Lần này, lên tiếng là một giọng nói trẻ trung trong trẻo, lại còn gọi Cát Lan tiên sinh là “nghĩa phụ”, người này chính là vị Nhị Kiều trong Lục Thiệu tam kiều - Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều.
Vu Thục Nhàn lên tiếng hỏi :
- Vậy còn người này làm sao đây?
“Hắc hắc” Âm Thế Tú Tài cười nhạt hai tiếng, nói giọng thâm trầm :
- Hắn còn chạy đi đâu được!
Bấy giờ, chỉ thấy ánh sáng di chuyển theo bước chân, bọn họ đi rẽ vào một con đường bên phải.
Mai Quân Bích trong lòng thoáng động, câu hỏi cuối cùng của Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn, có lẽ là chỉ đến người thanh niên họ Chúc, người của Thái Sơn Bàn Thạch bảo.
Hỏng rồi! Cứ nghe khẩu khí của Âm Thế Tú Tài thì người này nhất định còn để lại nơi này chứ không mang theo, chẳng lẽ hắn đã bị hạ độc thủ? Ta lẽ nào nhìn thấy người chết mà không ra tay cứu giúp?
Lúc này bọn Kim lão nhị đã đi xa dần, chàng vừa nghĩ trong đầu, không chút do dự lập tức lách người ra nhanh địa đạo, đưa mắt nhìn kỹ chung quanh.
Quả nhiên, không phải tìm lâu chàng cũng nhận ra ngay một người nằm ngay trên đất, chẳng hễ có một chút cử động nào.
Chỉ một cái nhún chân cực nhanh, Mai Quân Bích đã đến bên người kia, nhìn kỹ chàng mới nhận ra người này chừng hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt nhăn nhó tỏ ra rất đau đớn, hơi thở thì ngược lại rất yếu ớt.
Mai Quân Bích giơ tay sờ lên ngực người thanh niên, rồi lại nắm Uyển mạch xem qua, đoạn xuất chỉ lực điểm vào mấy đại huyệt trên người anh ta.
Nào ngờ tay vừa điểm huyệt xong, toàn thân người thanh niên giật bắn lên, rồi cơ nhục rung động khiến cho Mai Quân Bích giật mình kinh ngạc. Đây là thủ pháp gì chứ, xem ra chàng chẳng những không phải giải khai huyệt đạo được cho người thanh niên mà còn hại nữa là khác!
Mai Quân Bích trầm lặng suy nghĩ, thầm nghĩ :
- “Từ đây đến nơi mật thất chúng ta đang nấp chí ít cũng không phải cả dặm, mà đường lại ngoằn ngoèo khúc khuỷu rẽ trái rẽ phải có đến mười hai đoạn, bọn Kim lão nhị nếu phát hiện ra muốn tìm đến được nơi mật thất cũng mất không ít thời gian, chi bằng ta cứ mang người thanh niên này đến đó rồi nghĩ cách cứu sau. Nếu như bọn chúng bốn người có tìm được đến nơi, với thân thủ như ta cũng có thể bảo vệ được ba người”.
Nghĩ thế, chàng liền mang người thanh niên lên vai rồi quay chân phóng nhanh trở lại gian mật thất, gian phòng bằng đá nhỏ xíu giờ đây trở thành một nơi trị thương.
Mai Quân Bích mang người thanh niên đặt nằm một đầu, chàng ngồi xuống lần nay xem xét cẩn thận, nhưng y nhiên vẫn không hề nhận ra một dấu vết khác thường nào. Mà người thanh niên sau một hồi giày vò giờ hai hàm răng nghiến chặt, mắt nhắm nghiền, hơi thở rất yếu gấp, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Mai Quân Bích thấy lúng túng, chàng trước giờ quả thực chỉ mới học được Đại Thừa Phục Ma Tạng, ngoài ra các môn khác không biết gì nhiều.
Huống gì, điểm huyệt công phu các phái đều có thủ pháp riêng của mình, làm sao có thể dễ dàng giải khai huyệt đạo? Chàng chỉ còn biết đưa mắt nhìn người thanh niên của Thái Sơn Bàn Thạch bảo đang nằm thở yếu ớt, trong lòng có chút bất nhẫn.
Mai Quân Bích mắt cứ nhìn người thanh niên họ Chúc của Thái Sơn Bàn Thạch bảo, trong đầu chợt nhớ lại cái chết của Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long. Nếu như không phải vì chuyện này thì có lẽ anh ta chẳng khi nào lại đi theo Đăng Tâm hòa thượng truy tìm mình, để rồi bị người của Huyền Nữ giáo hạ độc thủ.
Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long tuy không phải bị chàng giết, thế nhưng hắn ngược lại vì chàng mà chết, nghĩ lại chuyện này tự nhiên trong đầu chàng hiện lại chuyện xảy ra trong ngôi miếu hoang ở Tuyết Phong sơn, Thân Phúc Thông phái Hoa Sơn chẳng phải chết bởi Ngũ Âm Thủ của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh đó sao?
Ngũ Âm Thủ! Đúng! Người này nhất định trúng Ngũ Âm Thủ, thảo nào vừa rồi lúc gần đi Vu Thục Nhàn còn hỏi “Vậy còn người này làm sao đây?”
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh chỉ đáp một câu đầy tự tin “Hắn còn chạy được sao?” điều này chứng tỏ hắn tin rằng nếu như người này có được cứu thoát chăng nữa, thì cũng chẳng sống nổi.
Mấy hôm trước ta cũng nghe Huệ muội muội nói đến Ngũ Âm Tuyệt Mạch là một độc môn nhục hình, lợi hại chừng như không có gì lợi hại hơn nữa, một khi bị điểm trúng thì chỉ cần một tờ giấy phất ngang qua người cũng đau đớn như nghìn vạn ngọn đao cắt da cắt thịt, đau thấu tận xương tủy, mà người thì lại không thể nhúc nhích gì được.
Đã thế, để lâu vài canh giờ không giải được thì ngũ tạng đều nát, thất khiếu xuất huyết.
Chẳng trách ta ẵm hắn chạy một hồi, người hắn ác hóa, hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Ai! Không ngờ Ngũ Âm Thủ lại lợi hại như thế!
Mai Quân Bích qua một hồi trầm tư, trong lòng than dài, nhưng hốt nhiên chàng nghĩ ra một ý, Ngũ Âm Thủ đã gọi là “tuyệt mạch”, có nghĩ là chặn đứt hết toàn bộ kinh mạch trong người đối phương mà thôi. Ta tuy không biết nhiều về thủ pháp này, nhưng nếu dùng hết công lực toàn thân đả thông toàn bộ thập nhị kinh mạch và Kỳ kinh Bát mạch, lẽ nào con trơ trệ bế tắc?
Nghĩ vậy tinh thần phấn chấn hẳn lên, lập tức dựng người thanh niên lên đặt ngồi tựa vào tường, rồi chàng cũng liền ngồi xuống đối diện, tả chưởng án ngang trước ngực từ từ đẩy ra, hữu chưởng khoát một vòng, ngầm vận Bát Nhã thiền công, hữu chưởng giờ mới đẩy tới án ngay Du huyệt Tam Tiêu trên người đối phương, từ chưởng tâm phát ra một luồng chân khí tuôn ra như suối rót vào người đối phương theo Thủ Tam Âm Kinh, theo đó đi thấu vào tạng phủ.
Ngũ Âm Tuyệt Mạch tuy rất lợi hại, thế nhưng làm sao kháng lại nổi tuyệt thủ của Phật gia Bát Nhã thiền công. Chỉ sau một lúc, chân khí đi vào đã đả thông kinh mạch Thủ Thái Âm.
Mai Quân Bích thấy vừa ra tay đã có hiệu lực thì trong lòng càng phấn khởi hơn nữa, tự nhiên chân khí cũng theo đó tuôn trào như sóng triều lên tụ bất tận quán nhập vào kinh lạc của người thanh niên. Chẳng phải mất nhiều thời gian, cả thập nhị kinh mạch trong người đối phương đều được đả thông.
Giờ nhìn lại, khôn mặt gã thanh niên họ Chúc thần sắc tươi nhuận, không còn trắng xanh mất thần như lúc nãy.
Mai Quân Bích ngược lại nhận ra trên đỉnh đầu mình rịn mồ hôi, chàng hiểu đây là một điều gắng sức quá lớn, nhưng lúc này chàng đang chú tâm ngưng thần tụ khí truyền lực trị thương cho người thanh niên, nào có thời gian suy nghĩ nhiều.
Nhưng đúng vào lúc này, từ hướng thông đạo đến thạch thất chợt vang lên tiếng bước chân người, tiếng bước chân nghe nhẹ nhàng nhưng vẻ rất vội vã, sau bước chân này còn có thể nghe thêm một tiếng bước chân người khác, chừng như là bám theo người đi trước.
Người đi trước cũng không phải tầm thường hiển nhiên cũng đã nhận ra có người bám theo mình, liền nhảy người sang trái, thân hình quay phắt lại, tay vung ra đánh một chiêu “Đả Đảo Kim Chung” quất mạnh về phía sau.
