Trải qua mấy lần tuần hoàn rửa sạch của huyền lực, Lăng Tiếu một thân
mỏi mệt bị khu tán ra không thấy, ngược lại càng lộ ra vẻ thần thái sáng láng, tinh lực dồi dào rồi.
Thời điểm Lăng Tiếu đang muốn buông lỏng nằm ngủ, trong lúc mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện với nhau ở cách vách truyền đến.
Vốn là hắn không muốn nghe lén đối phương nói chuyện, nhưng mà hắn nghe
được ba chữ để cho hắn khởi lên mười hai phần tinh thần, lặng lẽ đi tới
tấm ván gỗ trên tường nghe trộm.
- Có nghe nói hay không, Thanh Lang dong binh đoàn cùng Lãnh Xà dong binh đoàn ở trong sơn mạch khai chiến rồi.
Một người nhỏ giọng hướng về phía tên còn lại nói.
Tên còn lại đáp:
- Chuyện này người nào không biết, hai đoàn đại chiến tử thương không
ít, bất quá Lãnh Xà dong binh đoàn thực lực vẫn là kém Thanh Lang dong
binh đoàn một bậc, cơ hồ đều nhanh chóng bị hủy đoàn rồi.
- Đúng vậy a, hình như là bởi vì Mỹ Nhân Xà đoạt đồ của Thanh Lang đoàn, hơn nữa còn đem thân đệ đệ Hắc Lang của Thanh lang giết chết, lúc này
mới không chết không thôi.
- Sách sách!
Mỹ Nhân Xà Vi Đại Nhi kia là một đóa hoa đứng đầu nhất Vẫn Thạch thành,
bao nhiêu người muốn chinh phục, hôm nay chỉ sợ phải vẫn lạc, thật là
đáng thương.
- Hừ, nói nhỏ thôi, dong binh thích Vi Đại Nhi cũng không ít, vạn nhất
để cho bọn họ nghe được, cái mạng nhỏ này của chúng ta khó giữ được,
ngay mai mang thu hoạch tháng này trở về rồi bán, sung sướng a một phen
trở ra được, thật con mẹ nó mệt mỏi.
…
Nghe xong đối thoại của hai người, Lăng Tiếu không khỏi thay tỷ tỷ xinh
đẹp kia mà phiền nhiễu, mặc dù hai người chỉ có một lần gặp gỡ, nhưng
không thể phủ nhận lực hấp dẫn của Vi Đại Nhi nếu so với Bạch Vũ Tích,
La Khinh Sương thì còn lớn hơn một chút. Ai kêu Lăng Tiếu có sở thích
thục nữ trưởng thành.
- Ngày mai tiến vào son mạch, nếu như có cơ hội liền cứu nàng một lần đi, nói không chừng nàng cảm động đến lấy thân báo đáp.
Lăng Tiếu cười tự nói, trong đầu đã ảo tưởng tình cảnh Vi Đại Nhi thần phục dưới chân hắn rồi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, phương đông dần sáng.
Sau khi ở dịch trảm bổ sung thịt khô cùng nước, Lăng Tiếu liền cùng Độc
Ưng, còn có ai gã mạo hiểm giả kêu là Phó Trữ, Phó Duy cùng nhau hướng
Hoang Tùng sơn mạch xuất phát.
Rất nhanh một ngày liền đã qua.
Ban đêm, mặt trời ngã về tay, mảng lớn mây được thiêu đến đỏ bừng, đám
mây có đủ loại hình dạng, lộ ra vẻ cực kỳ yêu dị đẹp mắt. Trước mắt là
một mảnh sơn mạch liên mien, rừng cây xanh lá, cỏ dại khắp nơi, vô số
hoa cỏ dại không biết tên có thể thấy được, làm nổi bật lên trời chiều,
quả thật là đẹp như tiên cảnh.
Lăng Tiếu tùy ý dừng ngựa ở tịa phụ cận, tự mình thì là thất thần nhìn
xem mỹ cảnh ở trước mắt, trong lòng không khỏi bay theo lên:
- Nơi này chính là Hoang Tùng sơn mạch sao? Nghe nói có rất nhiều linh
thú cường đại lui tới, gặp người liền ăn, nhưng khi nhìn thấy cũng không khủng bố như trong tưởng tượng a!
- Ngao ô…
Bỗng nhiên một tiếng thú rống truyền đến đem Lăng Tiếu kéo về thực tế.
- Xem ra càng là địa phương xinh đẹp thì càng tràn đầy nguy hiểm, bất quá… Ta thích!
Lăng Tiếu híp mắt lẩm bẩm, trong ánh mắt tràn đầy quang mang nóng bỏng.
- Thiếu gia, chúng ta nghỉ ngơi trước một đêm, đợi này mai lại tiến vào sơn mạch.
Độc Ưng cung kính đi đến bên cạnh Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu gật đầu, cùng Độc Ưng tìm một cái địa phương yên tĩnh ngồi xuống.
Phó Trữ cùng Phó Duy hai người thì đi nhặt củi nhóm lửa.
