Ngay lúc Phong Nha còn do dự, Tàn Báo lại nói ra một tin tức làm Phong Nha cứng lưỡi:
- Thiếu gia còn là một luyện dược sư lục phẩm, mà bản thân hắn còn biết sử dụng tinh thần lực cường đại của Hồn tộc công kích, với thực lực bây giờ của hắn chỉ sợ dù thiên tôn cũng khó thể tạo thành uy hiếp, mặt khác hắn còn có hai đầu linh thú hộ thân, một đầu là Kim Sắc Lang Vương lục giai, một đầu Lam Sắc Giao Long thất giai đê cấp, những linh thú này đều do tự thân thiếu gia thu được, phải biết rằng năm nay hắn chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi.
Phong Nha vội vàng hỏi:
- Hắn…hắn không chỉ là luyện dược sư lục phẩm còn biết dùng tinh thần lực của Hồn tộc công kích, cũng chính là tinh thần ý niệm sư hiếm thấy nhất trên đại lục này?
Tàn Báo gật đầu nói:
- Bằng không hắn làm sao có thể xâm nhập thức hải của ngươi, khôi phục lại thần trí của ngươi đây?
Tuy Phong Nha bị thân phận của Lăng Tiếu chấn kinh, nhưng hắn vẫn mang theo nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ hắn là người thừa kế yêu nghiệt của đại tông môn hay cổ thế gia nào hay sao?
Tàn Báo lắc đầu nói:
- Nếu hắn là người thừa kế của đại tông môn hay cổ thế gia, có được thành tựu hiện giờ cũng không phải do bản thân hắn sáng tạo ra, cũng không đáng được ta cùng Huyền Cơ Tử thừa nhận, hắn là một đệ tử đến từ bát phẩm tông môn tây bắc mà thôi, thiên phú của thiếu gia thật kinh người, cơ duyên lại phi thường, tương lai của hắn tuyệt đối không ai có thể tưởng tượng, có lẽ…thánh hoàng cũng không phải chung điểm của hắn!
Phong Nha mang theo vẻ phức tạp nhìn Tàn Báo, trong lòng sản sinh hiếu kỳ đối với Lăng Tiếu, tuy vậy vẫn còn cảm giác không phục, với người có thực lực tới cấp bậc như hắn, đều có được ngạo khí mà người ngoài khó thể tưởng tượng, hơn nữa tâm tình cực kỳ cứng cỏi, không phải chỉ vì vài câu nói của Tàn Báo thì có thể thay đổi.
Trừ phi Lăng Tiếu có được thực lực đủ áp đảo hắn, như vậy hắn mới có thể bằng lòng chịu phục!
- Đại ca, có lẽ ánh mắt của ngươi không sai, nhưng chờ hắn đạt tới cảnh giới còn không biết bao lâu, hay là ta đi nói với thiếu gia kia để cho ngươi cùng ta rời khỏi, chờ sau khi báo thù thì hai huynh đệ chúng ta có thể cùng ở chung, có thể tu luyện hoặc vân du tứ phương, nếm thử những gì mà năm xưa chúng ta chưa từng được hưởng thụ qua đi!
Phong Nha trái lại khuyên bảo Tàn Báo.
Tàn Báo lộ vẻ lo lắng nói:
- Phong Nha, lần này ngươi nghe theo đại ca đi, đi theo thiếu gia ngày sau chúng ta mới có thể đi được xa hơn.
Hắn đã đáp ứng Lăng Tiếu nhất định phải khuyên bảo Phong Nha đi theo tùy tùng, nếu hiện tại Phong Nha qua sông đoạn cầu, hắn thật sự không biết làm sao giải thích với Lăng Tiếu.
- Đại ca, cần gì phải làm như thế, với thực lực bây giờ của ta muốn giúp ngươi tìm kiếm tài nguyên cung cấp cho ngươi tu luyện hoàn toàn không thành vấn đề, ngươi đi theo hắn chỉ lãng phí thời gian.
Phong Nha lại đáp.
- Không…Phong Nha, ngươi căn bản không biết thân phận của thiếu gia, hắn…hắn là đệ tử duy nhất của thần tượng năm xưa của chúng ta – Tà Đế đại nhân!
Tàn Báo mất bình tĩnh quát.
- Là đệ tử của ai…
Phong Nha không cho là đúng nói, nhưng mới nói tới đây hắn ngừng lại, đồng tử trong mắt co rụt:
- Hắn…hắn là đệ tử duy nhất của Tà Đế đại nhân?
Tàn Báo gật đầu nói:
- Không sai, một năm trước ta còn tận mắt thấy được tư thế oai hùng của Tà Đế đại nhân, thiếu gia thật sự là truyền nhân của ngài.
