"Là do Thiên La Tháp sao?" Cửu Hoang muốn giấu cũng vô dụng, Khúc Duyệt lập tức đoán được.
"Chàng kiên nhẫn một chút, ta sẽ thử một lần." Nàng dặn Cửu Hoang rồi mặc niệm chú ngữ.
Vừa mới đọc một câu, Cửu Hoang đột nhiên như bị điện giật cả người đều run rẩy.
Khúc Duyệt lập tức dừng lại.
Trước đây không biết vì sao Khúc Duyệt niệm chú vạn lần mà không hề có tác dụng, sau khi Cửu Hoang thanh tỉnh hoàn toàn, nàng chưa niệm chú lại lần nào.
Xét cho cùng Thiên La Tháp chẳng phải nơi tốt lành, tuy vẫn chưa thể giúp Cửu Hoang tẩy sạch tội nhưng hiện giờ nàng tin tưởng hắn bị oan, đương nhiên không muốn bắt hắn trở lại.
Bây giờ xem ra Thiên La Tháp có quy tắc của riêng nó, rời khỏi tháp quá lâu sẽ bị trừng phạt, phạm nhân càng thống khổ hơn cả khi ở bên trong.
Khúc Duyệt hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Cửu Hoang lắc đầu: "Ta không sao."
Khúc Duyệt chỉ vào trán hắn: "Lâu thêm một chút nữa liền có chuyện đấy."
"Ta có thể chịu đựng được." Thái độ của hắn vô cùng kiên quyết.
"Chàng về trước một thời gian, đợi ấn ký thần hồn ổn định lại, ta lại thả chàng ra." Khúc Duyệt cố gắng thương lượng.
"Không đi, ta không muốn biến thành mơ mơ màng màng nữa." Cửu Hoang lắc đầu.
Thì ra không muốn bị đọa vào ảo cảnh, Khúc Duyệt khuyên nhủ: "Yên tâm, khi chàng ra ngoài ta sẽ đánh thức chàng."
Cửu Hoang vẫn nhất quyết cự tuyệt: "Tuyệt đối không."
Khúc Duyệt khó xử, với tính cách của hắn, nếu cưỡng chế ép buộc trở lại tháp hẳn sẽ phản kháng mạnh mẽ, khi đó thương thế càng thêm trầm trọng.
"Hay là thế này, chàng chờ ta một chút, ta hỏi xem Nhị Ca ta có cách nào không."
Khúc Duyệt mở Nhất Tuyến Khiên.
Sau khi kết nối được với Khúc Tống, nàng hỏi: "Nhị Ca, có thể tắt ảo cảnh của ngục giam tầng mười tám không?"
"Hỏi việc này làm gì?"
"Chắc chắn là có thể, Tháp Linh đã nói với muội lúc huynh đi gặp ma quân Câu Lê để nói chuyện đã từng tắt ảo cảnh của hắn."
Khúc Tống không vui: "Nó nên bị xử phạt."
Quả nhiên là có thể, Khúc Duyệt nhẹ nhàng thở ra, kể lại tình hình của Cửu Hoang: "Có thể nào tắt ảo cảnh của hắn không?"
Khúc Tống lập tức từ chối: "Không được."
Khúc Duyệt nhíu mày: "Vì cái gì?"
Khúc Tống lạnh lùng nói: "Hắn vẫn còn là đối tượng tình nghi.
Quả Ác kia nói cho hắn biết cách hấp thu ngọn lửa tầng mười tám để luyện công, khi hắn đạt đến cảnh giới Độ Kiếp sẽ có thể phá Thiên La Tháp mà ra.
Nhưng vì sao hắn không làm theo, thành thật chịu phạt bên trong nhà giam tầng mười tám? Có thể là do ảo cảnh đã ngăn cản hắn.
Ta cũng không muốn nghĩ hắn và tên Quả Ác đều cùng một giuộc nhưng Rau Hẹ là kẻ khó đoán, vạn nhất ngày nào đó hắn nổi điên, lúc ấy không có ảo cảnh khống chế, hắn hấp thu lửa của Thiên La Tháp thì làm sao đây? Ai sẽ nhịu trách nhiệm?"