Người phía sau chưng như không kịp đề phòng, bất ngờ bị tấn công, trong thạch đạo vừa hẹp vừa tối, khi kịp nhận ra bị đối phương trở người tập kích thì xem ra không thể né tránh được. Thế nhưng, người này cũng không phải là người tầm thường, lại có đấy kinh nghiệm giang hồ, ứng biến rất nhanh, không đợi thân hình ổn định, song chưởng hộ trước ngực. Song chung quy vẫn chậm mất một bước, “Bình” một tiếng hai cỗ chưởng kình đạo chạm nhau phát ra tiếng nổ vang rền trong địa đạo, đương trường bị đánh thoái liền ba bước.
Người đi trước một chiêu thành công, khi nào lại chịu bỏ lỡ cơ hội, lại đã xác định đúng hướng đối thủ thì càng vui mừng, tay phất chưởng đánh ra tấn công tiếp...
Người này xuất thủ cực kỳ thần tốc, nhưng người đi sau bị thua chiêu đầu trong lòng đại nộ, lúc này thấy thế không hề né tránh mà còn xông tới, miệng cười “hắc hắc”, song thủ đánh ra chiêu “Kích Lãn Phá Thạch”.
Lần này cả hai đều xuất toàn lực mà đánh, thế chiêu hùng mãnh, chỉ nghe “Bình” một tiếng dữ dội, người phía sau bị chấn động mạnh lảo đảo thoái nhanh về sau. Người phía trước ngược lại lưng dựa vào thạch bích, tuy không bị chấn lùi nhưng cũng nghe “Hự” một tiếng, chừng như cũng không chịu nổi.
Hai người trong bóng đen tối mịt tiếp liền nhau hai chưởng, người nào cũng không khỏi chấn động mạnh khi nhận ra công lực của đối phương không hề thua kém gì mình.
Nhất thời không khí trầm tịch yên ắng, không cần nói cũng biết cả hai đang ngầm vận công điều tức.
Lại nói, Mai Quân Bích đang còn bận vận Bát Nhã thiền công trị thương cho người thanh niên họ Chúc, tuy chàng đã nghe tiếng ẩu đả rất rõ ràng, nhưng từ trong mật thất này ra đến ngoài kia còn cách khá xa, đồng thời qua hai chưởng vừa rồi chàng cũng nhận ra hai người này có công lực không hơn kém gì nhau, trong một lúc khó phân thắng bại, chưa thể xông ngay vào đây được.
Trong khoảnh khắc im lặng này, hai người đều ngầm ngưng thần tụ khí điều hòa chân lực, trong lòng rất khẩn trương.
Qua thêm một lúc mới nghe người phía sau cất tiếng cười lạnh lùng :
- Hắc hắc! Chưởng lực hùng hậu thật, nhất định không phải là hạng vô danh tiểu tốt thế mà sao lại lén lén lút lút vào trong thạch động này, chẳng lẽ muốn mất mạng?
- A di đà Phật! Thí chủ vào được, lẽ nào lão nạp lại không có quyền vào?
Tiếng người phía trước thốt lên đáp, Mai Quân Bích vừa nghe đã nhận ra chính là tiếng của Đăng Tâm hòa thượng.
Còn người lên tiếng đầu tiên không ai khác ngoài Cát Lan tiên sinh, lão cười “hắc hắc” nói tiếp :
- Chốn này là môn hộ của lão phu, sao lại bảo không có quyền?
Đăng Tâm hòa thượng chừng như cũng nhận ra tiếng nói Cát Lan tiên sinh, kinh ngạc thốt lên hỏi :
- Cát Lan tiên sinh ư?
Cát Lan tiên sinh nói :
- Không sai, còn ngươi?
Đăng Tâm hòa thượng đáp :
- Hạnh ngộ! Lão nạp là Đăng Tâm hòa thượng Ngũ Đài sơn!
Giọng Đăng Tâm hòa thượng trở nên ôn hòa hơn khi lão đã biết chắc đối phương đúng là Cát Lan tiên sinh.
Chỉ nghe Cát Lan tiên sinh “Hừ” một tiếng dằn giọng nói :
- A! Thì ra là Đăng Tâm đại sư, không biết đại sư vào Cửu Đạo loan này có việc gì?
Đăng Tâm hòa thượng đáp :
- Thực chẳng giấu gì, lão nạp bám theo chân tiểu tử họ Mai đến đây, lỡ chân vào quý đạo, tuyệt không có ý mạo phạm!
- A, ra thế! Tên tiểu tử họ Mai đã trúng phải Kim Tuyến Đào Hoa trùng...
Cát Lan tiên sinh chỉ nói nửa câu, bỗng ngừng lại thay bằng một câu hỏi :
- Sao? Đại sư nói tên tiểu tử họ Mai nấp trong địa đạo này ư? Thế thì rất tốt! Hắc hắc... đúng là hắn tự chui đầu vào rọ, nhưng... đại hòa thượng truy theo hắn để làm gì chứ?
- Điều này thì thứ cho bần tăng không thể nói được!
Vừa nghe Đăng Tâm hòa thượng nói thế, Cát Lan tiên sinh sạm mặt gằn giọng nói :
- Đại hòa thượng ngươi nếu như không nói thực ra, há có thể sống rời được đây chăng?
Đăng Tâm hòa thượng nói :
- Sao, chẳng lẽ ngươi bày trò gì trong địa đạo này?
Cát Lan tiên sinh đột nhiên ngửa mặt cười dài một tràng nói :
- Trong địa đạo này lão phu đã rắc rất nhiều kịch độc, vô luận là người hay thú chỉ cần chạm phải thì chết ngay tức khắc.
Nghe lão ta nói cũng biết không đến nỗi ghê gớm như thế, nhưng mười phần thì cũng có vài phần thực. Vì vừa rồi khi phát hiện ra gã thanh niên họ Chúc xuất hiện, Ngũ Âm Thủ Kim lão nhị đoán định đối phương không thể chỉ có một người. Khả năng còn có thêm đồng bọn ẩn nấp trong địa đạo, chủ trương phải phong tỏa truy lùng cho được.
Cát Lan tiên sinh biết cả địa đạo này dài có đến ba dặm, muốn lùng sục cho hết thực là một chuyện rất khó, lại dễ bị đối phương chạy thoát, cho nên trong đầu nghĩ ra một chủ ý, vội vàng chạy ra cửa động dùng một tảng đá lớn lấp miệng hang lại.
Sau đó lại dùng độc dược bôi lên tảng đá, nếu như đối phương muốn thoát ra tất phải di chuyển tảng đá, chỉ cần như thế người dính độc tất bỏ mạng ngay. Cho nên, giờ lão nói toàn địa đạo thạch bích đều có bôi thuốc độc chỉ là để hù dọa đối phương mà thôi.
Thế nhưng, lời này được thốt ra từ cửa miệng Cát Lan tiên sinh, Đăng Tâm hòa thượng thất nhiên tin ngay chứ không hề hoài nghi, bởi vì lão thầm hiểu Cát Lan tiên sinh chính là chông sau của Miêu Cương Độc Phụ, một nhân vật dụng độc đệ nhất của Miêu Cương. Sau khi bà ta chết, thì Cát Lan tiên sinh kế tục bà ta không ai không biết.
Cho nên lúc này vừa nghe xong, Đăng Tâm hòa thượng trong lòng chấn động mạnh, nhưng lão vốn là con người giảo hoạt, cho dù trong lòng chấn động mạnh, nhưng không hề lộ ra bên ngoài, chỉ nghe trong lòng địa đạo tối om giọng lão ta nói :
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Cát Lan tiên sinh cười nhạt nói :
- Nói vậy là đại hòa thượng ngươi vẫn chưa từ bỏ được hồng trần, còn luyến tiếc không dứt ra được?
Đăng Tâm hòa thượng tuyên Phật hiệu nói tiếp :
- A di đà Phật! Người xuất gia đầu trần chân đất, vãng sinh cực lạc, có gì mà luyến tiếc? Bần tăng chỉ là tiếc cho hai bảo vật võ lâm, cả nghìn năm nay xuất hiện chưa lâu, giờ bị mai một biết mất!
Lão ta nói tuy rất chậm rãi, nhưng bên trong nghe ra đã hàm nộ ý.
Cát Lan tiên sinh nói :
- Ngươi nói gì chứ?
Đăng Tâm hòa thượng đáp một câu lấp lửng :
- Động trung chi động, thiên ngoại phù vân!
Hai câu quả nhiên có hiệu quả, Cát Lan tiên sinh ngớ người hỏi :
- Sao? Chẳng lẽ bảo vật kỳ tài trong Thanh Liên kinh đã nằm trong tay đại sư?
Đăng Tâm hòa thượng mỉm cười, thấp giọng nói :
- Cũng gần như thế, vì bần tăng đã biết nó thất lạc nơi nào!
- Thực chứ?
Không thể biết được lúc này Cát Lan tiên sinh vui mừng hay tức giận, nhưng vừa nghe xong liền hỏi ngay một cách vội vã.
Đăng Tâm hòa thượng ngược lại nhìn thấy đối phương đã trung kế mình thì vui mừng khấp khởi trong lòng, nhưng không hề để lộ ra ngoài mặt, trầm tĩnh nói :
- Người xuất gia khi nào lại dám nói lời giả dối!
Chỉ nghe Cát Lan tiên sinh nói :
- Thế thì hiện tại ở nơi nào? Đại sư có thể nói cho biết, lão phu sẽ giải độc ngay...
- Tất nhiên, nhưng không cần phải gấp như thế!
