La Khinh Sương ở bên cạnh Lưu Đấu thản nhiên nói:
- Ngươi để cho bọn họ dừng tay đi.
Lưu Đấu nghiêng mặt nhìn La Khinh Sương một chút, đem nàng ôm chặt hơn mấy phần hỏi:
- Đau lòng rồi sao? Yên tâm, ta rất nhanh sẽ để cho ba tỷ muội các ngươi đoàn tụ, đến lúc đó ta hi vọng ba người các ngươi có thể rất sung suongs mà hầu hạ ta có biết không?
- Ngươi... Ngươi chẳng lẽ không sợ hắn sẽ có một ngày từ Tử Thiên tông trở về sao?
La Khinh Sương khẽ tức giận nói.
- Hắn? Ngươi nói là Tiếu bá vương kia? Ha hả, hắn trở lại thì thế nào, hắn có thể lực chống tam đại Vương giai của Lưu gia ta? Ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa, sau này cần phải biết điều một chút làm hảo phu nhân cho ta, nếu như thế ta mới có thể để cho La gia sống khả giả một chút, nếu không... Ngươi nên biết kết quả.
Lưu Đấu tay trượt đến trên kiều đồn của La Khinh Sương hung hăng ngắt một phen nói.
La Khinh Sương xấu hổ giận dữ, nhưng mà lại không làm gì được.
Nàng rất hối hận ban đầu không có đem thân thể cho Lăng Tiếu, hiện tại lại tiện nghi cho cái khốn kiếp mà mình không thích này.
Nhưng mà nàng hiện tại căn bản không có đường lựa chọn.
Nếu như nàng không thỏa hiệp gia tộc sẽ mất, vì thân nhân của nàng, hi sinh nàng lại có cái gì mà không thể được?
Đồng thời, nàng ở trong lòng hận nam nhân kia đi mấy năm không quay lại.
Nàng rất muốn hỏi một chút hắn tại sao ác tâm như vậy, đem mấy người phụ nhân các nàng ném ở nơi này mà cũng không trở về để xem một chút, chẳng lẽ hắn không biết các nàng một mực tư niệm hắn sao?
Có lẽ hắn ở bên ngoài đã có nữ nhân khác?
La Khinh Sương lựa chọn Lưu Đấu, nguyên nhân rất lớn là vì gia tộc, cũng có một phần nguyên nhân là nàng không muốn chờ đợi trong vô vọng.
Phương hoa của nữ nhân tiêu hao không nổi, nàng sợ mình đợi đến khi hoa tàn ít bướm, hắn cũng còn chưa trở lại.
Cho nên, nàng cuối cùng còn là bỏ qua lời hứa ban đầu.
Chiến đấu trong Lăng gia viện tử đã đốt lên.
Thân là người hầu trung thành nhất của Lăng Tiếu, Độc Ưng cũng bắt đầu hướng tám tên truy tùy giả hét lớn:
- Bát tướng nghe lệnh, bảo vệ hai vị thiếu phu nhân cùng phu nhân.
- Vâng!
Tám tên đi theo Lăng Tiếu kia cùng kêu lên đáp.
Tám tên đê cấp Linh Sư, phối hợp lại thực lực có thể so với hai gã trung cấp Linh Sư.
Độc Ưng người mang theo vài tia Âm phong sát khí, hoàn toàn có thể cùng một tên cao cấp Linh Sư đối chiến rồi.
Trong lúc nhất thời, ở trong viện tử của Lăng gia phát ra tiếng chiến đấu kinh người.
Lưu Đấu bên này nhân số tuy ít, nhưng lại thắng ở thực lực mạnh.
Lưu Đấu ở một bên ôm La Khinh Sương rất là bình tĩnh xem cuộc vui, chỉ bất quá mục quang của hắn lại là rơi vào trên người Bạch Vũ Tích cùng Vi Đại Nhi.
- Lăng phu nhân, ngươi đã suy xét kỹ chưa, nếu như ngươi đáp ứng để hai người bọn họ đi theo ta, Lưu gia ta sẽ tha cho Lăng gia các ngươi một đường, bằng không, ba ngày sau, tất cả các ngươi đều phải chết.
Lưu Đấu nhìn Mộng Tích Vân uy hiếp nói.
- Nằm mơ, cho dù Lăng gia ta toàn bộ tiêu diệt, cũng sẽ không để cho Lưu gia các ngươi được như ý.
Mộng Tích Vân oán giận đáp.
- Tốt tốt... Bản thân ta muốn nhìn hôm nay các ngươi có thể cậy mạnh đến mức nào.
Lưu Đấu liên tục ứng mấy tiếng rồi lại không nói nữa.
Trong viện tử, Lý Cuồng Hổ cùng đối thủ càng đấu đến không rời.
Hắn chỉ là cao cấp Linh Sư mới lên, hắn cảm thấy nếu là để cho hắn một thời gian ngắn củng cố, tuyệt đối có thể đem đối thủ giết chết.
