Đang ở lúc đấu giá sư một búa chú định, một đạo thanh âm phiêu miểu vang lên:
- 250 vạn thượng phẩm huyền tinh!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh:
- Tê!
Từ lúc đấu giá đến hiện tại, còn là lần đầu tiên xuất hiện kiểu tăng giá lớn như vậy.
Cư nhiên một lần tăng thêm 70 vạn thượng phẩm huyền tinh, ở Trung vực này đã có thể nói là đại thủ bút rồi!
Lão ẩu ở trong sương phòng số ười muốn cuồng kêu lên:
- Người nào... Người nào muốn gây khó dễ với ta, đó là di vật của Thiên ca ta!
Nàng mặc dù tức giận nhưng lý trí vẫn còn, nàng cũng không dám ở trong buổi đấu giá của Phong gia mạnh mẽ cướp đồ, hậu quả kia không phải là nàng có thể gánh chịu nổi.
Lăng Tiếu ở trong sương phòng số tám hoàn toàn buồn bã xuống.
180 vạn thượng phẩm huyền tinh đã để cho hắn không thể ra sức rồi, mà 250 vạn thượng phẩm huyền tinh càng làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng.
- Phu quân đừng khổ sở, đây chẳng qua là một cuốn sách cổ không biết tên mà thôi, nói không chừng bên trong không có gì cả.
Thải Hà Nguyệt lên tiếng an ủi.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Ngươi không hiểu, nó đối với ta mà nói ý nghĩa tương đối trọng đại!
- Lăng huynh không cần khổ sở, là của ngươi cuối cùng vẫn là của ngươi, không phải của ngươi cho dù cưỡng cầu ngươi cũng không có biện pháp nhận được.
Huyền Diệu đánh lên huyền cơ nói.
- Ai!
Lăng Tiếu nặng nề thở dài một hơi, lộ ra thần sắc buồn bã trước nay chưa từng có.
Phượng Tiêm Vận ở một bên trong nội tâm phần lớn là ý tự trách.
Lăng Tiếu mạnh mẽ đánh lên tinh thần nhìn Tàn Báo nói:
- Có thể khóa được người vừa báo giá không?
Tàn Báo lắc đầu nói:
- Không được, thực lực của đối phương trên ta xa!
Trong lòng Lăng Tiếu lại càng lạnh đến đáy cốc, thực lực của đối phương so với Tàn Báo còn muốn lợi hại hơn, đó chính là tu vi ở trên trung cấp Huyền Đế rồi, nếu như hắn muốn cường đoạt chỉ có một con đường chết.
Sách cổ cuối cùng bị người thần bí không biết tên lấy 250 vạn thượng phẩm huyền tinh đấu giá đoạt được.
Phách mại hội một tháng một lần của Phong Đô kết thúc.
Đám người Lăng Tiếu đạt được Tử Mẫu song kiếm cùng Hắc Mạt Đằng hai loại đồ vật.
Ra khỏi buổi đấu giá, Lăng Tiếu mặt mày buồn bã nói:
- Trước tìm một chỗ ôn chuyện một chút đi!
Mọi người biết tâm tình của Lăng Tiếu không tốt, cũng không dám phật ý của hắn rồi.
Cho nên đoàn người lại tìm một khách sạn ở gần đây sắp xếp xuống.
Song, ôn chuyện còn chưa bắt đầu, Tàn Báo ghé vào bên tai của Lăng Tiếu nói:
- Phía sau có ba nhóm nhân mã đi theo chúng ta, trong đó có một nhóm nhân mà ở bên trong có Đế giai.
Lăng Tiếu mất đi Khống Thần quyết tâm tình thật không tót, hiện tại lại còn có người đánh chủ ý vào hắn, lúc này một đoàn lửa giận dâng lên.
- Bản thiếu gia đang muốn tìm người tiết giận đây.
Lăng Tiếu híp mắt, trong thần sắc hiện lên sát khí nồng đậm.
Trở lại khách sạn, Lăng Tiếu đem những người khác đều thu vào trong dược đỉnh, sau đó mang theo Tàn Báo cùng Bại gia tử bay ra khỏi Phong Đô, cho những gia hỏa muốn đánh chủ ý kia một cái cơ hội, bởi vì ở Phong Đô bọn họ cũng là không dám quang minh chính đại sinh sự.
Trong sơn lĩnh ngoài Phong Đô, Lăng Tiếu, Tàn Báo cùng Bại gia tử dừng lại thân hình, dẫn đầu không nhịn được xuất hiện chính là một đội nhân mã có nhân số khá nhiều.
Đội nhân mã này nhưng thật ra là một chút cường đạo lưu khấu cướp đoạt, bình thường bọn họ đều sẽ ở trong phách mại hội thường lui tới, chú ý đến những người có tài lực giàu có mà thực lực không cao.
