Quái âm rung trời, khiến người tê dại.
Lăng Tiếu ở một bên cuối cùng là mở rộng tầm mắt rồi, trong lòng thầm thở dài nói:
- Kim Tàm Cổ này thật không tệ, nếu để cho nó làm hộ thân linh thú của nhi tử ta hẳn là không có bôi họ thân phận của nó đi.
Lăng Tiếu sở dĩ sẽ nghĩ như vậy đều bởi vì nhi tử này của hắn đã sớm bị Đại tế ti thân định là người nối nghiệp của Cổ tộc bọn họ rồi, bằng không hài tử cũng sẽ không theo họ mẹ.
Lăng Tiếu đổi với cái này căn bản không có bất kỳ quyền lên tiếng nào, ban đầu Tế ti nữ yêu cầu ở trước khi nàng chết lưu lại một cái sinh mệnh mới, chính là cho Đại tế ti một cái kỳ thác tâm linh, coi như là nàng cái cháu gái này vì lão nhân tận một chút hiếu đạo rồi.
Lăng Tiếu bất kể nhi tử họ gì, đó cũng là thân nhi tử của hắn, là nhi tử thứ nhất người của hai thế giới là hắn, hắn dĩ nhiên phá lệ vui mừng.
Qua một lúc lâu sau, Kim Tàm Cổ hướng một cái phương hướng khác nhìn sang.
Bầu trời ở cái hướng kia nở rộ ra một đoàn kim sắc diệu quang, quang mang cực kỳ thần thánh huyễn lệ, một đạo tiếng đề minh của anh nhi phá vỡ trường không.
Kim sắc quang mang kia ở giữa không trung biến ảo thành một con Cổ trùng cự đại.
Cổ trùng này lại cùng Kim Tàm Cổ giống nhau như đúc, lộ ra vẻ đặc biệt uy phong.
Người của Cổ tộc hướng kim quang kia nhìn lại, ánh mắt của mọi người lần nữa trở nên kinh ngạc cuồng nhiệt lên.
- Cổ vương dị tượng!
Đại tế ti cùng một đám cao tầng Cổ tộc nhìn thấy kim sắc quang mang kia không nhịn được đều hô lên.
- Thật là thiên hữu tộc ta... Thật là thiên hữu tộc ta...
Đại tế ti hướng kim sắc quang mang kia hành lễ vui mừng cúng bái.
Tất cả mọi người của Cổ tộc đều là cùng kêu to lên:
- Thiên hữu tộc ta!
Vẻ mặt cũng là càng phát ra thành kính.
Tiếng khóc của anh nhi kia tựa hồ giống như ma âm, lại càng khóc càng là lớn tiếng.
Anh nhi cách nơi này không gần, nhưng mà tất cả mọi người có thể nghe được rõ ràng.
Kim Tàm Cổ kia tựa hồ nghe đến triệu tập cái gì, sau một tiếng trường khiếu hướng kim sắc hư ảnh kia bay vút tới.
- Tiếu, gia gia, đó... Đó là Thiên nhi!
Tế ti nữ nhìn địa phương kim quang thiểm diệu kia, che lại cái miệng nhỏ nhắn kinh hô lên.
- Không may rồi, đại gia hảo kia sẽ không ăn nhi tử của ta đi!
Lăng Tiếu thần sắc kinh hãi, tiếp theo hướng phương hướng viện tử bay tới.
AI ngờ Đại tế ti trước một bước chắn ở trước mặt Lăng Tiếu.
- Gia gia ngươi làm gì, nhanh đi ngăn cản Kim Tàm cổ vương a!
Lăng Tiếu không rõ Đại tế ti vì sao ngăn hắn, thật là khiến cho hắn lòng như lửa đốt, không chút suy nghĩ liền hướng về phía Đại tế ti kêu lên.
- Đừng nóng vội, Thiên nhi hiện tại bày ra dị tượng, trời sinh chính là Vương trong tương lai của Cổ tộc ta, Kim Tàm Cổ sẽ không thương hại hắn, còn có thể ... Còn có thể để Kim Tàm Cổ nhận chủ.
Đại tế ti lộ ra vẻ mừng rỡ giải thích.
- Đây... Hắn vẫn còn là hài tử, hắn cái gì cũng đều không hiểu, làm sao để cho Kim Tàm Cổ nhận chủ.
Lăng Tiếu gấp gáp nói.
- Tiếu, đừng nóng vội!
Tế ti nữ ở một bên khuyên nói một tiếng, tiếp theo hướng về phía Đại tế ti hỏi:
- Gia gia, Thiên nhi hắn... Hắn có phải là Kim Cổ thân thể hay không?
Đại tế ti vuốt râu cười nói:
- Không sai, theo dị tượng đến xem hắn chính là Kim Cổ thân thể, sau này Cổ tộc chúng ta lại có thể khôi phục đến thời kỳ cường thịnh.
- Kim Cổ thân thể là cái gì?
Lăng Tiếu đều có chút không hiểu nói.