Đăng Tâm hòa thượng muốn bắt cố thả, chậm rãi nói tiếp :
- Hai vật võ lâm chí bảo này đương nhiên chúng ta hai người đều có mặt có phần, chia nhau mỗi người một thứ, thế nhưng, trước nhất là cần phải thanh toán cho được tên tiểu tử họ Mai kia, hắn giết hại hai vị bằng hữu của bần tăng, bần tăng nhất định phải trả thù cho cố hữu...
Cát Lan tiên sinh nghe nói sẽ được chia cho một trong hai bảo vật võ lâm, trong lòng mừng rơn liền đáp ngay :
- Chuyện này thật dễ dàng, hắn như đã ở trong địa đạo này thì còn lo hắn chạy lên trời ư?
- Còn nữa...
Đăng Tâm hòa thượng cố kéo dài giọng nói, rồi ghé đầu sát hơn, tiếp :
- Hôm nay trong địa đạo này đâu phải chỉ có bọn chúng ta hai người, thế mà bảo vật thì chỉ có hai món!
- Điều này...
Lần này thì Cát Lan tiên sinh hơi thấy lúng túng, trầm ngâm một lúc rồi mới thấp giọng nói :
- Không sai, trong địa đạo còn có Ngũ Âm Thủ Kim lão nhị, Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Lục Thiệu nhị kiều.
Đăng Tâm hòa thượng mỉm cười nói :
- Bần tăng đã sớm biết, thế nhưng ta chỉ thử hỏi mà thôi, giờ lão thí chủ tính thế nào đây?
Cát Lan tiên sinh bỗng như có quyết định trong lòng, khẳng khái nói ngay :
- Chuyện này thì cứ để lão phu lo!
Đăng Tâm hòa thượng nói :
- Chúng ta nhất định một lời nhé!
- Tất nhiên! Nhất định một lời!
Cát Lan tiên sinh vừa nói dứt lời, tay phải giơ lên, ngón tay co lại búng nhẹ một cái.
Đăng Tâm hòa thượng chỉ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, định lên tiếng hỏi.
Nhưng liền nghe Cát Lan tiên sinh “í” lên một tiếng, dùng mũi ngửi quanh một vòng.
Lão đã ngửi ra mùi máu tanh từ trong đường ngầm xong ra, lão ta quả nhiên không hổ thẹn là tay thánh thủ dụng độc, đây chính là trùng độc do Thôi Huệ và Thượng Quan Yến bài tiết ra ngoài, làm sao qua mắt lão được.
Hốt nhiên nghe lão ta cất tiếng cười nhạt nói :
- Lão ăn trộm quả nhiên cho chúng uống Bách Độc tán, hừ...! Nhưng nội trong sáu canh giờ, chúng có thể chạy thoát được sao?
Đăng Tâm hòa thượng ngớ người ra hỏi :
- Lão thí chủ đang nói chuyện với ai thế?
Cát Lan tiên sinh vội nói :
- Tên tiểu tử họ Mai đang ở trong này, đại sư nhanh theo ta!
Đăng Tâm hòa thượng nghe thế bán tín bán nghi, tránh người nhường đường cho Cát Lan tiên sinh đi trước, miệng lại lên tiếng hỏi :
- Lão thí chủ nói tên tiểu tử họ Mai ở trong này sao?
Cát Lan tiên sinh gật đầu đáp :
- Ừ! Hắn đã được lão thần trộm cho uống thuốc giải, giờ này hẳn đang ôm bụng tháo ra cả quần!
Lão ta nói đến đó hơi ngừng lại một chút mới nói tiếp :
- Thế nhưng, sau khi hắn uống thuốc giải, trong vòng sáu canh giờ liền nội lực thất tán, trong bụng thì lại sôi lên ỉa tháo ra quần, hắc hắc... hắn xem như đã nằm trong tay đại sư rồi đấy.
Đăng Tâm hòa thượng nghe Cát Lan tiên sinh nói Mai Quân Bích đã được thần trộm cho uống thuốc giải tống hết độc trùng ra ngoài thì cũng hơi chột dạ.
Bởi vì lão ta thầm hiểu công lực của Mai Quân Bích như thế nào, người này chỉ cần độc trùng trong người giải được rồi thì bọn họ hai người có hợp lực lại cũng khó mà khống chế được. Hy vọng trong thời gian ngay sau khi Mai Quân Bích vừa mới uống thuốc giải, công lực thất tán, lại bị cơn tiết tả hành hạ thì may ra khống chế được.
Nghĩ đến đó, lão mừng hí hửng trong lòng, đúng là cơ hội cầu cũng không có được.
Bấy giờ cả hai chỉ là hợp tác để lợi dụng nhau, một trước một sau đi nhanh về phía trước.
Qua vài lần rẽ, vách núi hai bên càng lúc càng hẹp lại, đồng thời mùi tanh tưởi kia cũng càng nồng nặc hơn.
Đang mải miết đi, Cát Lan tiên sinh đột nhiên nhận ra một luồng chỉ lực điểm tới ngay huyệt Phụng Nhãn của mình, nếu như bị điểm trúng vào yếu huyệt này thì không chết cũng bị thương chứ chẳng nghi.
Thế nhưng, lão ta là một tay đầy kinh nghiệm giang hồ khi nào lại dễ dàng để hạ gục như thế, chỉ thấy thân hình lão thuận đà ngã nhanh về phía trước, trong lòng đại nộ quay phắt người lại định mở miệng lên tiếng chửi...
Nhưng ngay lúc ấy lại nhận ra một vật gì tanh hôi lạnh ngắt bay tới trước mặt, lão muốn tránh cũng không kịp, chỉ nghe “Bốp” một tiếng cả khối tanh tưởi kia dính trọn vào mặt, lão giơ tay lên sờ chỉ thấy nhầy nhụa.
Cát Lan tiên sinh đương nhiên nhận ra ngay đó là gì rồi, lão ghê lợm cả giọng, nhưng lúc này trong lòng cơn giận tột độ khiến lão không kể gì nữa, sau khi giơ tay vuốt mặt vung tay một cái ném mạnh về phía Đăng Tâm hòa thượng.
Đăng Tâm hòa thượng đang hí hửng vui mừng bám sát ngay sau chân Cát Lan tiên sinh, bỗng nhận ra tiến kình phong phía trước ập tới, khựng người thì đã nhận thấy Cát Lan tiên sinh đánh thẳng vào huyệt Tâm Khảm của mình.
May mà lão ta đã có đề phòng từ trước, giơ tay lên gạt ngang một cái hóa giải được chiêu của đối phương, cười gằn nói :
- Lão thí chủ, sao vô cớ lại tập kích bản tăng...
Nhưng một câu lão ta nói còn chưa dứt, một khối gì mềm ướt bay trúng thẳng vào mặt.
Bên tai lại nghe tiếng thét tức giận của Cát Lan tiên sinh, và tiếng thân hình lao tới...
Đăng Tâm hòa thượng hiểu ra tình hình hết sức nguy ngập, nhưng né tránh trong con đường địa đạo nhỏ hẹp này thì hết sức khó khăn, huống gì lúc này mặt đầy khối nhầy nhụa tanh tưởi đang khiến cho lão đến thở cũng không nổi.
Lão chỉ còn ngửa người lui sau mong thoát nạn, nhưng cánh tay phải đã năm gọn trong thế cầm nã của Cát Lan tiên sinh.
Nên biết, Đăng Tâm hòa thượng xuất Ngũ Đài sơn, Ngũ Đài được liệt vào trong Cửu đại môn phái, bản thân lão cũng không phải là hạng tầm thường, tay phải bị chộp nhưng không hề nao núng, chỉ thấy lão xoay cổ tay một vòng, không thoái lại tiến, cũng chộp vào Uyển Mạch tay phải Cát Lan tiên sinh.
Cả hai mặt đầy dơ bẩn tanh hôi, đến chịu không nổi muốn nôn thốc ra ngoài, nhưng người này lại nắm lấy tay người kia gầm gừ nhau như hai con dã thú, nhưng chẳng ai thốt được lên thành tiếng.
Nhất là Cát Lan tiên sinh, vừa nếp phải mùi vị tởm lợm kia lão hiểu rõ hơn ai cả, đây chẳng phải chính là độc trùng trong người đào thải ra ngoài sao? Đến lúc này thì lão chẳng thể nào ghìm nén lại nổi sự tanh lợm trong ruột gan, lão há miệng nôn thốc nôn tháo, vừa khéo nôn thẳng vào đầu vào mặt Đăng Tâm hòa thượng.
Đăng Tâm hòa thượng bị Cát Lan tiên sinh nôn thốc vào mặt thì cũng không sao nén nổi cũng nôn ra mật xanh mật vàng, trong địa đạo chỉ nghe tiếng hai người nôn gào như thú trúng thương gầm rú, mùi tanh hôi càng nồng nặc tởm lợm.
Thế nhưng, bốn cánh tay thì vẫn cứ nắm chắc lấy nhau không ai chịu buông đối phương ra.
Luận về công lực thì Cát Lan tiên sinh đương nhiên cao hơn một bậc, tuy lúc này trên đầu trên mặt đầy những thứ dơ bẩn, nhưng trong tình cảnh hiểm nguy đến tính mạng này thì lão chẳng còn để ý gì nữa, tay vẫn tiếp tục gia tăng kình lực.
