Quan Hùng phản ứng cực nhanh, một quỷ phủ đã chém vào chân của Lăng Tiếu, lộ dáng cười dữ tợn:
- Lão tử không tin chân ngươi cứng hơn quỷ phủ của ta!
Lăng Tiếu không hề thu cước, trên chân hiện lên một tầng long lân ngũ thải trong suốt.
Đinh đương!
Một chân cùng quỷ phủ va chạm, phát ra thanh âm như kim loại ma sát.
Quỷ phủ không ngờ bị chân của Lăng Tiếu đá vỡ một lỗ hổng thật lớn.
- Điều đó không có khả năng!
Quan Hùng há hốc miệng, nhịn không được kinh hô lên.
Vẻ mặt người chung quanh đều cực kỳ khoa trương, ánh mắt trừng lớn, miệng há hốc.
Ngay cả đại biểu các thế lực trên đài cao không nhịn được bật dậy, trên mặt tràn ngập vẻ động dung.
Không ai nghĩ tới chân của Lăng Tiếu lại cứng rắn hơn cả linh khí.
Lăng Tiếu không để ý tới phản ứng của mọi người, tốc độ tăng lên, nháy mắt đi tới trước Quan Hùng đá ra một cước.
Tốc độ của hắn đã nhấc lên cực cao, cho dù là thiên tôn đê giai cũng không nhanh như hắn.
Quan Hùng vừa kịp phản ứng, chân của Lăng Tiếu đã đá tới chân của hắn.
- Không!
Quan Hùng muốn tận lực chạy trốn nhưng không còn kịp nữa.
Răng rắc!
A!
Lại một thanh âm gãy xương vang lên, thêm một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế!
Mọi người chung quanh hoảng sợ nổi da gà!
Quan Hùng bị gãy thêm một chân, thân hình nặng nề rơi xuống dưới.
Người này cứ đơn giản như vậy đã bị phế bỏ hai chân, quả nhiên làm mọi người không dám tưởng tượng.
Nhóm đệ tử Lam Dương giáo thần sắc không ngừng biến ảo, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đại đệ tử Vũ Lộ mở miệng nói:
- Nguyên Khoát, vòng thi này ngươi đừng trêu chọc hắn!
Nhị đệ tử Lữ Nguyên Khoát gật đầu nói:
- Dạ, đại sư huynh!
Chiêm Đại Tả cùng Thân Mạt nhìn thấy Quan Hùng bị gãy hai chân, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy may mắn.
Văn Hoảng phe phẩy cốt phiến nói:
- Thân thể đáng sợ như thế, xem ra hắn khẳng định tu luyện bí pháp tôi thể nào đó, nhưng dù thân thể hắn có thể so với linh khí đê giai, nhưng khi gặp gỡ linh khí cao giai không biết hắn còn hung hăng càn quấy được nữa hay không?
Bạch Môn Sinh thản nhiên nói:
- Không bằng chờ tới vòng cuối cùng để ta gặp hắn?
Vũ Lộ nhìn thoáng qua Bạch Môn Sinh, lại nhìn thoáng qua Lăng Tiếu trên lôi đài, cuối cùng lắc đầu nói:
- Hết thảy lấy quang vinh của tông môn làm chủ yếu, ngươi trước tiên tiến vào trăm Chiến Hoàng rồi nghĩ biện pháp đối phó hắn đi!
Bạch Môn Sinh đành gật nhẹ đầu, trong lòng nghĩ thầm:
- Lăng Tiếu phải không, hi vọng ngươi có thể tiến vào trăm Chiến Hoàng ah!
Trong một ngõ ngách, một nam tử anh tuấn cùng một nữ tử khí khái anh hùng đang nhìn chăm chú vào Lăng Tiếu.
- Ca, người này thật là lợi hại.
Nữ tử khen ngợi nói.
- Phải, thân thể hắn rất cường đại, nếu muội thấy hắn đừng cận chiến với hắn, nhất định phải tấn công cự ly xa.
Nam tử thản nhiên đáp.