- Cái này sau lại giải thích, chúng ta trước đi xem một chút, nhưng mà ngàn vạn lần không thể quấy nhiễu Kim Tàm Cổ.
Đại tế ti dời đi đề tài nói.
Tiếp theo lão trước một bước cẩn thận bay tới, Lăng Tiếu, Tế ti nữ cùng nhóm cao tầng của Cổ tộc cũng cùng tới.
Mà những cổ trùng kia lại cũng toàn thể đuổi tới.
Chỉ còn lại có những người của Cổ tộc kia ở nguyên tại chỗ hướng viện tử cúng bái.
Thân thể to lớn của Kim cổ trùng trong nháy mắt rút nhỏ mấy chục lần, trong nháy mắt chui vào trong phòng.
Sau khi nó chui vào, tiếng khóc của anh nhi cũng dừng lại.
Không bao lâu sau, Kim Cổ hư ảnh ở trên bầu trời bắt đầu dần dần co rút lại.
Sau khi hư ảnh co rút lại xong, bên trong nhà lại truyền ra tiếng cười của anh nhi.
- Ha ha...
Thanh âm cười kia đến rất trẻ con, cười đến rất thanh thúy, cười đến vui vẻ.
Đây là tiếng cười của một anh nhi ba tháng tuổi sao, thật là bất khả tư nghị rồi?
Lăng Tiếu cũng không nghĩ được nhiều như vậy nữa, xông vào trong phòng.
Đại tế ti cùng Tế ti nữ cũng đi theo tiến vào.
Sau khi bọn họ tiến vào trong phòng cũng đều choáng váng rồi.
Anh nhi ngủ ở trên giường dùng bàn tay nhỏ bé kia ôm Kim Tàm Cổ thu nhỏ lại kia đang cười, mà Kim Tàm Cổ kia vươn ra đầu lưỡi càng không ngừng liếm mặt của anh nhi, một bộ dáng cực kỳ thích thú.
- Ha ha, tốt tốt... Không hổ là tằng tôn của ta, Kim Tàm thân thể, cũng chỉ có thể chất như vậy mới có thể khiến cho Kim Tàm Cổ thân cận như thế.
Đại tế ti cực kỳ sảng khoái cười nói.
Tế ti nữ ở một bên cũng là vẻ mặt mừng rỡ, mà Lăng Tiếu lại là vẻ mặt không hiểu.
Sau đó Kim Tàm Cổ kia lần nữa co lại, lại mở ra cái miệng nhỏ nhắn cắn lấy ngón tay của anh nhi.
- Dám cắn nhi tử ta, ngươi muốn chết!
Lăng Tiếu chân mày cau lại, muốn hướng Kim Tàm Cổ phách đi qua.
Đại tế ti lần nữa xuất thủ ngăn trở hắn nói:
- Dừng tay, đây là Kim Tàm Cổ nhận chủ, sau này nó sẽ phụng Thiên nhi làm chủ.
- Đúng vậy a, Tiếu, sau này Thiên nhi có Kim Tàm cổ vương canh giữ, ai cũng đừng hòng thương tổn hắn.
Tế ti nữ cũng ở một bên giải thích nói.
Lăng Tiếu sửng sốt một chút nói:
- Như vậy cũng được!
Quả nhiên, sau khi Kim Tàm Cổ đem ngón tay của anh nhi phá ra, anh nhi cũng không có phát ta tiếng khóc kêu đau, ánh mắt linh động kia phảng phất chớp lên thần sắc mong đợi.
Kim Tàm Cổ kia chỉ mút một chút máu huyết, liền không có tiếp tục, tiếp theo nó hướng miệng của anh nhi bò qua, cuối cùng lại càng trực tiếp bò vào trong miệng anh nhi.
Thấy vậy Lăng Tiếu chỉ cảm thấy một trận ghê tởm tê dại không thôi, hắn đang lo lắng mà thầm nghĩ:
- Gia hảo kia sẽ không chui vào trong bụng con ta, đem nội tạng của hắn đều thôn phệ đi.
Mà Đại tế ti cùng Tế ti nữ ở một bên đều là một chút cũng không nóng nảy, ngược lại đều lộ ra vẻ mừng rỡ vạn phần.
Sau khi theo Kim Tàm Cổ vào trong bùng anh nhi, anh nhi đã ngủ, trên mặt còn mang theo vẻ yên ổn, một tầng quang vựng nhàn nhạt càng không ngừng ở chung quanh hắn tản ra uân nhân chi khí, thoạt nhìn thần kỳ như kim đồng hàng thế.
- Tốt lắm, đi ra ngoài đi, Kim Tàm Cổ sẽ không thương hại Thiên nhi!
Đại tế ti hài lòng nhìn thoáng qua anh nhi, nói một tiếng, mang theo hai người đi ra ngoài.
- Tế ti đại nhân!
Cao tầng Cổ tộc ở bên ngoài đang chờ cùng kêu lên nói, trong thần sắc của bọn họ tràn đầy vẻ chờ mong.