Ở sơn mạch, bất kể là bên ngoài hay là chỗ sâu. Nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày cùng ban đêm trong một ngày tương đối lớn, không nổi lửa mà
nói, võ giả bình thường căn bản không chịu đựng được.
Bốn người đốt lửa lên, vây lại với nhau vừa uống rượu vừa ăn thịt.
Phó Trữ cùng Phó Duy thì càng không ngừng lấy lòng Lăng Tiếu cùng Độc
Ưng, Độc Ưng những năm này xông ra uy danh cũng không phải là không tốt, mà Độc Ưng phụng dưỡng Lăng Tiếu là thiếu chủ, có thể thấy được thân
phận của Lăng Tiếu không đơn giản.
- Tới, thiếu gia, Độc Ưng đại nhân nếm thử bình rượu của ta một chút, tuyệt đối là rượu ngon.
Phó Trữ đem một bầu rượu bên người hướng hai người đưa tới.
Lăng Tiếu không khách khí nhận lấy, trực tiếp uống một ngụm:
- Hải, thật là rượu ngon, Độc Ưng ngươi nếm thử.
- Độc Ưng không dám!
Độc Ưng biết rõ chủ tớ khác biệt, tự nhiên không dám uống cùng Lăng Tiếu.
- Bảo ngươi uống thì uống, đừng giống như con mẹ nó bà bà mụ mụ.
Lăng Tiếu mạnh mẽ nhét vào trong tay Độc Ưng.
Độc Ưng lộ ra cảm động nhè nhẹ:
- Lăng thiếu gia này vẫn có chút nhân tình vị.
Sau khi uống rượu, Lăng Tiếu không khỏi hỏi đến tình huống của U Văn Báo.
- Các ngươi phát hiện ra U Văn Báo lúc nào?
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn hai huynh đệ Phó Trữ cùng Phó Duy hỏi.
Phó Trữ tiếp lời nói:
- Là ở hai ngày trước, chúng ta ừ trong sơn mạch đi ra ngoài, lúc đi
ngang qua một cái đầm nước để rửa mặt thì phát hiện, nếu không phải
chúng ta chạy nhanh sớ liền muốn táng mạng tại chỗ rồi, gia hỏa đang
cùng một đầu Bạch Viên chiến đấu, nó cắn chết Bạch Viên nhưng là lại bị
Bạch Viên đả thương.
Lăng Tiếu ngưng thần nhìn vào hai mắt của Phó Trữ, từ trong đó phân rõ thực giả trong lời nói của Phó Trữ.
Nghe Phó Trữ nói một hơi ra ngoài, trong ánh mắt trừ tham lam ra thì không còn nhìn thấy một dị trạng gì khác.
- Nhị giai trung cấp Bạch Viên lực lớn vô cùng, ở trong đồng giai cơ hồ
là tồn tại vô địch, U Văn Báo cư nhiên có thể giết chết nó, xem ra đây
là một đầu U Văn Báo sắp tiến giai rồi, có lẽ chính là cao giai U Văn
Báo cũng nói không chừng.
Độc Ưng suy đoán nói.
- Cao… Cao giai U Văn Báo, vậy phải làm sao bây giờ?
Phó Duy ở một bên thất vọng nói.
Nhị giai cao cấp U Văn Báo là tồn tại có thể so với võ vỉa cao giai
Huyền Sĩ của nhân loại, mà Độc Ưng chẳng qua là trung giai Huyền Sĩ, coi như là U Văn Báo bị thương, Độc Ưng cùng mấy người bọn hắn hợp lực cũng không nhất định là đối thủ của U Văn Báo a. Xem ra đánh chủ ý vào U Văn Báo muốn rơi vào khoảng không rồi.
- Ngược lại không cần bi quan, nếu như U Văn Báo thật bị thương, chắc
chắn sẽ không ở trong thời gian ngắn như vậy mà khôi phục được, chỉ cần
tiêu hao năng lượng của nó, đợi lúc nó kiệt lục chính là lúc nó táng
mạng.
Độc Ưng lộ ra tự tin cường đại nói.
- Đó chính là làm phiền Độc Ưng đại nhân.
Phó Trữ cùng Phó Duy vội vàng cung kính nói.
Lăng Tiếu cười:
- Ngươi tiêu hao thể lực của nó chỉ là hạ sách, linh thú cũng có trí
khôn, nó phát hiện gặp nguy hiểm nhất định sẽ trốn, lấy tốc độ của nó
chúng ta lại làm sao có thể đuổi được.
- Đây…
Phó Trữ cùng Phó Duy nhất thời lại không biết nên nói cái gì rồi, bởi vì lời này của Lăng Tiếu xác thực không sai.
- Thiếu gia cao kiến!
Độc Ưng ngơ ngác một chút, vội vàng ứng tiếng nói. Kỳ thật ở trong lòng
hắn vẫn là không tán đồng nhiều với thuyết pháp của Lăng Tiếu, theo kinh nghiệm dĩ vãng của hắn, Lăng Tiếu chỉ cần bị chọc giận, bình thường đều rất ít khi chạy trốn, đánh cho đến chết thì mới thôi.