- Muội đã biết, dù thân thể hắn lợi hại, nhưng không thể lợi hại hơn Tử Yêu Hỏa của muội đi, nếu muội gặp hắn, nhất định nướng hắn thành đầu heo.
Nữ tử mang theo vẻ nghịch ngợm siết chặt nắm tay nói.
Lăng Tiếu đá gãy hai chân Quan Hùng nhưng không tiếp tục thừa cơ công kích, chỉ lạnh lùng nhìn hắn cười lạnh nói:
- Không phải nói muốn đá gãy chân thứ ba của ta sao? Còn có bản lĩnh gì cứ việc sử dụng ra, ngàn vạn lần đừng nhận thua, bằng không ta thật khinh thường loại người hèn nhát như ngươi.
Quan Hùng nằm trên mặt đất chịu đựng đau đớn, nhanh chóng nuốt mấy viên đan dược, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Từ khi hắn xuất đạo cho tới bây giờ thật không nhớ rõ đã bao lâu không bị người khinh bỉ qua như thế, cho dù là thiên tôn trước khi đối chiến đều phải lượng một ít thực lực của hắn trước.
- Yên tâm, Quan gia gia sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Quan Hùng cắn răng hô một tiếng, hai tay khẽ chống, thân thể chợt bay lên, cùng lúc đó hắn chợt quát:
- Thổ Vị đi ra cho ta!
Theo tiếng quát của hắn, một đạo hoàng sắc ảnh tử bỗng xuất hiện, thanh âm chói tai vang lên, làm người ta nghe được cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như tiếng vũ khí sắc bén cọ xát vào nhau.
- Chi chi…
Một đầu Song Dực Thổ Vị lớn như gò núi nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
Miệng của nó sắc bén như lưỡi đao, gai xương quanh thân như cái liềm dữ tợn dọa người, đôi cánh thịt không ngừng chớp lên, đôi ánh mắt nhỏ như mắt chuột tràn ngập vẻ giả dối.
Quan Hùng nhảy lên đầu con nhím kia, địa phương nơi đó không có gai xương, sau đó hét lớn:
- Đánh chết hắn cho ta!
Cùng lúc đó quỷ phủ trong tay hắn xuất ra huyền kỹ cường đại hướng Lăng Tiếu đánh tới.
Lăng Tiếu là người đầu tiên bức bách hắn phải triệu hoán linh thú, hắn nhất định phải giết chết Lăng Tiếu phát tiết mối hận trong lòng!
Mặc dù hai chân của Quan Hùng bị gãy, nhưng linh lực vẫn còn, công kích vẫn cường đại, mà đôi mắt con nhím kia không ngừng lưu chuyển, muốn bắt giữ thân ảnh của Lăng Tiếu tùy thời chuẩn bị một kích trí mạng.
Quả nhiên nó chứng kiến Lăng Tiếu bay vút đi ra, miệng bén nhọn nhanh chóng hướng giữa ngực Lăng Tiếu đâm tới.
Miệng của nó giống như gai xương, đều cứng rắn sắc bén như linh khí đê giai, huống chi còn có thể hút phệ máu tươi, người bình thường bị đâm trúng tuyệt đối trong thời gian ngắn đem máu của đối thủ hút sạch.
Mỏ nhọn của nó quả nhiên đâm trúng ngực Lăng Tiếu, nhưng lại không thể nào đâm thủng.
- Đi chết đi!
Quan Hùng tựa hồ đã sớm đoán được điều này, lăng không bổ xuống đầu Lăng Tiếu một búa.
Một tay Lăng Tiếu nhanh chóng bắt lấy mỏ nhọn của con nhím, một tay ngăn chặn lưỡi búa chém xuống.
Cổ Hoàng thần công của hắn đã đạt tới tầng thứ tư, mà Độc Tôn Quy Nguyên Khí đã tới tầng thứ sáu Tinh Hoa, một thân phòng ngự cứng rắn nước lửa bất xâm.
Một búa của Quan Hùng bổ trúng tay hắn không tạo nên thương tổn gì.
Khi Quan Hùng muốn chém thêm búa thứ hai, Lăng Tiếu đã hung hăng vung tay tạp xuống mỏ nhọn của con nhím bên dưới.