Khúc Duyệt nhẹ nhàng nói: "Nhưng Nhị Ca, hiện giờ có khả năng rất lớn là chúng ta đã oan uổng hắn, hắn đã bị nhốt ở tầng mười tám mười năm, mười năm rồi đó.
Rốt cuộc huynh đang khách quan suy xét, hay là bị nỗi sợ hắn ám ảnh? Sao muội có cảm giác Rau Hẹ cũng trở thành tâm ma của huynh rồi?"
Lần đầu tiên Khúc Tống im lặng không đáp.
Năm đó nếu không đem Cửu Hoang nhốt vào tầng mười tám, Khúc Tống thật sự không thể ngủ yên.
Đã mời vài vị tộc trưởng cảnh giới Độ Kiếp, mang theo ngần ấy cao thủ, cùng mấy chục bộ pháp khí kết hợp công nghệ của Bộ Đặc Biệt mà vẫn không làm gì được Cửu Hoang, đi một bước bị hắn đánh ngã một bước.
Từ khi ra đời đến nay, đó là lần duy nhất Khúc Tống kề cận với cái chết.
Anh sợ, và lúc ấy không ai đến bắt giữ Cửu Hoang mà không sợ hắn, cho nên đưa Cửu Hoang vào tầng mười tám không chỉ là ý của riêng Khúc Tống mà cũng là ý của các đại lão Hoa Hạ.
Trước nay Khúc Tống cũng không gặp mấy án oan, đầu anh rất đau: "Ta không hiểu Rau Hẹ, ta chỉ đứng ở góc độ khách quan mà đánh giá vấn đề.
Nếu muội một hai kiên trì, ta có thể chấp thuận nhưng muội phải làm cam kết, nếu xảy ra chuyện, muội bị buộc phải ra tòa án dị nhân, ta cũng không thể giúp muội được."
Khúc Duyệt không thể không thừa nhận, hoài nghi của Nhị Ca nhà mình rất có lý.
Đứng ở vị trí của bọn họ, không thể bỏ qua bất kỳ một khả năng nhỏ nào.
Không loại trừ khả năng Rau Hẹ mới là cao thủ diễn kịch chân chính.
Tuy nhiên, Khúc Duyệt vẫn kiên trì: "Bộ trưởng, thuộc hạ nguyện ý đảm bảo, nguyện ý gánh vác hết thảy trách nhiệm."
Khúc Tống quan tâm hỏi: "Họa tâm ma của muội thật sự hết rồi?"
Khúc Duyệt nói: "Không có quan hệ với họa tâm ma, Nhị Ca, nợ người khác, đâu có đơn giản rõ ràng như vậy."
Khúc Tống trầm mặc một lát rồi nói: "Đại Ca nói muội giống mẹ, ban đầu ta không đồng tình nhưng bây giờ lại thấy có lẽ cũng đúng."
Khúc Duyệt ngạc nhiên: "Hả? Muội giống mẹ chỗ nào?"
Khúc Tống: "Mẹ vẫn cứ áy náy tới áy náy lui, đau lòng rồi lại đau lòng, cuối cùng mơ mơ hồ hồ mà thành mẹ của chúng ta."
Đây là lần đầu tiên Khúc Duyệt nghe Khúc Tống nhắc đến mẹ, nàng muốn nghe anh nói nhiều hơn nhưng anh lại cắt đứt Nhất Tuyến Khiên ngay sau khi nói xong câu ấy.
"Lục Nương, nàng hỏi kẻ xấu cầm đàn kia cái gì vậy?" Cửu Hoang đã được biết về Nhất Tuyến Khiên và hắn luôn có địch ý rất lớn với Khúc Tống.
Khúc Duyệt không nói gì.
Cửu Hoang cụp mắt, sau đó lại ngước lên nhìn nàng: "Lục Nương, ta nói thật với nàng, thật ra ta có thể không bị ảo cảnh không chế, chỉ cần hấp thu ngọn lửa bên dưới tháp là ta có thể tỉnh táo."
Khúc Duyệt hơi giật mình, nhớ đến nghi ngờ của Khúc Tống, nàng hỏi: "Ta vẫn luôn muốn hỏi chàng, rõ ràng trước khi bị bắt giam, có người đã cho chàng biết có thể hấp thu lửa trong tháp, chàng bước vào cảnh giới Độ Kiếp là có thể ra tháp, vì sao chàng không làm?"
