Bọn họ đều là nắm chặt quyền đầu, ở trong lòng ngầm hạ quyết định
phải nhanh một chút đem thực lực tăng lên, tuyệt đối không làm người kém coi nhất ở bên cạnh thiếu gia.
Bại gia tử vô ý xuất thủ lại là
vô hình trung để cho thuộc hạ của Lăng Tiếu tao thành một loại áp lực,
một loại áp lực để cho bọn họ không ngừng vươn lên, một loại áp lực để
cho bọn họ sợ bị đào thải!
Đang ở thời điểm Bại gia tử muốn đem Xích Quyển Vân Hổ giết chết, Lăng Tiếu gọi hắn lại:
- Tử Tử, đừng giết nó!
Bại gia tử không hiểu để xuống quyền đầu nhìn Lăng Tiếu nói:
- Lão đại giữ lại nó là có dụng ý gì, ta muốn ăn nó đi.
Lăng Tiếu hướng hắn khoát tay áo, tiếp theo quát to:
- Cuồng Hổ ở đâu!
Lý Cuồng Hổ từ phía sau nhanh chóng đi ra ngoài một chân quỳ xuống đáp:
- Cuồng Hổ ở đây!
Trước đây, Lăng Tiếu goi cũng không cần bọn họ quỳ lễ, mà Lý Cuồng Hổ nhưng
bây giờ là quỳ lễ, có thể thấy được lòng kính sợ của hắn đối với Lăng
Tiếu đã trở nên càng ngày càng lớn rồi.
- Ai kêu ngươi quỳ, đứng lên cho ta!
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày nói.
Lăng Tiếu nhưng không thích một bộ cảm giác đứng trên vạn người kia, hắn
thích cùng người của mình hòa đồng, giữa chủ tớ đều có thể trở thành
bằng hữu cùng huynh đệ.
- Vâng thiếu gia!
Lý Cuồng Hổ đáp một tiếng, lập tức đứng thẳng người lên như là một cây trường thương.
- Ngươi có muốn nó hay không?
Lăng Tiếu chỉ vào Xích Quyển Vân Hổ nói.
Lý Cuồng Hổ cả người run lên, trong mắt hổ lộ ra vẻ kích động nói:
- Muốn!
- Tốt, vậy nó bây giờ là của ngươi, Tử Tử để cho nó nhận thức Cuồng Hổ làm chủ!
Lăng Tiếu rất là dứt khoát nói.
- Đa tạ thiếu gia!
Lý Cuồng Hổ đang muốn lần nữa quỳ xuống cảm ơn.
Nhưng mà Lăng Tiếu lại là trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Không cho phép ở trước mặt ta lại làm quỳ lễ!
Lý Cuồng Hổ không có tiếp tục kiên trì, hắn biết Lăng Tiếu từ trước đến giờ là người nói một không hai.
Thời điểm Lý Cuồng Hổ đang muốn đi để cho Xích Quyển Vân hổ nhận chủ, Bại gia tử có chút bất mãn nói:
- Lão địa muốn loại đồ bỏ đi này làm gì, nếu như ngươi muốn cao cấp hơn, ta có thể hồi tộc đem bọn họ triệu hoán ra.
Lăng Tiếu tự nhiên biết Bại gia tử là nói cái gì, nhưng mà hắn lại không thể tiếp nhận mà nhẹ lắc lắc đầu.
Bại gia tử không có kiên trì, cho nên đối với Xích Quyển Vân Hổ sắp chết đá hai chân, khiến nó đem thú đan phun ra.
Độc Ưng, Lãnh Xà cùng với bát tướng đều đối với Lý Cuồng Hổ ném đi ánh mắt hâm mộ.
Bọn họ đều không có hộ thân linh thú, bọn họ cũng sớm muốn hàng phục một
đầu rồi, nhưng mà trong lúc nhất thời không tìm được thuộc tính thích
hợp với chính mình, cho dù tìm được thuộc tính thích hợp thì là trên
đẳng cấp lại không đối xứng.
Thực lực hiện tại của Lý Cuồng Hổ
chỉ là trung cấp Vương giai, lại có được một đầu ngũ giai cao cấp Xích
Quyển Vân Hổ, ở trong mắt quả bọn hắn quả nhiên là bánh lớn từ trên trời rơi xuống, đổi lại là người nào cũng sẽ không cự tuyệt thu linh thú
này.
Mà hết thảy đây lại là thiếu gia bọn họ ban thưởng, bọn họ
chỉ biết là chỉ có đi theo thiếu gia, tương lai của bọn họ tuyệt đối có
thể đi được xa hơn.
Vi Lâm Nghiệp cùng Diệp Thủy Thanh ở một bên
cũng đều nhìn ở trong mắt, ấn tượng của bọn họ đối với Lăng Tiếu lại gia tăng lên một phần.
Vi Lâm Nghiệp là thưởng thức thuần túy, lại
cảm thấy Diệp gia muốn lôi kéo loại người trẻ tuổi trời sinh là lãnh tụ
như thế tựa hồ quá không thực tế.
