Thần Khống Thiên Hạ

Chương 920

Lăng Tiếu biết Bại gia tử cũng không nói sợ, bởi vì linh thú sẽ không giống như nhân loại là xảo trá đa đoan nhiều như vậy.

- Vậy ngươi biết sứ mạng của ngươi chứ?

Lăng Tiếu hỏi.

Bại gia tử gật đầu nói:

- Dĩ nhiên biết!

- Vậy ngươi hoàn toàn nguyện ý đi theo lão đại chạy tán loạn khắp nơi sao?

- Không, Nhị gia gia ta nói chỉ có đi theo lão đại, ta mới có thể hoàn thành sứ mạng của mình.

- Nhị gia gia của ngươi thật nói như vậy?

- Đúng vậy a, Nhị gia gia là trí giả của tộc ta, lời của lão chưa sai bao giờ.

- Thì ra là như vậy, Nhị gia gia ngươi còn có tính toán trước rồi, đợi chuyện của lão địa xong xuôi ta liền theo ngươi đi hoàn thành sứ mạng của ngươi.

- Ta biết lão đại rất tốt với ta.

...

Lăng Tiếu cũng không biết cùng Bại gia tử hàn huyên bao lâu, sắc trời dần dần sáng lên.

Lúc này một cỗ năng lượng ba động mạnh mẽ từ bên trong động phủ khuếch tán ra ngoài.

Ầm!

Khí thế cường đại đem động phủ chấn đến oanh tạc.

Lăng Tiếu cùng Bại gia tử đồng thời bay ra thật xa, sợ bị năng lượng đáng sợ kia liên lụy.

- Năng lượng thật là đáng sợ!

Lăng Tiếu nhìn ngọn núi bị sụp đổ kia thở dài nói.

Sau đó một đoàn năng lượng xích hắc sắc ở trong loạn thạch nở rộ phóng ra, những loạn thạch kia đều bị chấn đến hóa thành bột phấn, trong phương viên vài trăm thước đều bị xích hắc sắc năng lượng bao phủ vào, trên bầu trời phảng phất bị ánh đỏ một mảng lớn, ở trong huyết hải kia có một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra.

Đi ra đương nhiên là Tàn Báo rồi.

Chỉ thấy giờ phút này hắn tựa hồ thay đổi thành một cái bộ dạng khác, hắn giờ phút này trở nên uy thế vô cùng, trên trán lộ ra hai đạo văn lộ dữ tợn, thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc thị huyết.

Tàn Báo từng bước từng bước đi về phía Lăng Tiếu.

Khí thế cường đại kia để cho Lăng Tiếu cảm giác có chút không thở nổi.

Hắn thời khắc cảnh giác, một khi có cái gì không ổn lập tức đem Địa Liệt Viêm Hổ triệu hoán ra.

Bởi vì hắn từng đem một đời Ma Đế làm thành người hầu sai sử lâu như vậy, trong lòng đối phương nhất định là tức giận.

Hôm nay Tàn Báo khôi phục không ít thực lực, lại không có trói buộc nưa,x nếu là giết hắn giải hận cũng không phải là không được a!

Tàn Báo đi tới trước mặt Lăng Tiếu, ánh mắt của hai người đụng vào nhau.

Lăng Tiếu mang theo nụ cười nhạt nói:

- Dung hợp?

Tàn Báo không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu.

Bại gia tử ở một bên nhìn chằm chằm vào Tàn Báo nói:

- Như thế nào muốn tạo phản rồi?

Lời này của Bại gia tử cũng chính là Lăng Tiếu muốn hỏi, chỉ là hắn cũng không thích hợp mở miệng thôi.

Sau một khắc, Tàn Báo dùng hành động nói cho Lăng Tiếu biết đáp án.

Chỉ thấy hắn ở trước mặt Lăng Tiếu quỳ xuống một gối cung kính nói:

- Đa tạ thiếu gia thành toàn!

- Ha ha... Tốt, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi! Mau dậy đi!

Lăng Tiếu ha ha phá lên cười, nhìn dáng dấp hắn rất là vui vẻ, kỳ thực sau lưng của hắn đã toát ra vài tia mồ hôi lạnh.

- Hừ, coi như ngươi thức thời!

Bại gia tử hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một viên thú đan hướng trong miệng hắn ném vào.

- Đúng rồi, ngươi bây giờ là cái cảnh giới gì?

Lăng Tiếu hỏi.

Tàn Báo lộ ra cười mỉm hiếm thấy nói:

- Đê cấp Huyền Đế!

- Cư nhiên liên tục nhảy hai cấp!

Lăng Tiếu hưng phấn nói.

Bên cạnh hắn cuối cùng có một tên siêu cấp cường giả Đế giai hàng thật giá thật rồi, ngày sau đi lại ở Trung vực cũng có thêm mấy phần bảo đảm.

