Diệp Thừa Tích đang trong cơn thịnh nộ nào nghe được Cửu Hoang nói gì.
Liên tục gặp biến cố trong ba ngày, ba trăm năm nay chưa lần nào lâm vào cảnh tâm tình xáo động thế này, lúc này Diệp Thừa Tích không thể nào kìm nén nổi chỉ muốn băm vằm Cửu Hoang nát vụn.
"Tiền bối!"
Khúc Duyệt chỉ chợp mắt trong chốc lát, vừa mở mắt không nhìn thấy Cửu Hoang đâu, nàng lập tức chạy ra ngoài.
Vừa ra cửa thì nghe thấy tiếng cây đổ ầm ầm.
Nàng nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Cửu Hoang đang đứng trên gốc cây, giả như bản thân là một thân cây, hoàn toàn không có ý chống cự.
Xác định không kịp xông đến trước mặt hắn ngăn cản, Khúc Duyệt bắn ra một mũi tên Tiêu Linh Tiễn, dùng tốc độ cực nhanh hét lên: "Tiền bối!"
Chỉ hô được hai chữ này, không kịp nói bất cứ gì khác, mũi tên Tiêu Linh Tiễn chưa đến gần Diệp Thừa Tích đã bị khí thế của ông phá vỡ.
Chưởng phong ẩn chứa kiếm khí tiếp tục đánh vào người Cửu Hoang, nhưng không đánh vào linh đài mà chụp lên vai trái của hắn, lực đạo chỉ đủ khiến hắn bật ngửa, ngã từ trên gốc cây xuống.
Ngược lại, Diệp Thừa Tích vì cưỡng ép thu hồi lực nên bị phản phệ, linh khí tán loạn quanh thân.
Ông loạng choạng mấy cái rồi mới đững vững được.
Môi mím chặt, hai hàng mày đẹp đẽ nhíu lại, lạnh lùng nhìn về phía Khúc Duyệt, lửa giận bừng lên trong mắt.
"Tiền bối, ngài không sao chứ?" Khúc Duyệt cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ, tựa như có một ngọn núi đang treo trên đầu.
Nàng hiểu được sở dĩ Diệp Thừa Tích dừng tay, là vì sự xuất hiện của nàng đánh thức lý trí của ông.
Giữ lại Cửu Hoang còn hữu dụng, thêm vào đó, hiện giờ Cửu Hoang thuộc quyền quản lý của Hoa Hạ.
Khúc Duyệt chạy đến đứng trước mặt Cửu Hoang, sợ rằng sau khi Diệp Thừa Tích khống chế được nội tức hỗn loạn, bình ổn trở lại sẽ tiếp tục động thủ.
"Lục Nương!" Cửu Hoang cất rìu vào hộp Thiên Công.
Một chưởng của Diệp Thừa Tích không phải đùa, xương cốt gần như muốn gãy hết, hắn xoa xoa vai ủy khuất gọi Khúc Duyệt.
Khúc Duyệt quay đầu trừng mắt với hắn.
Cửu Hoang bị ánh mắt của nàng chấn trụ.
Khúc Duyệt bực bội truyền âm: "Chàng đã hứa với ta cái gì?"
Cửu Hoang biện giải: "Ta đâu có phá hủy Diệp gia."
"Chàng..."
"Diệp Thừa Tích nói cây này trồng vì ta, vậy thì nó thuộc về ta rồi, ta chặt nó đâu có vấn đề gì, nhưng ông ấy lại đánh ta." Cửu Hoang bị đau vai hơi tức giận, "Đầu óc Diệp Thừa Tích có bệnh."
Coi một thân cây thành quý tử, bón phân làm cỏ còn thương yêu, trong khi con trai ruột đang đứng trước mặt lại cho một chưởng.
"Chỉ dựa vào câu nói kia của chàng, chàng nghĩ ông ấy có thể hiểu ngay lập tức sao?" Khúc Duyệt chất vấn, "Còn nữa, trước khi đi Thập Cửu Châu, chàng đã hứa với ta chuyện gì? Không được ta cho phép, chàng không được nhận thân với Diệp Thừa Tích, chàng quên hết cả rồi sao?"