Đăng Tâm hòa thượng ngược lại vừa rồi khi đang nói chuyện với Cát Lan tiên sinh, không đề phòng nên bị lão ta đánh độc mà không hay biết. Vừa rồi lại nếm cái mùi vị tanh độc không những chỉ thấy tởm lợm đến sởn gai ốc, mà còn khiến cho độc trong người có cơ phát tác, bỗng nhiên cảm thấy trong người ngứa ngáy đau nhức khó chịu.
Tay phải vốn nắm lấy tay trái đối phương, nhưng giờ Cát Lan tiên sinh chỉ vận lực trở tay thì ngược lại bị người ta nắm chặt, hai cánh tay lão nằm trong hai tay Cát Lan tiên sinh tựa hồ như hai gọng kìm.
Lúc này chỉ thấy cổ tay tê dại, dần dần mất đi sức đề kháng, trên trán thì mồ hôi lại tuôn ra như tắm.
Cát Lan tiên sinh mắt hằn lên những tia gân máu trông thật hung dữ, cười gằn nói :
- Hai bảo vật võ lâm hiện tại ở đâu, muốn toàn mạng thì nhanh khai ra!
Đăng Tâm hòa thượng có sức cũng không vận lên được, cố nén chịu đựng, lạnh giọng nói :
- Chúng ta đã cam kết với nhau trước rồi, hai bảo vật mỗi người một món, nhưng phải hợp tác với nhau. Giờ nửa đường nuốt lời, ngầm tập kích ta, chẳng lẽ ngươi định nuốt một mình?
Cát Lan tiên sinh ngửa cổ cười dài “hắc hắc” mấy tiếng, nói :
- Nếu như không phải ngươi đánh lén sau lưng ta trước, lão phu có lẽ cũng còn xem ngươi là người của mình, thế mà giờ ngươi lại dám trở ngược lại nói lão phu đánh lén ngươi, nói thế mà nghe được sao?
Đăng Tâm hòa thượng vừa nghe thế, trong lòng thoáng động liền hỏi :
- Lão thí chủ nói bần tăng đánh lén ư?
Cát Lan tiên sinh nói :
- Rõ ràng ngươi ra tay phóng chỉ lực điểm vào huyệt Phụng Nhãn của lão phu, chẳng lẽ không đúng sao?
Đăng Tâm hòa thượng đảo nhanh mắt, chừng như đã nhận ra bên trong có nội tình, liền nói tiếp :
- Chẳng lẽ vừa rồi không phải lão thí chủ xuất chưởng đánh vào huyệt Tâm Khảm bần tăng?
Cát Lan tiên sinh tức giận nói :
- Ngươi đánh lén ta không thành, còn ném thứ dơ bẩn ô uế do người ta bài tiết ra khiến ta nôn thốc nôn tháo, lão phu xuất thủ chộp lấy tay trái ngươi, làm sao còn có thể xuất thủ đánh vào Tâm Khảm ngươi được?
Đăng Tâm hòa thượng nghe thế liền thấp giọng nói :
- A di đà Phật! Lão thí chủ đi phía trước dẫn đường, thử hỏi bần tăng lấy đâu ra thứ dơ bẩn người ta bài tiết ra được? Còn không nhanh buông tay ra ư? Chúng ta rõ ràng đã bị kẻ khác giở trò rồi!
Cát Lan tiên sinh nghe không khỏi ngớ người, nghĩ lại tình hình vừa rồi thì cũng rất đáng ngờ.
Lão lại nghĩ, Đăng Tâm hòa thượng đã trúng phải độc của lão chẳng lẽ còn sợ chạy được sao, huống gì muốn tìm được bảo vật thì không thể không có lão ta.
Nghĩ đến đó, liền buông tay ra, vừa làm như ngạc nhiên nói :
- Đại sư như đã nói thế, xem ra chúng ta vừa rồi chỉ là hiểu nhầm nhau, vậy kẻ nào ngầm giở trò với chúng ta chứ?
Đăng Tâm hòa thượng được thoát ra khỏi đôi tay như hai gọng kìm của Cát Lan tiên sinh, thở phào một hơi, móc trong túi ra một chiếc Thiên Lý Hỏa Động, chỉ nghe xẹt một tiếng ánh lửa cháy bùng lên, con đường hang tối đen giờ mới nhìn thấy rõ ràng mọi vật.
Nhưng con đường địa đạo ngoằn ngoèo khúc khuỷu trống hơ trống hoác, nào thấy bóng người nào? Lão hậm hực “Hừ” một tiếng, tay trái nắm chiếc hỏa động, tay phải nắm xâu chuỗi hạt, quay đầu nói :
- Chúng ta tiến sâu vào trong xem!
Nói rồi liền lách người lướt tới, khuất thân nhanh sau bức tường thành bên phải, Cát Lan tiên sinh cũng không chịu chậm chân liền tung người phóng theo ngay sau.