- Chủ yếu là cỗ thân thể hiện tại này cùng linh hồn của ta có độ phù hợp cao, đây mới khiến cho ta trở lại Đế giai, bất quá muốn khôi phục tới đỉnh phong, chỉ sợ không có trăm năm không được.

Tàn Báo vui vẻ đáp.

- Trăm năm a, thời gian này cũng quá dài một chút đi!

Lăng Tiếu nói.

Tàn Báo nghe lời này buồn bực a!

Trăm năm từ đê cấp Huyền Đế đạt tới Huyền Đế đỉnh phong đã là tốc độ tiến giai siêu cấp nhanh hcongs rồi, phải biết rằng sau khi đạt tới Đế giai lực lượng cần tích lũy nhiều vô cùng, muốn tiến giai tuyệt đối không dễ dàng.

Năm đó hắn từ đê cấp Huyền Đế đạt tới trung cấp Huyền Đế xài hết thời gian hơn hai trăm năm, tốc độ này ở lúc ấy còn đưa tới khiếp sợ vô cùng.

Liền lúc này, thần sắc của Bại gia tử biến đổi, tiếp theo đối với Lăng Tiếu nói:

- Lão đại, ta... Ta thật giống muốn tiến giai!

- Cái gì, ngươi... Ngươi muốn tiến giai?

Lăng Tiếu kinh ngạc nói.

Khí thế của Bại gia tử bắt đầu mênh mông lên, sau đó hướng về phía Lăng Tiếu nói:

- Lão đại các ngươi tránh xa một chút, ta muốn hóa thành bản thể mới có thể tiến giai!

Dứt lời, một bộ quần áo của Bại gia tử bị chấn thành nát bấy, tứ chi dần dần toát ra Kỳ Lân giáp, thân thể cũng bắt đầu dị biến.

Tàn Báo đã bay đến giữa không trung thấy một màn như vậy lộ ra thần sắc khiếp sợ.

- Hắn... Hắn là linh thú?

Tàn Báo kinh hãi kêu lên.

- Sai rồi, hắn không phải là linh thú!

Lăng Tiếu rất chân thành đáp.

- Nhưng mà....

Tàn Báo không tin.

Lăng Tiếu nói tiếp:

- Hắn là Thần thú!

Thần sắc của Tàn Báo lần nữa biến đổi, ánh mắt lại rơi vào trên người Bại gia tử, hắn quả nhiên thấy một đầu hỏa sắc Kỳ Lân thần thú xuất hiện ở trong mắt hắn.

- Kỳ Lân thần thú!

Tàn Báo kinh hô.

Giờ khắc này trong lòng Tàn Báo nhấc lên kinh đào hải lãng.

Cho tới nay hắn đối với thân phận của Bại gia tử đều rất tò mò.

Bởi vì bộ dáng của Bại gia tử thoạt nhìn bất quá là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng mà thiếu niên này lại có một thân thực lực có thể so với Thiên Tôn giai.

Hắn thật sự không nghĩ ra dược thế lực nào có thể bồi dưỡng ra thiên tài xuất sắc như vậy, song thiên tài có thực lực như vậy lại cam nguyện nhận thức thiếu gia của hắn làm lão đại, đây càng để cho hắn cảm thấy bất khả tư nghị.

Hiện tại hắn rốt cuộc biết được thân phận của Bại gia tử, trong lòng càng thêm chấn kinh.

Hắn làm sao lại nghĩ đến Bại gia tử là một đầu Kỳ Lân thần thú hóa hình được.

Tàn Báo sống nhiều năm như vậy nhưng mà chưa bao giờ nghe nói qua ai có thể hàng phục được thần thú này, cho dù là người mạnh nhất Trung vực cũng không có khả năng này.

Thần thú là hoàng giả trong tất cả linh thú, bọn họ là bá giả thời đại viễn cổ, mặc dù đã sớm thối lui khỏi võ đài lịch sử, nhưng mà uy danh của bọn nó vẫn hiển hách như cũ.

Mỗi một đầu thần thú đều là cực kỳ cao ngạo, khiến cho nó thần phục nhân loại vậy so sánh với giết chúng nó còn muốn khó chịu hơn.

Huống chi thần thú đã sớm ẩn cư, bọn họ cũng là ở chung một chỗ, cho dù là Đế giai hoặc Thánh giai cũng không dám khinh thường xông vào lĩnh vực của thần thú, nếu không chỉ có một con đường chết.

Không có ai nhàn rỗi đau trứng chạy đi bắt một đầu thần thú làm tọa kỵ.

Làm như vậy không thể nghi ngờ là đang tìm chết.

Song, Tàn Báo nhưng bây giờ là tận mắt nhìn thấy một đầu thần thú, mà đầu thần thú này một mực cùng hắn ở chung một thời gian không ngắn.

Bình Luận (0)
Comment