- Phụ thân, Thiên nhi mới không có bướng bỉnh.
Tiểu tử không vui mà nhíu lại lỗ mũi nói.
- Không có chuyện của ngươi, câm miệng cho ta!
Lăng Tiếu đối với tiểu Lăng Thiên hung hăng nói.
- Ngươi đi sang một bên cho ta, ai khi dễ tôn tử của ta, ta không chơi với hắn.
Mộng Tích Vân kiên định đứng ở bên phía tiểu tử hướng về phía Lăng Tiếu quát trách nói.
- Mẹ, ngươi đừng đem tên tiểu tử này làm hư rồi.
Lăng Tiếu có chút hết chỗ nói rồi, trong lòng nói thầm:
- Ngay cả mẹ cũng thích tiểu tử này, những ngày an nhàn của ta chấm dứt rồi.
- Ngươi khi còn bé ta cũng cưng chiều như vậy, cũng không thấy ta đem ngươi làm hư rồi.
Mộng Tích Vân liếc mắt nhìn nhi tử một cái nói.
Lăng Tiếu trực tiếp hết chỗ nói, trong lòng kêu rên:
- Có tôn tử liền không cần nhi tử rồi.
Lúc này, Phượng Tiêm Vận hướng Mộng Tích Vân quỳ xuống một cái nói:
- Mẹ, ta biết để cho Thiên nhi đi theo ông ngoại đối với Lăng gia mà nói đúng là bất hiếu, nhưng mà van xin mẹ thương hại ông ngoại cơ khổ một
đời, mẹ cũng đừng cùng lão tranh giành có được không? Vận nhi sẽ cả đời
hảo hảo hầu hạ mẹ.
- Hài tử ngươi, mau... Mau lại đây, chuyện này ta cũng không làm chủ
được, hãy để cho Tiếu nhi đi nới với cha hắn, chẳng qua là ta đang tiếc
tôn nhi.
Mộng Tích Vân một tay ôm tiểu Lăng Thiên, một tay đem Phượng Tiêm Vận đỡ lên.
Bạch Vũ Tích một mực thiện lương đứng dậy nói:
- Mẹ nuôi, ngươi liền đáp ứng Thiếu nãi nãi đi, Thiếu nãi nãi sau này
còn có thể sinh thêm mấy cái tôn tử ngoan ngoãn cho ngươi mà.
Tế ti nữ hướng Bạch Vũ Tích quăng tới ánh mắt cảm kích.
Bạch Vũ Tích lại là thừa cơ hướng Tế ti nữ hành lễ nói:
- Vũ Tích ra mắt Thiếu nãi nãi, ta là thiếp thân nha hoàn của thiếu gia, sau này Thiếu nãi nãi có chuyện gì xin cứ việc phân phó ta.
Tâm của Bạch Vũ Tích đối với Lăng Tiếu là người khác khó có thể nhận thức được rõ ràng.
Hồi tưởng lại từng điểm năm đó, trong lòng Bạch Vũ Tích như cũ là tràn đầy ngọt ngào vô hạn.
Cho dù hiện tại Lăng Tiếu có thê tử, nàng vẫn mà trước sau như một đem
Lăng Tiếu đạt ở vị trí thứ nhất, nàng vĩnh viễn sẽ chỉ là nha hoàn duy
nhất của thiếu gia.
Lăng Tiếu trở về Lăng gia đã là ngày thứ ba.
Lăng Tiếu trên dưới một lần vui mừng nhộn nhịp.
Bởi vì Lăng gia bọn họ như cũ vẫn là đệ nhất gia tộc của Vẫn Thạch
thành, hơn nữa trở thành đại gia tộc duy nhất của Vẫn Thạch thành, những tiểu gia tộc khác chỉ có thể phụ thuộc vào Lăng gia.
Bằng không, Lưu gia sẽ là kết quả của bọn họ.
Lăng gia đạt đến đỉnh phong trước đây chưa từng có, đây hết thảy đều là thập tứ trưởng lão Lăng Tiếu của bọn hắn mang đến.
Thập tứ trưởng lão đã thay thế Thái tượng trưởng lão trở thành định hải thần châm chân chính của Lăng gia.
Bọn họ tin tưởng, chỉ cần một ngày thập tứ trưởng lão còn tồn tại, Lăng
gia bọn họ sẽ phồn vinh thịnh vượng một ngày, tuyệt đối không có ai còn
dám sờ vào Lăng gia bọn họ.
Trước đây, người bị Vương giai của Lưu gia gây thương tích cơ hồ đều hồi khí trở lại, tạm thời không có gì nguy hiểm.
Lăng Tiếu cũng trong lúc này phế đi một phen lời lẽ thuyết phục phụ thân hắn để cho tiểu Lăng Thiên tiếp tục ở với Đại tế ti.
Lăng Chiến cùng với Mộng Tích Vân đều là người thông tình đạt lý, mặc dù trong lòng rất là không muốn, nhưng là gắng gượng mà đáp ứng, huống chi tôn tử vẫn là của bọn họ, chẳng qua là đổi dòng họ mà thôi, nhi tử của
bọn họ còn trẻ tuoir như vậy, đợi ngày sau lại sinh thêm cho bọn hắn mấy cái tôn tử cũng là một loại chuyện tốt.