"Ban đầu ta đã định làm nhưng sau đó từ bỏ." Cửu Hoang vốn không định nói nhưng tình hình bây giờ đã khác, "Bởi vì ta không muốn ra ngoài."
Khúc Duyệt:?
Cửu Hoang bị nóng đến khó chịu, hắn lại ngồi xuống trên nền tuyết thiền định, khói nóng bay ra từ trên đỉnh đầu: "Người nói với ta chuyện đó nhất định không có ý tốt gì, tám phần là muốn lợi dụng ta.
Ta bị oan, vì sao phải trốn, ta quyết định ở bên trong chờ đợi, chờ nàng phát hiện ta bị oan, chờ các người bồi thường cho ta, giống mấy lãnh chủ sau khi đắc tội với ta đã bồi thường cho ta một ngọn núi vậy."
Nói xong lại lén liếc nhìn Khúc Duyệt đúng lúc nàng đang cúi đầu nhìn hắn, hắn liền dời mắt đi chỗ khác làm bộ như đang nhìn tuyết.
Khúc Duyệt không chú ý đến cử chỉ nhỏ này vì nàng đang cố gắng hiểu lối tư duy của Cửu Hoang, nàng ngồi xuống, nhìn thẳng vào hắn và hỏi: "Nếu cả đời ta cũng không phát hiện ra chàng bị oan thì làm sao?"
"Không thể nào, Lục Nương là thiên hạ đệ nhất thông minh." Cửu Hoang khẳng định.
"Nếu ta vẫn không đoán ra..." Khúc Duyệt thật đâu có tự tin như vậy.
"Vậy thì hơi tiếc nhưng vẫn không sao." Cửu Hoang vốc tuyết áp lên mặt, tuyết lập tức hóa thành nước.
Khi sư phụ dạy hắn công pháp đã nói rằng đối với địch nhân phải xuống tay tàn nhẫn, một chiêu lấy mạng, nhổ cỏ tận gốc, tuyệt không cho đối phương lưu lại đường lui.
Khi sư phụ dạy hắn điêu khắc đã nói rằng đối với đồ mình thích phải làm đến cực hạn, vượt mọi chông gai, thẳng tiến không lùi, tuyệt không cho chính mình lưu lại đường lui.
Chỉ cần nhớ kỹ hai điều này, cả đời sẽ bất khả chiến bại.
Vì vậy hắn không sợ chờ đợi trong Thiên La Tháp cả đời, quyết tâm chờ đợi đến cùng.
Hắn làm đến cực hạn, hắn là người chiến thắng.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, không nói cho Khúc Duyệt biết.
Khúc Duyệt thật sự không thể hiểu, nàng hỏi: "Vậy bây giờ chàng nói với ta chuyện này là vì muốn uy hiếp ta, ý là nếu ta bắt chàng trở lại tháp, chàng sẽ hấp thu lửa trong tháp để duy trì tỉnh táo sao?"
Cửu Hoang chột dạ vân vê ngón tay: "Có uy hiếp một chút."
Khúc Duyệt nghiêm mặt: "Chàng uy hiếp cũng vô dụng, trở về!"
Nếu không quay lại tháp, thần hồn sẽ tổn thương.
Khúc Duyệt không nói với hắn chuyện gỡ bỏ ảo cảnh vì nàng vẫn chưa quay về ký giấy cam kết, lỡ như sau đó Khúc Tống đổi ý, Cửu Hoang sẽ phải thất vọng.
Cảm thấy uy hiếp của mình không có hiệu quả, Cửu Hoang lập tức chắp tay giống như thi lễ, đôi mắt đen tràn ngập nét khẩn cầu.
Chiêu này hắn học được từ Giang Thiện Duy.
Mỗi lần cầu xin Khúc Duyệt điều gì, Giang Thiện Duy đều làm dáng vẻ này, Khúc Duyệt hầu như đều đáp ứng cậu ta.
Cửu Hoang nhìn thấy liền ghi tạc trong lòng.