- Vậy…vậy hiện tại thực lực của Tà Đế đại nhân như thế nào?
Phong Nha mắt lóe tinh quang hỏi.
Đối với một trong tứ đại truyền thuyết Trung Vực Tà Đế, người sùng bái nhiều vô số kể, mà Tàn Báo cùng Phong Nha từng là người như thế.
- Cụ thể ở cảnh giới nào ta cũng không rõ ràng, nhưng ta đã thấy ngươi cùng Liệt Viêm Hổ chiến đấu, với thực lực các ngươi có lẽ…không thể đi qua được một chiêu dưới tay Tà Đế đại nhân, hắn đã sớm đi Thiên Vực, nghĩ tới thực lực đã đạt tới thánh hoàng cảnh giới đi!
Tàn Báo quả thật không hiểu rõ thực lực Tà Đế, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm có thể cảm nhận được Phong Nha chênh lệch như thế nào, quả thật là còn rất xa.
Vì để cho Phong Nha ở lại bên người thiếu gia, hắn không thể không đem Tà Đế đưa ra.
Nếu như vậy vẫn không thể thuyết phục được Phong Nha, hắn cũng không có cách nào.
Phong Nha nặng nề cảm khái:
- Tà Đế đại nhân quả nhiên là anh tư ngút trời ah!
- Phải, ngay cả lão nhân gia cũng xem trọng thiếu gia, ngươi cảm thấy ánh mắt của lão nhân gia còn kém sao?
Tàn Báo hỏi ngược lại.
Phong Nha cười khổ nói:
- Nếu đại ca đã đem thiếu gia của ngươi xưng tán tốt như vậy, ta sẽ thử ở lại xem sao, rốt cục hắn có yêu nghiệt như lời ngươi nói hay không, nếu ta phát hiện chỉ là bao cỏ, ta sẽ lập tức mang theo ngươi rời đi.
- Tốt tốt…ngày sau ngươi sẽ biết đại ca không lừa ngươi.
Tàn Báo vội vàng vui sướng đáp.
Phong Nha đưa tay ngăn lại:
- Đại ca chớ gấp, ta còn chưa nói xong.
Hắn ngừng một chút mới nói tiếp:
- Tuy hắn là đệ tử của Tà Đế đại nhân, nhưng ta đi theo cũng không phải làm người hầu của hắn, mà chỉ báo đáp ân hắn cứu giúp chúng ta, chúng ta định ra một thời gian, lấy mười năm làm hạn định, mười năm này ta sẽ bảo hộ an toàn của hắn, nhưng sẽ không giúp hắn làm chuyện khác, nếu trong mười năm hắn có thể làm cho ta hoàn toàn thần phục, ta đi theo hắn không thành vấn đề, nếu hắn không thể, ngươi cùng ta rời khỏi thế nào?
Đối với vị thiếu gia mà Tàn Báo nhắc tới, Phong Nha thật cảm thấy hứng thú, hắn cũng không nghĩ ra vị thiếu gia kia lại là đệ tử của Tà Đế đại nhân, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn sẽ buông xuống tôn nghiêm đi làm người hầu cho Lăng Tiếu, Tà Đế là Tà Đế, mà Lăng Tiếu chỉ là đồ đệ, Lăng Tiếu có thể trở thành Tà Đế thứ hai hay không còn chưa nhất định.
- Không thành vấn đề, mười năm thì mười năm.
Tàn Báo sảng khoái đáp ứng.
Hắn tin tưởng lấy năng lực của thiếu gia sớm hay muộn có thể chinh phục được Phong Nha, nhớ ngày đó hắn cũng không chút cam tâm tình nguyện đi theo thiếu gia, hiện giờ còn không phải hoàn toàn thần phục sao?
Tàn Báo cùng Phong Nha ôn chuyện xong, hắn đem quyết định của Phong Nha nói lại với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu thật tùy ý đáp:
- Mười năm thì mười năm đi, mười năm sau ta có muốn hắn tiếp tục đi theo hay không vẫn còn chưa biết đâu.
Tàn Báo nghe xong lời này của Lăng Tiếu, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Phong Nha, hắn hoàn toàn tin tưởng lời của Lăng Tiếu.
Mười năm thời gian đối với võ giả cường đại mà nói có lẽ không thấm vào đâu, nhưng đối với Lăng Tiếu lại tràn ngập biến số, nhưng Tàn Báo vẫn có thể tưởng tượng ra được thiếu gia có thể sáng tạo ra thật nhiều kỳ tích.
- Thần côn, còn một tháng nữa bắt đầu Hoàng Bảng chi tranh phải không? Chúng ta nên đi đâu báo danh?
Lăng Tiếu hỏi Huyền Diệu.
Huyền Diệu đáp: