Thần Khúc

Chương 66



Xe kỳ lân chở đoàn người Khúc Duyệt vào vương đô.

Ở đây tương tự Học Viện Phúc Sương, vương cung và phủ đệ của quan lớn đều nằm trên không trung.

Khi xe đến gần trung tâm thành, thân thể gần như trong suốt của kỳ lân đột nhiên mọc ra hai cánh và bay về phía vương cung trên không trung.
Bên ngoài cửa cung mây khói lượn lờ, một người dáng vẻ say khướt đi ra ngoài.

Bước chân lảo đảo, ngã trái ngã phải, hai người hầu đuổi theo phía sau tận tình khuyên bảo: "Nhị gia, chúng ta về thôi, hôm nay Thái Hậu nương nương mở tiệc chiêu đãi khách quý Phúc Sương, ngài..."
Nam tử say rượu xua xua tay: "Ta muốn đi xem nữ nhân từng khiến Nguyên Hóa Nhất cầu mà không được có bộ dáng gì."
Người hầu nghe vậy thì hoảng sợ: "Nhị gia, không thể gọi thẳng tên húy của quốc sư đại nhân đâu."
Nam tử say rượu bỗng cười lạnh: "Ta gọi thẳng tên hắn thì thế nào, quốc sư đại nhân gì chứ, ha, chỉ là con chó của Đường gia ta thôi."
Người hầu hoảng sợ: "Nhị gia, lời này nếu để gia chủ nghe được..."
"Nghe thì nghe!" Người say rượu bực bội, "Cha ta có thể làm gì ta, còn không phải chỉ phạt ta quỳ từ đường hối lỗi, có thể giết ta được sao!"
Nhìn thấy mặt đám hộ vệ canh cửa biến sắc, người hầu càng bị dọa toát mồ hôi lạnh, hận không thể bịt miệng người kia lại.
Trên bích ngọc tiên đài cách đó không xa, xe kỳ lân đáp xuống đất, thu lại hai cánh.

Khúc Duyệt cùng Quân Chấp và Đát Thi xuống xe, đưa mắt nhìn khắp nơi cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Phong cách của Thiên Phong và Phúc Sương khác nhau rất rõ.


Phúc Sương giản dị, cổ kính, trầm hùng, mang đậm tính chiến đấu hào sảng.

Trong khi đó Thiên Phong lại giống như một thiên cung cao quý xuất trần, chỉ riêng cửa cung điện bằng băng tinh bạch ngọc trước mắt đây thôi, nếu không có hai chữ "Thiên Phong" khắc bên trên, Khúc Duyệt hẳn đã tưởng rằng mình đến Nam Thiên Môn.
Lúc này, tầm mắt Khúc Duyệt bị thu hút về phía bên trái ngoài cửa cung, có một nam tử say khướt đứng đó, đang nhìn chằm chằm vào nàng không chút kiêng dè đánh giá.

Điều này làm Khúc Duyệt cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Tiên sinh nên nghe Đát Thi, mang mạng che mặt." Quân Chấp cũng nhìn hướng cửa cung, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Lần trước đi Giáng Tuyết quốc, ngài đâu bảo vãn bối đeo mạng che, lẽ nào Thiên Phong nhiều sắc lang?"
Khúc Duyệt biết được Thiên Phong quốc nhiều người thích học đòi văn vẻ, rảnh rỗi hay nói chuyện phong nguyệt và bình luận dung mạo của nữ tử.
"Một người còn đỡ, tiên sinh và Đát Thi cùng đi..." Quân Chấp phiền muộn nói, "Với ta mà nói, là một áp lực xưa nay chưa từng có."
Khúc Duyệt hơi cong môi, hai bên trái phải kè kè hai vị mỹ nhân nhạc tu, đối với loại người ưa điệu thấp như Quân Chấp mà nói, thật sự là một loại tra tấn.
Đát Thi đột nhiên hỏi: "Ngài cảm thấy ta và Khúc cô nương, ai đẹp hơn?"
Chà, đề tài chết người.
Khúc Duyệt cười ha hả trong lòng, Đát Thi thật là dám hỏi.
Quân Chấp như thường lệ nở một nụ cười mê người, đang định mở miệng, Đát Thi bổ sung ngay một câu: "Ngài không thể nói cả hai đều đẹp."
Quân Chấp:...
Ai, quả nhiên là đề tài nan giải, Khúc Duyệt mỉm cười.

Thần sắc nàng đột nhiên biến đổi, ánh mắt lạnh lùng quét về phía kẻ say rượu bên kia.

Người này có tu vi hàng lục phẩm, thế mà lại tùy tiện dùng thần thức dò xét quần áo của nàng.

Trong thế giới tu đạo của Ba nghìn thế giới, đây được xem là hành vi bỉ ổi, ở Hoa Hạ sẽ bị ghép vào tội quấy rối tình d/ục.
Đương nhiên Quân Chấp cũng nhận ra, phất tay áo đẩy thần thức của người nọ trở về.
Kẻ say đột nhiên cảm giác mi tâm đau nhức, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, may có người hầu phía sau kịp thời đỡ lấy mới không té ngã trên mặt đất.

Vốn định nhào đến kiếm chuyện với Quân Chấp nhưng lại bị một hàng hộ vệ mặc giáp trụ vội vàng chạy đến lôi đi.
Quân Chấp giải thích: "Hắn là Đường Doanh, em trai của Thái Hậu Thiên Phong quốc, là con thứ hai của gia chủ đương nhiệm của Đường gia."
Biến cố nhỏ này dẫn Huyễn Ba trồi lên: "Thì ra hắn là Đường Doanh, tướng mạo cũng anh tuấn đấy nhưng không phải loại ta thích, đường nét góc cạnh quá."
Trước đây Khúc Duyệt đã hỏi thăm chuyện về Đường gia.

Gia chủ đương nhiệm của Đường gia có ba con trai, một con gái, con lớn đã bị giết cách đây vài năm, con trai thứ ba là con vợ lẽ, cho nên con trai thứ hai Đường Doanh trở thành người thừa kế tiếp theo của Đường gia.
Huyễn Ba lại nói: "Hắn và Quân Chấp là cùng một loại người."
Khúc Duyệt hỏi: "Cũng là ngụy quân tử à?"
"Ngươi xem hắn có chút dáng dấp gì của quân tử không?" Huyễn Ba trợn mắt, "Vì Đường gia dựa vào Nguyên Hóa Nhất, gia chủ Đường gia bắt Đường Doanh phải gọi hắn là nghĩa huynh, Đường Doanh không phục nên thường xuyên công khai nhục mạ Nguyên Hóa Nhất, vì nể Đường gia và Thái Hậu nên Nguyên Hóa Nhất thường tránh hắn."
"Thì ra là thế."
Trong những tin tức nghe được, Khúc Duyệt cảm thấy Nguyên Hóa Nhất là người tuy âm hiểm tàn nhẫn nhưng ít nhất hiểu được tri ân báo đáp, có điểm đáng nể.
— —
Bước qua cửa cung, họ được vài nữ tu giả đưa đến tẩm điện của Thái Hậu Thiên Phong quốc Đường Tố Vân.

Không giống các quốc gia phàm tục, quốc gia tu tiên không chú trọng quá nhiều lễ giáo phép tắc, không ai dị nghị khi Thái Hậu thết đãi khách khứa ở tẩm điện của mình.
Khúc Duyệt theo Quân Chấp đi vào, nhìn thấy nữ nhân ngồi ở ghế chủ vị có dung mạo chỉ mới hơn hai mươi, da trắng môi đỏ, kiều diễm động lòng người.

Là nơi có pháp thuật nhưng trong điện này có rất nhiều nhạc cụ, có vẻ như chủ nhân rất thích nghe nhạc, thì ra là người đồng đạo với nàng.
"Quân tiền bối, đã lâu không gặp." Đường Tố Vân đứng dậy thi lễ, nàng có tu vi lục phẩm, tuổi cũng không lớn hơn Quân Chấp.
Quân Chấp đáp lễ: "Đã lâu không gặp."
Đường Tố Vân lại nhìn về phía Đát Thi, giọng điệu lạnh hơn: "Nghe nói tiền bối Đát Thi đã mấy chục năm không ra khỏi Học Viện Phúc Sương, lần đầu tiên ra cửa đã đại giá quang lâm Thiên Phong quốc ta?"
Đát Thi nhẹ mỉm cười xinh đẹp, lụa mỏng trên mặt không che dấu được vẻ rạng rỡ của nàng: "Đã lâu không gặp cố nhân, nhớ rất nhiều."
Một lời hai nghĩa, bàn tay Đường Tố Vân siết chặt.
Khúc Duyệt cảm thấy bất ngờ, trừ Quân Chấp và Vân Kiếm Bình, Đát Thi bình thường luôn thờ ơ với mọi thứ, không ngờ cũng là người không dễ chọc.

Ước chừng trước đây Đát Thi không ít lần khiến Đường Tố Vân khó chịu, nếu không nàng ta đã không khiêu khích như thế.
"Mời nhập tọa."
Đường Tố Vân vẫn rất đúng mực, tuy nhiên nàng ta cứ như vậy bỏ qua Khúc Duyệt, như thể nàng chỉ là một nha hoàn khiến nàng có chút bất mãn.
Vừa ngồi xuống liền nghe thị nữ đi vào báo: "Nương nương, quốc sư đại nhân cầu kiến."
Khúc Duyệt nhìn sắc mặt Đường Tố Vân, đầu tiên vui vẻ sau đó pha chút tức giận, thật lâu mới buông một chữ "mời".

Trong khi đó Quân Chấp và Đát Thi vẫn điềm nhiên, không chút dao động.
Khúc Duyệt ngửi được một mùi ngang trái, giữ tâm thái xem cuộc vui, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cổng cung điện.
Chỉ chốc lát sau, một người ưu nhã nâng bước, vượt qua ngưỡng cửa tiến vào.

Dáng người đĩnh bạt, khí độ thư thái, toàn thân như viết lên bốn chữ – "Ta rất cao quý".
Khúc Duyệt chưa từng gặp người này nhưng cảm thấy phong thái hắn rất quen thuộc, đặc biệt ngón út mang hộ giáp tinh xảo khiến nàng nhớ đến người từng gặp ở khách điế/m có khả năng là Tam Ca.

Tuy nhiên, từ lúc đi vào Thiên Phong quốc, nàng đã nhìn thấy ít nhất một vạn nam tu mang hộ giáp, nghe nói bọn họ chạy theo phong cách của quốc sư.
Sau khi Nguyên Hóa Nhất bước vào điện, trước tiên thi lễ với Đường Tố Vân, sau đó ngồi đối diện với ba người Quân Chấp.
Ngồi xong cười khẽ nói: "Quân sư huynh, nhiều năm không gặp."
"Mới có mười năm." Quân Chấp bưng lên chén rượu kính Nguyên Hóa Nhất, "Sao vậy, Nguyên sư đệ một ngày không gặp ta như cách ba thu?"
"Há chỉ có ba thu." Nguyên Hóa Nhất nhẹ giọng cười, đáy mắt lạnh nhạt đến mức không có một tia ấm áp nào.
Hắn bưng chén rượu, cách khoảng không chạm chén với Quân Chấp rồi ngửa đầu uống cạn.

Tiếp theo úp ngược cái chén lên bàn, cong ngón tay búng nhẹ.
Khúc Duyệt lúc đầu hơi khát nên rót một tách trà nhưng sau khi nhìn thấy hành động theo thói quen này của Nguyên Hóa Nhất, nàng sững sờ cả người quên mất chuyện uống trà, nhìn chằm chằm vào Nguyên Hóa Nhất.

Nàng hoàn toàn không nghe được hắn và Quân Chấp nói gì, chỉ chú ý thần thái của hắn.
Hắn là người ở khách điếm kia sao?
Dung mạo không giống, hay là dịch dung?
Gương mặt người ở khách điếm kia mới giống cha đôi phần nhỉ?
Khúc Duyệt không đoán ra gì liền truyền âm dò hỏi Quân Chấp: "Tiền bối, khi còn ở Nam Nho kiếm phái Nguyên Hóa Nhất đã có dung mạo này rồi?"

Quân Chấp trả lời nghi ngờ của nàng: "Không phải, dung mạo lúc trước của hắn quá mức nhu mỹ, hắn luôn rất ghét, cho nên sau khi tập được môn xúc cốt công liền thay đổi diện mạo." Suy nghĩ một chút lại nói tiếp, "Thay đổi đã lâu rồi, ta cũng không còn nhớ rõ diện mạo lúc trước của hắn thế nào, chỉ nhớ Đát Thi từng trêu hắn, nói rằng nếu hắn là nữ nhân, nhất định là hồng nhan họa thủy."
Vậy là đúng rồi! Khúc Duyệt gần như chắc chắn người này chính là người gặp ở khách đi/ếm, có thể là Tam Ca Khúc Nguyên của nàng.
Nguyên Hóa Nhất? Nguyên?
Lúc trước Khúc Duyệt hoàn toàn không liên tưởng đến Nguyên Hóa Nhất, vì Quân Chấp từng nói người này là trẻ bị bỏ rơi được Đường gia nhặt về, từ nhỏ đã lớn lên ở Đường gia.