Đợi đến đối phương vừa ra khỏi Phong Đô, bọn họ liền sẽ lập tức động thủ cướp đoạt tài vật.
Đối với những chuyện này, Phong gia cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, bởi vì đây chính là một thế giới nhược nhục cường thực, chỉ cần bọn họ không ở trong Phong Đô sinh chuyện, Phong gia cũng sẽ không quản.
Lưu khấu tổng cộng có mười lăm người, thực lực mỗi người đều là Địa Hoàng giai trở lên, hai người mạnh nhất cũng đạt đến Thiên Tôn giai.
Hai gã Thiên Tôn này theo thứ tự là Chu Lực cùng Chu Hải hai huynh đệ, hai người đều có tu vi trung cấp Thiên Tôn.
Bọn họ sở dĩ dám đuổi theo ra tới hoàn toàn là cảm ứng được thực lực của đám người Lăng Tiếu bất quá chỉ là Vương giai, nghĩ đến là đệ tử của thế lực nào đó, đây đối với bọn họ mà nói là đối tượng hạ thủ tốt nhất.
- Chư vị một đường đuổi theo cực khổ, hiện tại liền đưa các ngươi lên đường.
Lăng Tiếu quay người lại lạnh lùng nói.
Đám người Chu Lực cùng Chu Hải đều là ha ha phá lên cười.
- Tiểu tử, xem ra các ngươi còn chưa nhận rõ được tình thế, hẳn là chúng ta đưa các ngươi lên đường mới đúng.
Chu Lực cười lạnh một tiếng, sau đó hướng về phía thủ hạ của mình phất phất tay, tiếp theo những Địa Hoàng kia phân ra đem ba người Lăng Tiếu vây quanh.
- Bản thiếu gia tâm tình không tốt, là chính các ngươi đưa tới của, không trách được ta.
Lăng Tiếu sâu kín nói một câu, một thân khí thế cường hãn kèm theo một đạo kim long hư ảnh đằng không mà lên, trong tay của hắn nhiều hơn một thanh kiếm khí đặc biệt, một đạo long ngâm từ trong miệng hắn phun ra.
Hống!
Trong nháy mắt không ít Địa Hoàng giai đều bị chấn đến màng nhĩ đau đớn, hoa cả mắt lên.
Hưu hưu!
Một đạo quang mangn hồng bạch giống như là thiểm địa bay qua, mấy cái đầu người trong nháy mắt bị cắt rớt.
- Khốn kiếp, mau... Mau giết hắn!
Chu Lực cùng Chu Hải phục hồi lại tinh thần liền phát hiện thủ hạ của mình đã ít đi mấy người, lúc này rống to kêu lên, đồng thời hai người chuẩn bị xuất thủ với Lăng Tiếu.
Nhưng mà Bại gia tử cũng đã tìm đến bọn họ kêu lên:
- Các ngươi là của ta, đừng nghĩ trốn được!
Bại gia tử đã tiến giai thực lực lục giai trung cấp, có thể so với trung cấp Thiên Tôn của nhân loại, nhưng mà bàn về chiến lực nếu so với Thiên Tôn của nhân loại thì cường hãn hơn không ít.
Tàn Báo lại là ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, thời khắc chú ý đến động tĩnh chung quanh.
Địa phương cách bọn họ không xa ẩn nấp hai nhóm nhân mã tạm thời đều không có hành động, xem ra bọn họ đều là muốn làm ngư ông đắc lợi.
Lăng Tiếu giống như nhập ma giết đến cao hứng, hắn dùng ý niệm thao túng Băng Hỏa kiếm giống như xuất quỷ nhập thần, trong nháy mắt chém mấy người của đối phương, lại có gấp mười chiến lực gia thân, huy vũ trường kiếm, máu nhuộm trường không, sở hướng vô địch.
Những Địa Hoàng giai kia làm sao ngờ tới đối phương là giả trư ăn thịt cọp, hơn nữa vừa mới bắt đầu liền giết cho bọn họ không kịp trở tay, quả nhiên là để cho bọn họ lòng sinh khiếp đảm.
Đang ở lúc mấy tên cao cấp Địa Hoàng muốn phong tỏa Lăng Tiếu, chỉ cảm thấy đầu óc một trận đau nhói mãnh liệt, lập tức liền mất đi tri giác.
Lăng Tiếu muố phát tiết không thoải mái ở trong lòng, hắn tựa như sát thần hàng thế, Băng Hỏa kiếm trong tay không ngừng thu gặt lấy tính mạng của những Địa Hoàng giai kia.
Chỉ ở trong chốc lát, mười ba tên Địa Hoàng cũng chỉ còn lại hai tên nữa rồi.