"Ta không nhận thân với ông ấy, ta chỉ thương lượng vụ cái cây với ông ấy thôi."
Khúc Duyệt tức muốn ói máu, tiếp tục thảo luận chuyện này với Cửu Hoang hoàn toàn vô nghĩa, nàng vĩnh viễn không hiểu được mạch não của hắn.
"Thúc phụ?"
"Gia chủ?"
Diệp Lam Khuynh, Tiểu Diễm và vài nhân vật quan trọng của Diệp gia vội vàng chạy đến.
Mỗi một đại viện ở Diệp gia đều có kết giới cách âm riêng, Khúc Duyệt có thể nghe thấy tiếng cây ngã xuống đất, phá hủy nửa mặt tường của viện nhưng người khác không nghe thấy.
Tuy nhiên một cái cây cao ngất bị đốn ngã, lại ngay lúc giữa trưa nắng lớn, đương nhiên sẽ bị người nhận ra, sự việc rất nhanh khuếch tán ra ngoài.
Chạy đến nhìn một cái, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
"Cái Thế, ngươi đã làm gì?" Diệp Lam Khuynh biết cây này tượng trưng cho cái gì, hắn nghẹn họng nhìn Cửu Hoang trân trối.
"Cái này..." Tiểu Diễm che miệng, cũng không thể tin được, lo lắng nhìn gia chủ nhà mình.
Một lão giả nói: "Gia chủ lẽ ra không nên mang kẻ tà tu này về đây!"
Sau khi ổn định nội tức, Diệp Thừa Tích nặng nề mở miệng: "Khúc cô nương, cô định chịu trách nhiệm như thế nào đây?"
Khúc Duyệt khom mình hành lễ, mặt lộ vẻ khó xử: "Tiền bối..."
Diệp Thừa Tích nghiêm khắc ngắt lời: "Quý giới phụ trách trông coi hắn dưới tình huống quý giới có năng lực.
Hiện giờ xem ra cô cũng không có đủ năng lực khống chế kẻ tà tu này.
Vậy thì từ giờ trở đi, người này giao cho Liên minh Thập Cửu Châu chúng ta quản lý, nếu có dị nghị, thỉnh minh chủ của quý giới đích thân đến thương nghị với bổn tọa!"
Ông nói như chém đinh chặt sắt, tu vi cao tuyệt và khí chất được trau dồi nhờ sống lâu ở địa vị cao tỏ rõ ý: không cho phép thảo luận tiếp nữa.
Người Diệp gia đang đứng đó đồng loạt cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Khúc Duyệt cũng nhất thời tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể tạm thời đồng ý: "Vãn bối đã hiểu."
Ngón trỏ và ngón giữa khép lại, giữa hai đầu ngón tay áp sát nhau hiện ra một cây ngân châm, nàng xoay người đi phong ấn Khí Hải của Cửu Hoang.
Cửu Hoang nắm cổ tay nàng: "Lục Nương, chờ một chút."
Hắn không phản kháng, chỉ tranh thủ khi Khí Hải chưa bị phong ấn, tu vi vẫn còn, nhanh chóng bắt quyết đoạt cây Ngưng Hương đã bị đốn ngã cất vào vòng trữ vật.
Sau khi xong xuôi, cảm thấy rất thõa mãn mới nói: "Tốt rồi, có thể rồi."
Khúc Duyệt:...
Người của Diệp gia:...
Diệp Thừa Tích giận muốn trào máu, chỉ vào hắn quát: "Lấy ra đây!"
Cửu Hoang hỏi: "Ông lấy lại có ích lợi gì đâu, chuẩn bị mai táng nó như con trai của mình chắc?"
Mọi người Diệp gia giật mình tim đập thình thịch, kẻ tà tu này chắc sắp chết rồi.
Khúc Duyệt lật đật phong ấn Khí Hải của Cửu Hoang, nghe thấy Diệp Thừa Tích cười giận dữ ở sau lưng: "A Khuynh, đem hắn nhốt vào địa lao...!Không, đưa vào khổ lao!"
