Hôm nay lại trải qua hơn một năm tu luyện đã trở thành đê cấp Vương
giai, đồng thời còn là một gã tam phẩm Luyện dược sư, ở tông mon cũng
nhận được sùng bái cực lực.
Cảm kích ở trong lòng Hoa Hiểu Quế đối với Lăng Tiếu đã không phải là dùng ngôn ngữ có thể biểu đạt được nữa rồi.
- Tiểu Quy, ta tính toán đi Trung vực xông xáo một phen, ngươi có muốn
theo ta cùng đi hay không? Ngươi yên tâm, ngươi làm bất kỳ lựa chọn nào
lão địa vĩnh viễn đều là lão đại của ngươi, sẽ không trách ngươi!
Lăng Tiếu rất là nghiêm túc nói.
Lăng Tiếu đã đem Hoa Hiểu Quế làm thành huynh đệ, hắn muốn đi Trung vực
xông xáo, xây dựng thế lực của mình tự nhiên cần thành viên tổ chức, mà
Hoa Hiểu Quế là huynh đệ của hắn cũng là Luyện dược sư, vừa lúc làm
người giúp đỡ cho hắn.
Trung vực là võ học thánh địa mà bất kỳ võ giả nào đều hướng tới, dĩ nhiên nơi đó cũng là thiên đường của Luyện dược sư.
Cho nên, hắn để cho Hoa Hiểu Quế cùng đi tự nhiên cũng là hi vọng nhãn
giới của Hoa Hiểu Quế có thể đề cao, mà không phải câu nệ ở Tây Bắc nho
nhỏ này.
DĨ nhiên, đi hay không đi cùng Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không miễn cưỡng.
Hoa Hiểu Quế căn bản không do dự, lập tức nặng nề gật gật đầu nói:
- Đi, ta đã sớm muốn cùng lão đại đi ra ngoài xông xáo rồi, chỉ là... Chỉ là ta sợ kéo chân của lão đại.
- Lão đại tới tìm ngươi, dĩ nhiên là không sợ ngươi kéo chân ta rồi,
nhưng mà sau này ngươi vẫn không thể tiến bộ mà nói, vậy thì đừng trách
lão đại xem thường ngươi.
Lăng Tiếu nói.
- Lão đại ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi mất thể diện.
Hoa Hiểu Quế nắm chặt quyền đầu nói.
Kỳ thật, rất sớm hắn đã muốn cùng Lăng Tiếu đi ra ngoài xông xáo biết một chút phong thổ của các nơi rồi.
Đáng tiếc hắn biết thực lực của mình thấp kém, cho nên cũng không có ý tứ đi cầu Lăng Tiếu.
Mục tiêu của hắn cùng Lăng Tiếu không giống nhau, hắn muốn trở thành một gã cao phẩm Luyện dược sư được vạn người kính ngưỡng.
Mà truyền thuyết Trung vực nơi đó liền có rất nhiều Luyện dược sư cao
phẩm, đến Trung vực tự nhiên là có thể kiến thức được thủ đoạn của những Luyện dược sư kia, đối với hắn mà nói tuyệt đối là có ích mà vô hại.
Hôm nay cơ hội bày ra ở trước mắt hắn, hắn dĩ nhiên muốn quý trọng rồi.
Trước khi Hoa Hiểu Quế ly khai hướng sư phụ cũng chính là ông nuôi Nam Cung Thường Nhạc của hắn nói một tiếng.
Hắn vốn tưởng rằng Nam Cung Thường Nhạc sẽ xuất ngôn ngăn cản, ai ngờ
Nam Cung Thường Nhạc không chỉ không ngăn cản ngược lại cực lực tán
thành, chỉ là dặn dò nhiều hơn hắn nhất định phải theo sát bước chân của Lăng Tiếu là được.
Nam Cung Thường Nhạc bây giờ là ân hận lúc đầu đã làm sai a, đệ tử xuất sắc như vậy từ trong tay của hắn cứ như vậy chạy mất.
Cho nên lão tuyệt đối không thể để cho Hoa Hiểu Quế tái diễn con đường của lão.
Lão tin chắc chỉ cầm Hoa Hiểu Quế có thể một đường đi theo Lăng Tiếu,
lấy tính cách đầy nghĩa khí của Lăng Tiếu nhất định sẽ giúp Hoa Hiểu Quế nâng cao một bước.
Nhận được cho phép của Nam Cung Thường Nhạc, Hoa Hiểu Quế đang muốn cùng Lăng Tiếu rời đi, nhưng mà hắn lại nghĩ tới vướng bận ở trong lòng
mình, cho nên hắn lại đi tới Bích Tuyền các.
Võ Tư Tuyết như cũ vẫn là thanh lệ động lòng người như vậy, một bộ tơ
lụa màu xanh nhạt đem vóc ngươi lung linh kia của nàng hiển lộ ra vô
cùng nhuần nhuyễn, trong mỹ mâu chớp động lên vẻ vui mừng, làm cho người ta cảm thấy thật là thư thái.