Phong Hổ Quyền của hắn giống như là hổ vương hạ sơn, từng quyền từng quyền hướng về phía đối phương oanh tới, còn trường thương của đối phương công thủ đầy đủ, để cho hắn rất khó cùng đối phương lưỡng bại câu thương.
Bạch Vũ Tích ở bên kia cùng Vi Đại Nhi liên thủ công kích tên cao cấp Linh Sư kia căn bản không chiếm được chỗ tốt.
Các nàng còn bị đối phương đè ép mà đánh, nếu không phải đối phương không muốn tính mạng của nàng, các nàng chỉ sớ đã sớm chết rồi.
Duy nhất chiếm ưu thế chính là Độc Ưng.
Hắn là trung cấp Linh Sư không sai, nhưng mà bọn họ không biết rõ Độc Ưng là song thuộc tính đồng tu, thực lực của hắn hơn xa cùng giai.
Một gã trung cấp Linh Sư của Lưu gia bị Độc Ưng xuất kỳ bất ý chém giết rồi.
- Mau giết tên Độc Nhãn Long kia1
Lưu Đấu tức giận la hét nói.
Một gã cao cấp Linh Sư bên phía Lưu gia phải buông tha cho ý niệm đánh chết tám đại chiến tướng, nghênh đón Độc Ưng, muốn đem hắn chém ở dưới ngựa.
Tám đại chiến tướng nghênh đón mấy tên Linh Sư còn lại của Lưu gia, song phương càng đấu đến vô cùng kịch liệt.
Tám đại chiến tướng thực lực không tính là mạnh, nhưng mà bọn họ đều trải qua tùng lâm ma luyện một phen, đả pháp rất là liều mạng.
Bọn họ bị đối phương chém một kiếm, bọn họ cũng sẽ trả lại cho đối phương một kiếm.
Mấy cái Linh Sư của Lưu gia đều bị sát ý của tám người liều mạng dọa sợ rồi.
Trong lúc nhất thời, nhân mã song phương lâm vào trạng thái cân bằng.
- Phế vật, bắt hai người cũng không được, thiệt thòi thúc gia ta nói các ngươi rất có thể đánh!
Lưu Đấu vô cùng khó chịu mắng.
Kỳ thật, hắn cũng không nghĩ tới bên trong một cái viện tử lại có nhiều Linh Sư như vậy, hoàn hảo hắn mang theo hơi nhiều người, bằng không hắn liền nộp mạng ở chỗ này rồi.
Bất quá hắn cũng không gấp, hắn còn có lá bài tẩy chân chính còn chưa dùng đây.
Mấy đạo tiếng xé gió từ không xa tung người nhảy qua.
- Ai dám ở Lăng gia ta giương oai!
Lăng Chiến cầm trong tay một cây kim thương bay nhanh mà qua.
Đi theo ở phía sau hắn chính là mấy tên trưởng lão của Lăng gia, một người trong đó là nghĩa phụ Lệ Không của Lăng Tiếu.
Lăng Chiến nhìn chằm chằm vào Lưu Đấu quát to:
- Ngươi là người phương nào, lại dám đến Lăng gia ta giương oai, hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, các ngươi đều đừng nghĩ rời đi.
- Ha hả, chỉ bằng ngươi? Tựa hồ còn chưa đủ tư cách.
Lưu Đấu đối mặt với Lăng Chiến rất là trấn định nói, trong ánh mắt tràn đầy ý khinh thường.
- Chiến ca, hắn là người của Lưu gia, coi trọng Vũ Tích cùng Đại Nhi, mang người đi tới cường đoạt.
Mộng Tích Vân hướng về phía Lăng Chiến nói.
- Thật can đảm, thật cho đây là thiên hạ của Lưu gia các ngươi sao? Hôm nay ta liền trước phế ngươi đi.
Lăng Chiến giận dữ, lập tức đoạt hướng Lưu Đấu đâm tới.
Tu vi của Lăng Chiến hôm nay đã là cao cấp Linh Sư, lại thêm cùng Lăng Tiếu giống nhau là tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, thực lực của hắn ở trong đồng giai tuyệt đối là tương đối cường hãn.
Hắn đã nhìn ra bên cạnh Lăng Tiếu bất quá là bốn cái cao cấp Linh Sư, hắn bên này cũng có trợ thủ, muốn giết chết tiểu tử họ Lưu không coi là việc khó gì, dù sao Lưu Lăng hai nhà nhất định là phải đánh một trận, hắn hiện tại hạ sát thủ cũng không có cái gì cần cố kỵ rồi.
Song, Lưu Đấu đối mặt với thương của Lăng Chiến đâm tới ại còn lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Có quỷ!
Lăng Chiến không phải là người ngu, đối phương lại bình tĩnh như vậy, nhân gia khẳng định còn có hậu chiêu gì, đang lúc hắn muốn thối lui, một cỗ áp lực cường đại đập vào mặt.