Khúc Duyệt đỡ trán, nàng phát hiện mình lúc này sao lại thành sơn đại vương bá đạo thích động vật nhỏ rồi.
"Rau Hẹ, chàng tốt xấu gì cũng là Cái Thế Anh Hùng mà hai phái chính tà của giới Thập Cửu Châu nghe đến đều sợ vỡ mật, cốt khí* đâu mất rồi?"
Cốt khí: khí phách, cang trường, không chịu khuất phục
Cửu Hoang hỏi: "Nếu lời ta nói có chứa cốt khí, nàng sẽ không bắt ta quay về tháp nữa?".
Harry Potter fanfic
Khúc Duyệt đáp dứt khoát: "Sẽ không."
Cửu Hoang hùng hổ nói: "Ta đâu cần cốt khí, có xương cốt là được rồi."
Khúc Duyệt:...
Sau một hồi im lặng, Khúc Duyệt đứng lên, vẻ mặt thêm nghiêm trọng: "Rau Hẹ, chàng vẫn cảm thấy ta không có gì thay đổi sao? Vẫn giống như khi chúng ta còn ở trên núi Cửu Hoang sao?"
Ánh mắt Cửu Hoang có chút lảng tránh: "Vẫn giống vậy."
Khúc Duyệt nói: "Trước kia ở núi Cửu Hoang chỉ có một mình chàng ở với ta, bây giờ bên cạnh ta có rất nhiều người, mỗi ngày ta bận rộn cả đống chuyện.
Những điều này đều khiến chàng không vui, có phải không?"
Hàng mi của Cửu Hoang hơi cụp xuống: "Không liên quan, nàng vui là được."
"Nhưng nhìn thấy chàng như vậy ta cũng không vui." Khúc Duyệt do dự một lúc rồi quyết định mang những lời giữ trong lòng suốt thời gian này nói thẳng ra, "Trong lần khảo hạch vừa rồi, Yến Hành Tri hỏi chàng có phải đang điêu khắc Khúc tiên sinh, chàng nói không phải, người chàng khắc là Lục Nương.
Có thể thấy trong lòng chàng Khúc tiên sinh và Lục Nương là hai người hoàn toàn khác nhau."
Cửu Hoang: "Ta..."
Khúc Duyệt ngắt lời hắn, tiếp tục nói cho hết ý: "Mà ta chính là Khúc tiên sinh, không phải là Lục Nương ở núi Cửu Hoang trước đây.
Lục Nương kia là giả, nàng ấy không tồn tại, chàng rốt cuộc có hiểu không?"
"Không hiểu lắm." Giọng Cửu Hoang lạnh hơn, có phần bướng bỉnh, "Ta cũng không muốn hiểu."
Thật ra hắn cảm nhận được sự khác biệt, thậm chí là thay đổi rất lớn.
Trước đây chỉ có hai người sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ tất cả đều thay đổi.
Cửu Hoang cũng đứng lên khỏi nền tuyết, khống chế nhiệt độ của tay mình, nắm lấy một bàn tay của Khúc Duyệt đặt lên ngực mình: "Nàng xem tim ta này."
Khúc Duyệt không cố gắng tránh thoát, mu bàn tay cảm thấy lòng bàn tay ấm nóng của Cửu Hoang, lòng bàn tay thì cảm nhận được trái tim của hắn đang đập rất nhanh và mạnh mẽ.
Sau lúc bối rối Cửu Hoang cuối cùng cũng tìm được cách phân biệt.
Khúc tiên sinh cũng vậy, Lục Nương cũng thế, dù hoàn cảnh xung quanh có thay đổi, nhịp tim của hắn chưa bao giờ thay đổi khi nàng ở gần bên.
Khúc Duyệt lại chẳng hiểu được ý tứ này, nhíu mày nói: "Làm sao vậy, ấn ký thần hồn đã ảnh hưởng đến tim chàng rồi à?"
Trong lòng Cửu Hoang mắng thầm: Sao Lục Nương lại có lúc ngốc như vậy chứ? Khó trách cả ánh mắt cũng nhìn không hiểu mà sinh họa tâm ma.
— —
Editor muốn nói: cuối cùng tác giả cũng cho tui được một chương xúc động trọn vẹn..