Ngược lại là Lăng Tiếu ở một bên sau khi nghe xong trong lòng rất rõ ràng tâm tư của Diệp Thủy Thanh, trong lòng đối với Diệp Thủy Thanh chán ghét tới cực điểm, hắn hối hận ban đầu cũng không nên cứu nữ nhân như vậy.
Có câu nói, thà hủy đi mười tòa miếu, không phá đi một đôi vợ chồng.
Đây nhưng đều là nữ nhân của Lăng Tiếu, mà Diệp Thủy Thanh lại muốn để cho đại ca nàng đem bọn họ chia rẽ, Lăng Tiếu như thế nào không giận?
Tuy nói hắn đối với nữ nhân của mình cũng rất có lòng tin, nhưng mà bị người khác từ sau lưng làm trò ngáng chân đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Quả thực là hồ nháo, ngươi nha đầu này tới khi nào mới có thể trưởng thành, làm sao ngươi có thể làm ra chuyện tình hồ đồ như vậy, hai người các ngươi nhanh đi bồi tội với Lăng thiếu.
Diệp Lệnh Trùng nghe lời nói của nữ nhi hắn mà đau cả đầu.
Nữ nhi này của hắn quá không hiểu phân tấc rồi, hiện tại đến lúc nào rồi lại còn đối với trợ thủ của mình hủy đi hậu trường, quả thật là không thể nói lý.
Lúc này Thải Hà Nguyệt hướng về phía Lăng Tiếu nói:
- Phu quân nếu không chúng ta đi thôi, ta không muốn sống ở chỗ này.
Phượng Tiêm Vận cũng ở một bên gật đầu nói:
- Đúng, chúng ta đi thôi!
Mấy người nữ tử cũng rối rít đến phía sau Lăng Tiếu, một bộ cùng Lăng Tiếu muốn rời đi.
Diệp Lệnh Trùng vội vàng đi tới trước Lăng Tiếu nói:
- Lăng thiếu đừng nóng giận, tiểu hài tử bọn họ không hiểu chuyện, ngươi đừng theo chân bọn họ chớ chấp nhặt a!
Lăng Tiếu không có mở ra cước bộ, mà là rất bình tĩnh nhìn Diệp Lệnh Trùng nói:
- Diệp gia chủ, ta rất cảm kích nhiệt tình khoản đãi của các ngươi, nhưng mà chúng ta thật sự không có thuận tiện sống ở chỗ này.
- Hừ, nấp ở phía sau nữ nhân thì coi là cái gì, có can đam cùng ta quyết đấu, thua thì ta nhận lỗi với ngươi.
Diệp Vân Phong không phục nói.
Hắn nhìn chung quanh cũng không cảm thấy Lăng Tiếu có điểm nào so ra mà vượt qua hắn, mà bên cạnh Lăng Tiếu tại sao có nhiều mỹ nữ chân tâm theo đuổi như vậy, thành thật mà nói, trong lòng hắn không thể thăng bằng rồi.
Diệp Lệnh Trùng tức giận a, hắn đang muốn lần nữa dạy dỗ nhi tử của hắn, lại bị Lăng Tiếu kéo lại.
Lăng Tiếu bình tĩnh nhìn Diệp Vân Phong nói:
- Ngươi đã có lòng tin như vậy, ta đây liền cùng ngươi quyết đấu, chi bất quá ngươi thua không chỉ phải nói xin lỗi ta, còn phải gọi ta một tiếng đại ca.
Diệp Vân Phong cười to nói:
- Ha ha, Diệp Vân Phong ta thất bại? Đó là không có khả năng, nếu là ta thắng thì ngươi làm như thế nào? Đem các nàng đều nhường cho ta sao?
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua mấy người phụ nhân của mình mới nói:
- Các nàng không phải là hàng hóa, đều là người yêu của ta, ta không thể nào đưa cho ngươi được, nếu như ngươi có thể thắng ta, nó sẽ là của ngươi.
Dứt lời, trong tay Lăng Tiếu nhiều ra một gốc Ma Hoàng Hoa.
- Ma Hoàng Hoa!
Diệp Vân Phong cùng Diệp Thủy Thanh đều kinh hô lên, Diệp Lệnh Trùng ở một bên cũng động dung rồi.
Ma Hoàng Hoa, coi như là Tôn giai đều phải động tâm, huống chi là mấy người bọn họ.
- Tốt, Ma Hoàng Hoa này ta muốn định rồi!
Diệp Vân Phong lộ ra háo chiến nói.
Lúc này, Diệp Lệnh Trùng cũng không nói thêm gì nữa rồi.
Bởi vì hắn cũng hi vọng nhi tử của hắn có thể chiến thắng, có Ma Hoàng Hoa này, nhi tử hắn phá vỡ mà vào Địa Hoàng ở trong tầm tay rồi.
Cho nên Diệp Lệnh Trùng lập tức mang theo đám người Lăng Tiếu đến luyện võ trường của Diệp gia.
