kia trong lòng thầm than thở.

Người này chính là Phong Ảnh mà lão tổ của Trọng Kiếm môn phái tới truy sát hung thủ.

Phong Ảnh chẳng qua là danh hiệu của người này, hắn là Nửa bước Tôn giai Phong thuộc tính, là người hầu của lão tổ Trọng Kiếm môn.

Hắn sớm tiềm phục ở phụ cận sơn cốc vẫn không bị phát hiện, đó là bởi vì trước kia hắn chính là một ảnh tử thích khách am hiểu cách truy tung phục kích, hắn tu luyện có một môn Quy Khí công pháp ẩn nặc khí tức, chỉ cần hắn ẩn nấp, coi như là Thiên Tôn giai cũng khó có thể phát hiện hành tung của hắn.

Thời điểm ban đầu hắn ở cao cấp Vương giai, chính là dựa vào môn công pháp này thành công ám sát một gã đê cấp Địa Hoàng.

Hắn không nghĩ tới chính mình một mực ẩn nấp rất khá, đến cuối cùng làm sao bị người khác phát hiện.

Hắn dĩ nhiên không nghĩ tới tinh thần thức hải của Lăng Tiếu vô cùng thần kỳ, trong phương viên mấy ngàn thước chỉ cần sự vật Lăng Tiếu muốn cảm ứng thì đều khó thoát khỏi tai mắt của hắn.

May nhờ Phong Ảnh ở trước lúc chạy tới Tử Thiên tông được chủ nhân của hắn ban thưởng cho Phong Ngoa linh khí, bằng không hắn hiện tại liền chết rồi.

Phong Ngoa là một loại hình linh khí phi công kích hiếm thấy.

Loại linh khí này ở Tây Bắc hay Nam Vực đều khó gặp.

Nó mặc dù không có đặc tính công kích, nhưng mà lại giống như tên của nó, là một chiếc giày linh khí dùng để đề cao tốc độ chạy trối chết.

Chỉ cần đi nó vào, coi như là người bình thường cũng có thể đề cao tốc độ lên gấp hai ba lần.

Phong Ảnh chỉ là Nửa bước Tông giai, coi như là đề cao tốc độ lên gấp hai, ba lần cũng không nhanh bằng lam sắc Giao Long, nhưng mà hắn còn phục dụng mấy viên đan dược đề cao tốc độ, đem tốc độ của bản thăng đề cao gần gấp năm, sáu lần, cái này để cho hắn có siêu cấp tốc độ của cao cấp Thiên Tôn.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tàn Báo không có năng lực đuổi theo.

Nhưng mà mặc dù tốc độ của Phong Ảnh nhanh đến kinh người, nhưng mà lam sắc Giao Long cũng không phải là ngồi không, đuổi theo ở phía sau sít sao, không để cho hắn chạy ra ngoài tầm mắt, hơn nữa năng lượng ẩn chứa của lam sắc Giao Long so với hắn lớn hơn nhiều lắm, cho dù là bay đến mười ngày mười đêm cũng như cũ là không có chuyện gì, nhưng mà hắn lại không được, thời điểm chờ hắn hao hết linh lực chính là tử kỳ của hắn rồi.

Phong Ảnh gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, mồ hôi lạnh trên mặt ứa ra không ngừng.

Một rồng hai người tộng cộng chạy hai canh giờ, cũng không biết là bay được bao xa, Tàn Báo ở phía sau bọn họ sớm đã không còn nhìn thấy tung ảnh rồi.

Lăng Tiếu càng đuổi càng không nhịn được, muốn dùng tinh thần lực công kích, đáng tiếc khoảng cách quá xa, không cách nào làm ra công kích hữu hiệu, mặt khác lại không có cường chiêu có thể công kích từ xa.

Cho nên đoạn đường này đuổi theo chính là một ngày một đêm.

Phong Ảnh cũng không biết trên đường chạy trốn này đã ăn không biết bao nhiêu đan dược hồi khí gia tốc.

Đáng tiếc, vẫn là hao tổn không qua được sự chịu đựng kinh người của lam sắc Giao Long.

Hắn phải dừng lại khóc lóc cầu khẩn nói:

- Thiếu gia tha mạng a!

Hắn từng ngụm từng ngụm thở hào hển, mồ hôi rơi không ngừng, cả người suy sụp không chịu nổi.

Hắn ở trong lòng thề đây là một lần chật vật nhất từ khi hắn xuất đạo tới nay.

Lăng Tiếu cưỡi ở trên lam sắc Giao Long mắt nhìn xuống hắn:

- Ta tại sao phải tha cho ngươi?

- Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta... Ta có thể dâng ra trân tàng cả đời của ta.

Phong Ảnh thấp thỏm nói.

Lăng Tiếu lười cùng hắn nói nhảm, lập tức để cho lam sắc Giao Long giết chết hắn.

Bình Luận (0)
Comment