"Dạ!" Khí Hải đã bị phong ấn, Diệp Lam Khuynh nào còn sợ Cửu Hoang, đi đến bên cạnh Cửu Hoang, "Cái Thế huynh, mời!"
- -- ---
Khúc Duyệt chưa từng nhìn thấy khổ lao nhưng có thể đoán được vào đó ắt phải chịu khổ hình.
Cũng đáng đời hắn, nàng không thèm đau lòng một chút nào.
Khúc Duyệt đi đi lại lại trong phòng, không ngừng phân tích xem bây giờ nên làm gì.
Nàng có nên nói cho Diệp Thừa Tích biết Cửu Hoang là con ruột của ông ấy?
Tuy Diệp Thừa Tích vì "con trai đã chết" mà trồng và tỉ mỉ chăm sóc một cái cây, nhưng không có nghĩa là ông ấy sẽ chấp nhận một "thằng con bất hảo".
Huống chi dưới gối của ông còn một con trai khác, ông không thiếu con trai ngoan ngoãn.
Giả như Diệp Thừa Tích có thể tiếp nhận, chắc chắn ông sẽ hỏi làm sao nàng biết được.
Không thể nào tiết lộ về Chi Kỳ, bằng không nàng làm sao điều tra Diệp Thừa Tùng tiếp được và Diệp Thừa Tùng sẽ nhận ra Chi Kỳ đã phản bội rồi hủy diệt bản thể của hắn.
Khúc Duyệt rầu rĩ, rót một ly trà uống cho nhuận họng.
Trước mắt, cho dù nàng không nói với Diệp Thừa Tích, e rằng cũng không giấu được.
Ông ấy hiện đang trong cơn tức giận, nhất thời không để ý đến câu nói của Cửu Hoang sau khi chặt cây, nhưng khi bình tĩnh lại, nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ...
Khúc Duyệt miết miết chén trà, một lát sau nàng lấy một lá bùa ra từ vòng trữ vật.
Đây là bùa truyền âm nàng đã tranh thủ đặt vào nhĩ thức của Cửu Hoang lúc phong ấn Khí Hải.
"Rau Hẹ, chàng nghe ta nói đây, nếu lát nữa Diệp Thừa Tích đến hỏi lời chàng nói lúc trước có ý tứ gì, chàng hãy ăn ngay nói thật.
Nhưng nếu ông ấy hỏi vì sao chàng biết được, chàng chỉ cần dùng tuyệt chiêu của mình, cứ im lặng..."
- --- "Ừ!"
"Còn nữa, lúc phong ấn Khí Hải của chàng, ta đã để lại một sơ hở ở huyệt Phong Trì.
Nếu chàng phát hiện ông ấy có ý giết chàng, hãy dùng linh khí còn sót lại tập trung dồn vào huyệt Phong Trì, tu vi sẽ tức khắc hồi phục."
- --- "Ta đã cảm nhận được."
Khúc Duyệt ngập ngừng một lát mới hỏi: "Khổ hình trong nhà lao thế nào?"
- --- "Kém xa Thiên La Tháp."
Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lá bùa bị đốt hết, Khúc Duyệt đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trong phòng ngột ngạt nên nàng đẩy cửa sổ ra hít thở.
Nơi nàng ở trong thiên viện cũng có trồng một ít cây, nhưng đều là cây thường gặp và được trồng chưa lâu lắm, có lẽ vì vậy nên may mắn thoát nạn trong tay Cửu Hoang.
Vì có kết giới ngăn cản nên không có con chim nào đậu trên cây, thậm chí không có cả sâu bọ, cảm giác cứ như một đám cây giả.
Tuy nhiên, trên không bên ngoài kết giới, chim chóc vẫn bay tới lui ríu rít, Khúc Duyệt thường xuyên nghe được tiếng vỗ cánh của chúng.
Đều là những loài chim sẻ, chim ngói bình thường, không con nào có tu vi và linh trí, chỉ hành động theo bản năng.
Khúc Duyệt hoài nghi chúng được ai đó phái đến để theo dõi nàng, nhưng chim nhỏ như thế, ngay cả Điểu vương cũng không cách gì khiến chúng hiểu "theo dõi" có nghĩa gì.