Mà Diệp Thủy Thanh lại cho rằng những gì Lăng Tiếu đang làm cảm thấy hắn rất dối trá.
Lăng Tiếu dĩ nhiên không đếm xỉa tới bọn họ nghĩ cái gì, lần nữa mang theo
mọi người rời đi chỗ này, lựa chọn một chỗ yên tĩnh khác nghỉ ngơi.
Trải qua đóng quân cả đêm, tất cả mọi người là rất tự giác tìm kiếm cương vị của mình, đem chúng nữ che ở vị trí chính giữa nhất để phòng ngừa buổi
tối sẽ có linh thú gì thường lui tới.
Lăng Tiếu biết bọn họ làm
như vậy căn bản là vô dụng, bởi vì có Bại gia tử ở chỗ này, một khi có
linh thú đột kích, bọn họ cũng sẽ trước tiên phát hiện được.
Bất quá Lăng Tiếu cũng không đả kích tính tích cực của bọn họ.
Chỉ có bọn họ thời khắc đều có loại ý thức cảnh giác cao độ này, bọn họ mới có thể ở cuộc sống sau này sống được lâu hơn một chút.
Lăng Tiếu lựa chọn một địa phương an tĩnh ngồi xuống, để cho Bại gia tử hộ pháp cho hắn.
Sau khi hắn ngồi xuống, trong tay nhiều hơn một gốc linh thảo trong suốt như ngọc.
Đây là ngũ giai trung cấp Hồn thảo, là Lăng Tiếu ở trong Hoang Tùng sơn mạch tìm được.
Hiện tại Khống Thần quyết của hắn đã đem tầng thứ nhất tu luyện đại thành
rồi, duy nhất có thể làm đúng là tích lũy tinh thần dịch rồi.
Hắn nhiều khi suy nghĩ:
- Nếu như có thể nhận được công pháp sau tầng thứ hai liền tốt rồi.
Uy lực của Khống Thần quyết để cho Lăng Tiếu mê say, loại thủ đoạn thần bí vô hình giết chết địch nhân này để cho hắn vô cùng thoải mái.
Hắn rất muốn biết uy lực của sau lưỡng giai công pháp rốt cuộc lại có chỗ nào thần kỳ.
Lăng Tiếu đem cửa động của động phủ mới khai mở ra bố trí cấm chế trên đó,
sau đó lấy ra dược đỉnh chuẩn bị luyện chế Bổ Hồn đan.
Hắn đã
tiến giai Ngũ phẩm Luyện dược sư gần hai năm rồi, thủ đoạn luyện chế
cũng là càng ngày càng thành thạo, chỉ thấy từng gốc linh thảo càng
không ngừng bay vút lên trên.
Mỗi một gốc linh thảo đều tản ra
năng lượng ba động tinh khiết nồng đậm, ở trên bầu trời dược đỉnh tạo
thành nhiều bó quang đoàn ngũ sắc rực rỡ, lộ ra vẻ trong sáng duy mỹ vô
cùng.
Lăng Tiếu rất là thoải mái phách đánh ra Si mị lam hỏa diễm.
Hỏa diễm rất là linh động bổ nhào thiêu ở trong dược đỉnh, nhiệt độ nóng
rực kia nhanh chóng đem linh thảo thiêu đến héo rút, tinh hoa linh thảo
gióng như là nước mưa hướng dược đỉnh rơi xuống.
Cả người Lăng Tiếu lộ ra vẻ vô cùng chuyên chú, vẻ mặt nhưng lộ ra thần thái thong dong.
Độ phù hợp của Si mị lam hỏa diễm cùng với hắn đã là càng ngày càng cao,
chỉ cần một cái ý niệm của Lăng Tiếu liền tới, hỏa hầu nồng đậm hoàn
toàn có thể khống chế đến cực độ hoàn mỹ.
Cũng không lâu lắm, mấy chục gốc linh thảo kia toàn bộ hóa thành hư vô, mà trong dược đỉnh liền nhiều hơn từng đoàn tinh hoa được kết lại.
Lăng Tiếu không chần chờ, một viên thú đan ở trong tay ném vào trong dược đỉnh.
Năng lượng của ngũ giai thú đan rất lớn, rất khô nóng, hơi không cẩn thận sẽ gặp tạc đỉn.
Một khi xuất hiện loại tình huống này, dược đỉnh không tốt, tu vi không
cao, coi như là Luyện dược sư đều muốn bị tạc thành trọng thương hoặc tử vong.
Đây cũng là tại sao Luyện dược sư càng cao phẩm cần tu vi tương đương mới có thể luyện chế.
Hai canh giờ đi qua, dược đỉnh phát ra một tiếng nổ tung buồn bực.
Sau đó đan hương nòng đậm phiêu tán đi ra ngoài.
Lăng Tiếu không cần nhìn cũng biết đan thành rồi, chỉ là không biết một lò này có thể ngưng tụ bao nhiêu viên thôi.
Sau khi Lăng Tiếu đợi khói tiêu tán, cuối cùng thấy được đan dược ở trong dược đỉnh.