Lại nói, trong gian thạch thất, Mai Quân Bích trên trán mồ hôi râm rấp, vận Bát Nhã thiền công truyền sang người thanh niên vừa đả thông được bốn mạch Âm Kiểu, Dương Kiểu và Âm Duy, Dương Duy trong Kỳ kinh Bát mạch, còn lại bốn mạch nữa chưa đả thông, có thể nói trị thương mười phần đã được bảy tám.
Nào ngờ, chính lúc quan trọng này thì ánh lửa cháy sáng soi vào, tiếp liền là cả Đăng Tâm hòa thượng và Cát Lan tiên sinh xuất hiện.
Mai Quân Bích quả không mười năm khổ luyện được tuyệt học Phật môn, trong tình cảnh nguy hiểm này mà vẫn bình tâm trấn định, tay y nhiên đặt trước ngực người thanh niên, tợ hồ như không hề hay biết sự có mặt của đối phương.
Đăng Tâm hòa thượng là người đầu tiên vào thạch thất, đồng thời cũng đã nhận ra người thanh niên ngồi bất động trước mặt Mai Quân Bích chính là người đi cùng lão ta tới đây: Vạn Lý Ưng Chúc Ưng Dương, một trong ba tay đại cao thủ Song Long Nhất Ưng của Thái Sơn Bàn Thạch bảo. Nhưng lão ta không biết làm sao mà Mai Quân Bích lại cứu được Chúc Ưng Dương về đây, đồng thời lại còn vận chân lực truyền sang trị thương cho hắn.
Nên biết, vận công trị nội thương là rất nguy hiểm, vô luận người công lực cao thâm đến đâu, nhưng trong khi đang vận công trị thương thì không được ai đánh động quấy nhiễu, nếu không thì chỉ một cái phất nhẹ tay cũng có thể lấy tính mạng người này như chơi.
Cho nên, nhìn thấy tình hình này thì phải nghĩ ngay nhất định có cao thủ làm hộ pháp.
Đăng Tâm hòa thượng đương nhiên thừa hiểu điều này, lão nghĩ :
- “Giờ chỉ cần búng tay một cái thì tiểu tử họ Mai dù có mười cái mạng cũng không còn, nhưng Chúc Ưng Dương cũng táng mạng theo, mà hắn là người của Thái Sơn Bàn Thạch bảo, rất khó động đến.”
“Nhưng thời gian không chờ đợi ta, nếu như để đến khi hắn trị thương xong rồi, thì ta nào phải là đối thủ của hắn, vì hai bảo vật ta phải hiểu câu tiên hạ thủ vi cường”.
Lúc này Cát Lan tiên sinh cũng đã nhìn thấy rõ, trong thạch thất này ngoài hai thanh niên kia ra thì còn có thêm hai thiếu nữ đang nằm trên đất, tựa hồ như đang ngủ rất sau, đó là hiện tượng của người vừa uống Bách Độc tán.
Lão nhận ra chỉ vắng mặt Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong, đồng thời điều khiến cho lão ngạc nhiên nhất là Mai Quân Bích chừng như hồi phục quá nhanh? Theo lẽ thì trong thời gian sáu canh giờ giải độc, chân lực như thất tán không đề tụ được, chẳng lẽ hắn chưa uống thuốc giải?
Nhưng nếu như không uống Bách Độc tán thì làm sao giờ này hắn còn cầm cự được để vận công trị thương cho người khác được?
- Hắc hắc! Tiểu tử, thì ra các ngươi trốn ở đây!
Cát Lan tiên sinh vừa thốt lên dứt câu thì đã thấy Đăng Tâm hòa thượng tung người nhảy tới, vung tay ra chiêu xuất chỉ như kích điểm thẳng vào người Mai Quân Bích.
Mai Quân Bích vẫn y nhiên vận công trị thương cho Chúc Ưng Dương, chàng chừng như không hề để ý gì sự có mặt của bọn Cát Lan tiên sinh hai người.
Ngược lại, chính tiếng quát của Cát Lan tiên sinh làm cho Thôi Huệ và Thượng Quan Yến thức tỉnh, vừa mở bừng mắt ra lập tức nhìn thấy Đăng Tâm hòa thượng xuất thủ điểm tới người Mai Quân Bích.
Thế nhưng, Mai ca ca thì ngồi im bất động toàn tâm toàn ý trị thương cho người thanh niên xa lạ.
Trong tình hình này khiến cho bọn họ phát hoảng, Thôi Huệ trở người định vùng dậy, nhưng cả thân hình nàng mềm nhũn không có chút khí lực, tay chân muốn nhấc lên cũng không theo ý mình. Trong tình cảnh này bọn họ chỉ còn biết trố mắt nhìn chàng bỏ mạng dưới độc thủ của tay ác hòa thượng.