- -- ---
Ngày hôm sau, Khúc Duyệt được mời đến Chấp Pháp Đường của Quy Hải Tông.
Không liên quan đến Cửu Hoang mà là chuyện tập kích tại khách đi/ếm lần trước.
Lúc Khúc Duyệt đi vào trong điện, Bạch Vũ vương đang ngồi nhàn nhã trên ghế uống trà.
Hôm nay không đến đánh nhau, hắn mặc một thân bạch y vô cùng tao nhã, đầu đội vương miện có hai dải màu lam gắn đầy lông vũ trắng, một dải cột mái tóc dài, một dải rũ trước ngực.
Tiếng nắp trà đặt lại vào chung trà vang lên thanh thúy, không đợi Khúc Duyệt mở miệng nói chuyện, Bạch Vũ vương đánh đòn phủ đầu: "Khúc cô nương, sáu người trong khách điế/m kia đúng là người của tộc ta, nhưng địa vị của bọn chúng trong Bạch Vũ Nhân tộc chúng ta tương đương với tà tu của các người, hoặc sơn tặc trong vương quốc của phàm nhân, cô nương hiểu ý của bổn vương không?"
"Hiểu được." Khúc Duyệt đứng yên trong điện, hơi chấp tay, "Vãn bối chưa từng hoài nghi ngài, vãn bối cảm thấy người muốn bắt cóc vãn bối cũng muốn giá họa cho ngài nên mới đưa mấy tên tặc ấy đến cho ngài xử trí."
Bạch Vũ vương lạnh lùng hừ một tiếng: "Đối phương chỉ ra tiền không lộ mặt, bọn chúng không thể chỉ cũng không thể xác nhận, nhưng bổn vương biết ngay nếu không phải Hắc Vũ vương thì chính là con kim điêu Thái Dương Bảo kia."
"Hắc Vũ vương không dám sinh sự trên địa bàn của Diệp gia đâu nhỉ?" Khâu Tuyển ngồi trên ghế chủ vị nhìn về phía Diệp Thừa Tích ngồi đầu bên trái.
Diệp Thừa Tích không lộ chút cảm xúc nào.
Bình thường khi có Bạch Vũ vương ở gần, ông luôn có vẻ mặt này, tuy nhiên hôm nay lại có chút khác thường, tựa như hồn phách đang lạc nơi nào.
Phong chủ Khí Phong, Cảnh Khải đưa mắt ra hiệu, ý bảo Khâu Tuyển không nên quấy rầy Diệp Thừa Tích, truyền âm nói: "Năm nay vận số lão Diệp không may, nghe nói cái cây ông ấy trồng tưởng nhớ con trai đã bị Cửu Hoang quân chặt mất."
"Không thể nào?" Khâu Tuyển lắp bắp sửng sốt, "Cái cây ấy là bảo vật trân quý của lão Diệp mà."
Giật mình nhớ lại, Cửu Hoang quân trong lời đồn không chỉ là kẻ điên cuồng bẻ xương cổ, còn cuồng chiếm địa bàn, cuồng chặt cây và cuồng trồng cây.
Khâu Tuyển vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn Diệp Thừa Tích, lại nói: "Cũng không thể là Điêu Hoàng đâu, mấy năm gần đây hắn hiếm khi lộ diện, có xuất hiện cũng chỉ đánh người vũ nhân tộc, không nhúng tay vào mấy chuyện thị phi."
Rõ ràng là bắt giữ Khúc Duyệt mới quan trọng, giá họa cho Bạch Vũ vương chỉ là thứ yếu.
Bạch Vũ vương hừ một tiếng: "Nhất định là một trong hai người bọn hắn, không sai.
Được rồi, hôm nay bổn vương chỉ đến đây nói một tiếng với các người thôi, nếu tộc nhân của ta phạm tội thật, bổn vương sẽ cho các ngươi một lời giải thích thõa đáng.
Đúng lúc ta nhàn rỗi buồn chán, đi trước tìm Hắc Vũ Lão Quỷ tâm sự đây, sau đó đi một vòng đến Thái Dương Bảo."