Mỗi một lần nhìn thấy Võ Tư Tuyết, tim của Hoa Hiểu Quế chính là vẫn phanh thông phanh thong nhảy lên không ngừng.
Mặc dù nàng đã cho hắn cơ hội theo đuổi nàng, nhưng mà nội tâm của hắn vẫn là không chịu nổi như vậy.
- Hiểu Quế ngươi tìm ta?
Võ Tư Tuyết nắm hai tay nhẹ nhảy tới trước mặt Hoa Hiểu Quế hỏi.
Nhìn qua nữ tử trước mắt chính mình thời khắc nhớ thương, thần sắc của Hoa Hiểu Quế có chút ửng đỏ nói:
- Tiểu Tuyết, ta... Ta muốn rời đi!
- Ngươi phải về gia tộc đúng không?
Trong con ngươi của Võ Tư Tuyết hiện lên vài tia ảm đạm hỏi.
Tuy nói thời điểm nàng vừa tới Tử Thiên tông người ở trong lòng là Lăng
Tiếu, nhưng mà sau khi nàng biết tâm ý của Lăng Tiếu, cũng dần dần hết
hi vọng rồi, hơn nữa Lăng Tiếu ưu tú khiến cho nàng có cảm giác chùn
bước. Sau đó ở lịch lãm chi địa nàng cùng Hoa Hiểu Quế một đạo, Hoa Hiểu Quế vì nàng liều lĩnh động thân mà ra, còn thiếu chút nữa mất đi tính
mạng, nội tâm của nàng đã bị Hoa Hiểu Quế cảm động rồi.
Mặc dù Hoa Hiểu Quế không phải là anh tuấn như vậy, nhưng mà hắn là một nam tử hán chân chính.
Cho nên nàng cho Hoa Hiểu Quế một cái ước hẹn ba năm, chỉ cần Hoa Hiểu
Quế trong ba năm trở thành tam phẩm Luyện dược sư, nàng liền cùng hắn
hẹn hò.
Cuối cùng Hoa Hiểu Quế thật làm được ước định đặt ra cùng nàng, hơn nữa
thực lực tăng nhiều, ở trong trẻ tuổi dồng lứa đã dần lộ ra tài giỏ, mặc dù Hoa Hiểu Quế nói cho nàng biết đây đều là Lăng Tiếu trợ giúp mới có
hôm nay, nhưng mà nàng biết đối với phương diện luyện dược thì thiên phú cùng cảnh giới không phải là người khác có thể giúp đỡ được.
Hiện tại nàng đã đối với nam nhân chấp nhất này bắt đầu phát sinh tình cảm rồi.
Hôm nay nghe Hoa Hiểu Quế nói muốn rời đi, trong lòng nàng liền giống
như trống rỗng, cảm thấy có chút hít thở không thông, có chút khó chịu.
Trong lúc vô tình, hắn ở trong lòng nàng cũng đã chiếm địa vị tương đối nặng.
Hoa Hiểu Quế khoát tay áo nói:
- Ta không phải là trở về gia tộc, ta là muốn cùng lão đại đi Trung vực
xông xáo, có thể chuyến đi này không biết lúc nào mới trở về, cho nên... Cho nên mới cùng ngươi nói lời tạm biệt.
Những năm gần đây trong lòng hắn chỉ có một mình nàng, mặc dù còn chưa
có nắm qua tay của nàng, chưa có hôn qua miệng của nàng, nhưng mà hắn
như cũ chấp nhận một phần tình cảm ở trong lòng mình.
- Ngươi muốn đi Trung vực!
Võ Tư Tuyết hơi kinh ngạc nói.
Hoa Hiểu Quế gật đầu nắm chặt quyền đầu nói:
- Ừ, lão địa hi vọng ta có thể nhìn ra thật xa, ta cũng cảm thấy hẳn là
đi ra nhiều một chút, tăng trưởng chút ít kiến thức, như thế ta mới có
thể trở nên càng thêm cường đại.
- Ừ, nam nhân nên có chí khí như vậy, ta ủng hộ ngươi.
Võ Tư Tuyết nắm lại quả đám nhỏ đối với Hoa Hiểu Quế khích lệ nói.
- Tiểu Tuyết ngươi ủng hộ ta?
Hoa Hiểu Quế vui vẻ hỏi.
- Ta dĩ nhiên ủng hộ ngươi, sau này ngươi nhất định phải trở thành tứ
phẩm, không, phải là ngũ phẩm Luyện dược sư trở lên mới được.
Võ Tư Tuyết cười nói.
- Chỉ cần Tiểu Tuyết ngươi tin tưởng ta, ta... Ta nhất định có thể làm được.
Hoa Hiểu Quế hơi ngượng ngùng đáp.
Võ Tư Tuyết cười cười không nói gì thêm.
Hoa Hiểu Quế trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì rồi.
Hai người liền đứng như vậy, cũng không dám nhìn đối phương, trên mặt đều là mang theo ý ngượng ngùng.
- Vậy... Ta đi đây, ngươi... Ngươi cần bảo trọng nhiều.