Vì không ảnh hưởng đến hòa khí, Diệp Lệnh Trùng không cho phép những người khác của Diệp gia tới xem cuộc chiến, đồng thời cũng cùng với nhi tử của mình và Lăng Tiếu nói rõ ràng, cuộc quyết đấu này chỉ có thể điểm đến liền ngừng, không thể sinh tử bác đấu.
Hai người không có ý kiến khác, đều đến trung ương luyện võ trường.
Lúc này, Diệp Thủy Thanh đi tới bên cạnh Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt chúng nữ thấp giọng nói:
- Mấy vị tỷ tỷ thật... Thật xin lỗi!
Nàng biết, lần này Thải Hà Nguyệt các nàng khẳng định rất tức giận rồi.
Nhưng mà nàng không muốn cứ như vậy mất đi hảo bằng hữu, hảo tỷ muội, đồng thời nàng cảm giác mình cũng không sai, nàng chỉ là giúp các nàng thoát ly khổ hải mà thôi.
- Đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta không chịu nổi.
Thải Hà Nguyệt nghiêm mặt nói.
Phượng Tiêm Vận cũng mở miệng nói:
- Diệp tiểu thư, chúng ta đem ngươi trở thành bằng hữu, hưng mà ngươi lần lượt khiêu chiến điểm mấu chốt của chúng ta, hiện tại chỉ có thể ngay cả bằng hữu cũng làm không được.
Những nữ nhân khác cũng không nói gì, nhưng mà từ trên thần tình của các nàng đã nhìn ra được, các nàng cũng không thích Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh chỉ cảm thấy trong lòng rất là ủy khuất, cố nén nước mắt trở lại bên cạnh cha của nàng.
Lúc này, hai người trên tràng chuẩn bị khai chiến.
- Có muốn ta trước hết nhường cho ngươi ba chiêu hay không?
Diệp Vân Phong chỉ cảm thấy Lăng Tiếu cùng với người bình thường không có khác biệt, không có bất kỳ linh khí ba động gì, nhưng mà từ người ở bên cạnh xem ra, Lăng Tiếu sẽ không đơn giản, trên người hắn hẳn là có dị bảo che giấu linh khí đi.
Bất kể thực lực của Lăng Tiếu như thế nào, Diệp Vân Phong cũng cảm thấy hắn tuyệt đối không vượt qua được Vương giai, như vậy ở trong cấp bậc Vương giai, Diệp Vân Phong có lòng tin chiến thắng bất luận kẻ nào.
- Ngươi không có năng lực kia, bại ngươi, ta chỉ cần một chiêu là đủ.
Lăng Tiếu giơ lên môt ngón tay tương đối khinh miệt nói.
- Khẩu khí thật lớn, nhìn ta lập tức cho ngươi bại.
Diệp Vân Phong hét lớn một tiếng, mang theo trường thương hướng Lăng Tiếu đâm tới.
Diệp Vân Phong vừa lên liền lợi dụng toàn lực, vì Ma Hoàng Hoa, hắn tuyệt đối sẽ không lơi lỏng nửa phần.
Chỉ thấy thương ảnh đầy trời hướng Lăng Tiếu bao phủ mà đến.
Song, Lăng Tiếu chỉ là đứng bất động nguyên tại chỗ, tùy ý những thương ảnh đầy kia nện ở trên người hắn.
Đinh đương đinh đương!
Thương ảnh đánh lên trên người Lăng Tiếu phát ra tiếng giao nhau của kim thiết.
Sau thương ảnh, Lăng Tiếu không hư hao chút nào đứng nguyên tại chỗ, một tầng kim sắc long lân chẳng biết lúc nào đã bao trùm toàn thân hắn.
- Công pháp gì lại có phòng ngự cường hãn bậc này.
Diệp Lệnh Trùng ở một bên kinh ngạc nói.
Diệp Vân Phong không có ngờ tới Lăng Tiếu lại cứng rắn ăn một chiêu của hắn, một chút việc cũng không có, điều này khiến cho hắn rất là giật mình.
Bất quá hắn không cho là mình sẽ thua bởi Lăng Tiếu.
Chỉ thấy hắn phi thân đến giữa không trung, linh khí thuộc tính quanh thân càng không ngừng hội tụ, tiếp theo hắn hét lớn một tiếng "Đan Thứ Sát", một đạo thương ảnh to lớn giống như là cây cột từ trên xuống dưới hướng Lăng Tiếu đâm tới.
Thương ảnh vừa nhanh vừa ngoan, uy lực thật là cường đại, cao cấp Vương giai bình thường muốn đỡ được là ít có khả năng.
Bất quá Lăng Tiếu là cao cấp Vương giai bình thường sao?
Chỉ thấy trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười khinh thường, thân thể đứng thẳng, một cái quyền đầu nhìn như chậm chạp hướng thương ảnh kia nghênh đón.
- Hắn điên rồi, lại dám lấy thân thể đỡ một chiêu này!
Diệp Vân Phong ở trên bầu trời thầm nghĩ.