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, chậm rãi kéo sợi dây lông vũ trắng rũ trước ngực ra sau lưng, sải bước ra khỏi đại điện.
Lúc đi ngang qua Khúc Duyệt, hắn dừng bước: "Khúc cô nương, nghe nói Hoang Sơn quân đã được giao cho Diệp phong chủ quản lý, hiện tại cô cũng rảnh rỗi nhàm chán giống bổn vương.
Chi bằng đi điều tra cùng ta? Bổn vương sẽ phụ trách đảm bảo an toàn cho cô.
Chỉ mất sáu, bảy ngày thôi."
Khúc Duyệt hiểu ý hắn.
Nếu nàng cùng đến, trực tiếp xuất hiện trước mặt Hắc Vũ vương và Điêu Hoàng, thông qua phản ứng của họ sẽ có thể biết được thủ phạm là ai.
Bạch Vũ vương hứa sẽ bảo vệ nàng, đây thực sự là cơ hội tốt.
Tuy nhiên nàng không an tâm về Cửu Hoang, nhìn thái độ của Diệp Thừa Tích, có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ về thân thế của hắn.
Khúc Duyệt do dự dò hỏi Bạch Vũ vương: "Tiền bối có thể đợi vãn bối hai ngày không?"
"Được." Hôm nay tâm trạng của Bạch Vũ vương rất tốt, hắn cười đồng ý, tiếp tục đi ra ngoài.
Khi ra đến cửa bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Thừa Tích, nhướng mày nói, "Vừa rồi ta nói bậy rồi, Kiếm Phong đã sụp, làm gì còn Diệp phong chủ nữa, ha ha ha..."
Để lại một tràng cười lớn, hắn nghênh ngang bỏ đi.
Mấy vị phong chủ ngồi trong điện dường như đã quá quen nên không quan tâm lời chế giễu của Bạch Vũ vương.
Thấy các đại lão còn việc khác cần bàn, Khúc Duyệt cáo lui.
Sau khi chỉ còn lại người mình trong điện, dáng ngồi của mấy phong chủ rõ ràng thả lỏng hơn, phong chủ của Khí Phong, Cảnh Khải thậm chí còn nhấc chân lên bắt chéo: "Lão Khâu, con kiến cơ khí kia điều tra đến đâu rồi? Là do Ngự Bảo Tông hay Vật Sinh Môn làm vậy?"
Khâu Tuyển không nói nên lời: "Mới mấy ngày thôi, ta đâu phải thần tiên!"
Một đám người không làm gì, chỉ biết nói miệng.
"Phải nhanh chóng tra rõ chứ, chi phí dựng lại Kiếm Phong không nhỏ đâu." Cảnh Khải thay đổi dáng ngồi.
"Ta đã gửi thiếp chất vấn qua rồi, chỉ chờ bọn họ hồi âm rồi xem tình hình thế nào." Khâu Tuyển uống một ngụm trà, liếc mấy người khác, "Tính tình người Vật Sinh Môn các ngươi cũng biết rồi, nếu không phải bọn họ làm, mà bị chất vấn không đàng hoàng, chúng ta ắt gặp vận rủi."
"Há sợ bọn..." Cảnh Khải khinh thường.
Diệp Thừa Tích bỗng lên tiếng: "Tạm thời đừng tra nữa, có lẽ phương hướng đã sai rồi, đối phương không nhầm vào ngọn núi."
Khâu Tuyển cười: "Đương nhiên không nhầm vào ngọn núi mà là muốn làm khó ông."
Diệp Thừa Tích lắc đầu: "Không phải ý đó."
Không phải núi, mà là nhầm vào...!cây?
Diệp Thừa Tích tưởng rằng Cửu Hoang chặt cây của mình vì cố tình muốn phá bĩnh, nhưng trước khi bị nhốt lại, hắn vẫn không quên thu dọn cái cây bị đốn ngã với dáng vẻ cực kỳ hí hửng.
Còn có lời hắn nói lúc ấy...