Theo những gì Khúc Tống nói với nàng, khi Khúc Nguyên tiến vào trạng thái kiếm ẩn, chỉ bị mất đi ký ức cùng tu vi, đâu có cải lão hoàn đồng thành trẻ con, sao có thể lớn lên ở Đường gia? Khúc Duyệt không hiểu được.
Cái nhìn chăm chú của nàng đối với Nguyên Hóa Nhất không làm hắn chú ý nhưng lại thu hút Đường Tố Vân.

Khi nàng phát hiện ánh mắt đầy sát khí phóng đến mình liền nhìn qua, đúng lúc chạm phải tia cảnh cáo trong mắt Đường Tố Vân.

Với khả năng nhìn người của mình, nàng đánh giá vị Thái Hậu này chính là một nữ cường có bệnh chiếm hữu và kiểm soát.
Nàng là đại biểu của Phúc Sương đến dự thi, đâu phải nha hoàn bên người Nhiếp Chính Vương, vì thế nàng mặc kệ Thái Hậu Thiên Phong quốc có vui hay không, thu hồi ánh mắt của mình tiếp tục chăm chú nhìn Nguyên Hóa Nhất.
Cuối cùng Khúc Duyệt cũng thành công kéo Nguyên Hóa Nhất ra khỏi thế giới ghét bỏ Quân Chấp, đưa mắt nhìn nàng, mỉm cười: "Vị này chắc là Khúc tiên sinh đến Phúc Sương chứng đạo?"
Khúc Duyệt hơi gật đầu: "Quốc sư đại nhân."
Nguyên Hóa Nhất vuốt hộ giáp, nở nụ cười thâm thúy: "Ngưỡng mộ danh tiếng của Khúc tiên sinh đã lâu."
Khúc Duyệt nói theo: "Vãn bối cũng thế."
Tuy Nguyên Hóa Nhất rất muốn cẩn thận sửa trị nha đầu thúi này nhưng có Quân Chấp và Đát Thi ở đây, thù hận với Khúc Duyệt trở nên thấp đi rất nhiều.

Hắn mỉm cười, sau đó phớt lờ Khúc Duyệt, tiếp tục "tán gẫu" với Quân Chấp.
Tiệc tan, Đường Tố Vân phái người đưa bọn họ về nghỉ ngơi tại cung điện đã chuẩn bị sẵn.
Người vừa đi, sắc mặt Nguyên Hóa Nhất lập tức sa sầm lạnh nhạt: "Ngươi mời bọn họ vào làm gì?"
Giọng Đường Tố Vân vẫn dịu dàng: "Không mời vào, để chàng tùy ý làm họ xấu hổ sao? Đó là Nhiếp Chính Vương của Phúc Sương, lần này chúng ta là chủ nhà, nếu truyền ra ngoài..."
Nguyên Hóa Nhất ngắt lời nàng: "Cả Cửu Quốc đều biết hắn và ta có thù oán? Ai đổ lỗi cho Thiên Phong được chứ?"
Lúc này Đường Tố Vân cắn môi: "Thật ra là Vân nhi muốn gặp chàng, Nguyên ca, ta nhớ chàng.

Ta biết đưa họ vào đây chàng nhất định sẽ đến."
Nàng vừa nói lời này, giữa đôi mày nhíu lại của Nguyên Hóa Nhất xuất hiện một rãnh sâu, hắn phất tay áo dài, khom người chắp tay: "Thái Hậu, nếu không có việc gì, bổn tọa rời đi trước."
"Nguyên ca..."
Nguyên Hóa Nhất không ngoái đầu lại ra khỏi điện.
Vừa trở về phủ quốc sư, hắn nhận được một phong mật thư, mở ra xem thì giật mình, tiểu nữ nhạc Phúc Sương kia lại hẹn hắn tối nay đi dạo phố?.
Thoạt đầu Nguyên Hóa Nhất thấy khó hiểu, sau đó xoa cằm mỉm cười, hắn vốn không nghĩ đến chuyện dùng sắc dụ, nhưng không ngờ nàng ta lại tự đưa tới cửa..


Bình Luận (0)
Comment