Hôm nay, trong viện tử nhà Lăng Tiếu rất là náo nhiệt phi phàm.
Người có cấp bậc Lăng gia trưởng lão toàn bộ đều đến nơi này.
Người không biết còn tưởng rằng nhà Lăng Tiếu là nội các của Lăng gia.
Bọn họ đều là được chứng kiến thủ đoạn của Lăng Tiếu, đều là người của
một tộc, bọn họ đương nhiên phải hảo hảo kéo quan hệ với Lăng Tiếu.
Huống chi Lăng Tiếu còn có thân phận Luyện dược sư, bọn họ ít nhiều đều
đang chờ đợi Lăng Tiếu có thể thưởng cho bọn họ chút ít đan dược, để cho bọn họ đề thăng một chút.
Lăng Tiếu nói như thế nào cũng là vãn bối, tự nhiên không thể đem bọn họ cự ở ngoài cửa, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi ra ngoài ứng
phó một phen, nếu không người khác sẽ nói hắn có bổn sự rồi, ngay cả
người của gia tộc cũng không cần nữa.
Sau khi cùng chư vị trưởng bối khách sáo một phen, Lăng Viễn thân là tộc trưởng mới hạ lệnh để cho phần lớn người rời đi trước.
Bên trong phòng khách hiện tại cũng chỉ còn lại có mấy đều quen thuộc với Lăng Tiếu.
Gia gia Lăng Thương, trưởng lão đời trước Lăng Trần, ông nuôi Lệ không,
đại bá Lăng Viễn, phụ thân hắn Lăng Chiến, tam thúc Lăng Thao.
Lệ Không híp mắt cười nói:
- Hảo tiểu tử, mấy năm không thấy lại lợi hại như thế rồi, ngươi nói cho ông nuôi, ngươi bây giờ là cảnh giới gì?
Những người khác đều đem ánh mắt tập trung lên trên người hắn, tựa hồ cũng muốn biết đáp án xác thực.
Lăng Tiếu không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng nói:
- Miễn cưỡng đạt tới cao cấp Vương giai rồi.
- Cao... Cao cấp Vương giai?
Mấy người Lăng gia ở tại tràng đều là hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn ho nhưng là tinh tường nhớ được, thời điểm Lăng Tiếu rời đi Vẫn
Thạch thành bất quá là trung cấp Huyền Sĩ, nhưng bây giờ đã là cao cấp
Vương giai rồi. Bốn năm này hắn cư nhiên liên tục nahyr lên bảy cái tiểu cấp bậc, bước qua hai đại cấp bậc, tốc độ tấn thăng này tựa hồ cũng quá nhanh một chút đi.
Bọn họ từng người đều tu luyện hơn nửa đời người, lợi hại nhất cũng bất
quá là Nửa bước Vương giai, mà Lăng Tiếu mới bao nhiêu, vậy mà đã đem họ vứt ở phía sau rất xa, để cho những trưởng bối như bọn họ làm sao chịu
nổi a!
- Hảo tiểu tử, không hổ là thiên tài của Vẫn Thạch thành ta.
Lệ Không vỗ bắt đùi khen nói.
Lăng Thương cũng là hài lòng gật đầu nói:
- Tốt tốt, không hổ là Lăng gia đệ tử ta, nghĩ đến ngươi ở Tử Thiên tông cũng là thân ở địa vị cao đi?
Lăng Tiếu đáp:
- Coi như cũng được đi, lần này ta trở lại chủ yếu là xem cha mẹ ta một chút, ta chuẩn bị đi xa.
- Tiểu tử ngươi mới trở về đã muốn đi xa?
Lăng Trần không hiểu hỏi.
Trong lòng hắn còn hi vọng Lăng Tiếu làm sao trợ giúp hắn tăng lên tới tu vi Vương giai đây.
- Tây Bắc quá nhỏ, ta muốn đi Trung vực.
Lăng Tiếu khẽ cười đáp, tiếp theo còn nói:
- Hại vị gia gia, Trần trưởng lão, ngày sau có cơ hội các ngươi nhất
định phải đi ra ngoài xem một chút, Vẫn Thạch thành quá lạc hậu rồi,
tiếp tục như vậy tu vi của các ngươi rất khó có tiến triển.
Lời này của Lăng Tiếu mặc dù trực tiếp một chút, nhưng mà cũng đang nói một cái sự thật.
Ở Vẫn Thạch thành Huyền Sĩ liền thuộc về hàng ngũ cao thủ rồi, mà Linh
Sư giai chính là cao thủ nhất lưu, Vương giai lại càng là tuyệt đỉnh cao thủ.
Nhưng mà cái này nếu là ra đến bên ngòi, Huyền Sĩ giai ngay cả canh cửa
cũng không phải, Linh Sư cũng miễn cưỡng đủ tư cách canh cửa, về phần
Vương giai cũng không còn lộ ra vẻ hiếm thấy như vậy.