Diệp Thừa Tích càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, giọng điệu Cửu Hoang như đang chế giễu, hệt như loại chế giễu của Bạch Vũ vương.
Nhưng, nào có chuyện chế giễu người ta lại có thể nhận người ta là cha, xem mình là con chứ?
Với tuổi tác của Cửu Hoang và mặt mày của hắn...!
"Lão Diệp?"
"Hả?"
"Hôm nay ông sao vậy, hồn vía đi đâu rồi?"
"Ta..."
Diệp Thừa Tích không trả lời được, đứng dậy đi ra ngoài.
- -- ---
Diệp Thừa Tích quay về Diệp gia, tĩnh tọa một lúc trong phòng nhưng rốt cuộc không ngồi yên được, bèn đứng dậy đi về hướng nhà lao.
Trong nhà lao chỉ có một tù nhân là Cửu Hoang, lúc Diệp Thừa Tích đi vào, hắn đang cầm một khối gỗ Ngưng Hương khắc hoa.
Diệp Thừa Tích nhìn thấy khối gỗ trong tay hắn ngực lại đau nhói, hận không thể chặt hắn thành tám khối.
Sau khi bình tĩnh lại, ông hô: "Hoang Sơn quân!"
Cửu Hoang hết sức tập trung điêu khắc.
"Cái Thế Anh Hùng!"
Lúc này Cửu Hoang mới ngẩng đầu, nhìn về phía ông.
Diệp Thừa Tích chăm chú quan sát gương mặt hắn, trong lòng càng thêm nghi hoặc: "Lời ngươi nói lúc chặt cây của ta là có ý gì?"
"Ta còn muốn hỏi ông có ý gì đấy.
Cái cây đó không phải trồng cho ta sao, sao ông lại nhốt ta?" Cửu Hoang hỏi, "Không lẽ ông muốn nhốt ta vào ngục, rảnh rỗi đến nhìn một cái?"
Diệp Thừa Tích không hiểu kịp lời của Cửu Hoang, trong khoảnh khắc, trái tim ông đột nhiên lạc mấy nhịp: "Ngươi, ngươi muốn nói ta là cha ngươi?"
Cửu Hoang gật đầu: "Nghe nói là vậy."
Diệp Thừa Tích gấp gáp hỏi: "Ngươi nghe ai nói?"
Cửu Hoang lời dặn của Khúc Duyệt, không hé răng.
Diệp Thừa Tích chần chừ đến gần nhà giam, trước mắt mơ hồ, ý thức hải cũng hỗn loạn một chút: "Nhưng con trai ta đã bị nổ chết rồi, có rất nhiều cao thủ của Diệp gia đã chứng kiến, không thể giả..."
"Sư phụ ta đã dùng con rối đánh tráo, cứu ta ra." Cửu Hoang cất khối gỗ đang khắc đi, từ dưới đất đứng lên, chậm rãi đi đến sát cửa nhà giam, nhìn thẳng vào Diệp Thừa Tích, "Ta biết lâu rồi nhưng người ta nói ông là người đứng đầu chính đạo, sẽ không nhận một kẻ tà tu làm con trai, còn giết ta thanh lý môn hộ, giữ gìn thanh danh của mình."
Không để Diệp Thừa Tích mở miệng, vẻ mặt Cửu Hoang cực kỳ nghiêm túc, hạ giọng thương lượng: "Nếu ông có suy nghĩ này, ta khuyên ông mau bỏ đi, vì chưa chắc ông đủ bản lĩnh để giết ta.
Nếu giết ta không chết, ta sẽ tức giận, chắc chắn sẽ gọi sư phụ và lão ca vừa mới kết nghĩa đến cùng giết ông, sau đó chiếm hết tài sản của ông.
Ta và ông dẫu gì cũng là cha con, để chuyện đó xảy ra không tốt đâu."
"Ông xem thế này được không, nếu ông sợ ta làm bại hoại thanh danh, vậy thì âm thầm giúp ta trả một số lớn tiền sính lễ, ta tiếp tục giả chết, sau này vĩnh viễn không bước chân vào Thập Cửu Châu nữa, được không?".