Mai Quân Bích chờ bọn Chúc Ưng Dương ba người đi rồi, cũng lập tức cùng bọn Thôi Huệ hai người nhằm hướng Lục Thiệu sơn đi ngay.
Một đoàn ba người phóng ngựa nước đại nhằm hướng Vân Nam, Thượng Quan Yến trong lòng hoài niệm đến ngoại tổ phụ, không biết giờ đây tính mạng an nguy như thế nào. Cho nên nàng là người nôn nóng nhất, chiếc roi da trong tay cứ vung lên vun vút thúc con tuấn mã phi như bay.
Riêng Thôi Huệ thì chỉ nghĩ một điều, chỉ cần theo chân vị ý trung nhân của mình, thì cho dù đi đến chân trời góc bể nàng cũng không để ý.
Ba người cứ thế rong ruổi trên lưng ngựa trở lại con đường mình đã đi qua quay về hướng Bắc.
Qua Tư Ân, Hà Trì, theo đường Bách Sắc trăm dặm nữa thì đã vào đến đất Vân Nam.
Từ Quảng Tây vào đất Vân Nam, suốt đường ba người ngày đi đêm nghỉ, càng vào gần đất Vân Nam thì càng thấy nhiều môn hộ trước nhà hồng điệp như một lá bùa hộ thổ, chính là thờ Cửu Thiên Huyền Nữ Bồ Tát.
Thôi Huệ từ nhỏ được gia gia Nhạc Sơn lão nhân bồi huấn, đồng thời theo chân ông ta phiêu lưu khắp giang hồ, cho nên kiến thức giang hồ cũng không ít, mà đường sá khắp nơi cũng tường tận. Trên đường đi nàng đã ngầm để ý nhiều đến những lá bùa hộ thổ này, biết là đã vào vùng cát cứ của Huyền Nữ giáo. Nàng liền bảo Mai Quân Bích phải hết sức cẩn thận.
Mai Quân Bích nghe thì hào khí trổi lên, giọng hiên ngang nói :
- Huệ muội, xưa nay tà bất thắng chính, chúng ta nếu như không vào huyệt hổ thì làm sao bắt được hổ con? Lục Thiệu sơn đúng là chốn long đầm huyệt hổ, chúng ta như đã đến đây thì phải đại náo cho chúng một phen khiếp vía. Huống gì bất cứ giá nào chúng ta cũng phải cứu Võ lão anh hùng ra khỏi móng vuốt của bọn chúng!
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện thêm một hồi nữa, trước mắt đã thấy sắp đến Bách Sắc, tiếng vó ngựa cứ gõ lốc cốc đều đặn trên mặt đường, cả bọn sắp rẽ ngang qua một khu rừng, đột nhiên từ sau lưng nổi lên một tiếng cười trong trẻo thanh thoát như tiếng ngọc.
Tiếng cười nghe rõ ràng dường như chỉ ở ngay sau lưng bọn họ không quá hai trượng.
Mai Quân Bích giật mình chấn động, thầm nghĩ với công lực như mình thì trong phạm vi mười trượng, phi hoa lạc diệp còn có thể nghe thấy, thế mà người này xuất hiện gần như thế làm sao chàng không một chút hay biết gì?
Nhưng người kinh hoảng nhất lại chính là Thôi Huệ, nàng vì từ đó đến giờ biết đã ở trong phạm vi thế lực của Huyền Nữ giáo, cho nên không lúc nào không chú tâm cảnh giác, thế mà vẫn không phát hiện ra được có người ở ngay sau lưng mình.
Bấy giờ cả ba người vẫn ở nguyên trên lưng ngựa, chẳng ai bảo ai cùng ngoái đầu nhìn lại, bất giác mắt họ rạng lên.
Nguyên là ngay trên một phiến đá bên cạnh rừng, một thiếu phụ đang ngồi tuổi chừng hai lăm hai sáu, thân vận huyền y, mặt sáng như ngọc, mặt đẹp như tranh.
Đến như bọn Thôi Huệ và Thượng Quan Yến đều là giang hồ mỹ nhân, thế mà so với thiếu phụ này thì chừng như vẫn còn kém một bực.
Mặt ngọc mày ngài, mi cong đen nhánh, mắt tợ hồ thu, nhìn không khác gì tố nữ trong tranh, thực chẳng thua kém gì tiên nữ trên thiên giới.
Đừng nói Mai Quân Bích là nam nhi hảo hán, mà đến ngay như bọn Thôi Huệ cũng phải thấy thích thú mến mộ.
Huyền y thiếu phụ cứ như chưa từng thấy bọn họ ngang qua đây, đợi đến lúc này mới thấy cô ta ngước mắt lên nhìn ba người, trong ánh mắt long lanh như hồ thu chứa đựng nét cười, cất tiếng nói :
- Không biết vị công tử gia và hai vị muội tử đây xưng hô như thế nào? Ba người từ đi bôn ba đến đây, có phải muốn tới Bách Sắc? Phía trước có người đang đợi các vị, hay là tạm nghỉ chân lại đây một lúc rồi đi thì hơn!
Mai Quân Bích trước giờ chưa từng gặp nữ nhân này, nhưng nhận ra giữa hai đầu mày nét thiện lương, chừng như đã nhìn thấy ở đâu rồi? Chàng nhíu mày cố suy nghĩ, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Lúc này bị tiếng cười trong như tiếng ngọc reo làm tỉnh lại, chàng nghĩ lần đầu tiên gặp người ta không nên cứ nhìn chăm chăm như thế, bất giác mặt đỏ ửng lên chẳng đáp được.
Yêu nét đẹp, đó là thiên tính mà người nào cũng có, Thượng Quan Yến bị sắc đẹp tuyệt trần của thiếu phụ làm ngây ngất, trong lòng hết sức mến mộ vội ứng thanh đáp :
- Đúng nha! Mai ca ca, Thôi thư thư, chúng ta cũng phải nghỉ chân một lúc rồi đi tiếp!
Cô ta vừa nói vừa tung người nhảy xuống ngựa trước hết, rồi bước tới ngồi ngay bên cạnh Huyền y thiếu phụ, mặt cười hớn hở nói :
- Thôi thư thư, vị thư thư này đẹp thật! Xem này, trên thế gian lấy đâu ra một người đẹp như tiên sa thế này chứ?
Rồi cứ nghiêng ngửa nhìn mặt thiếu phụ hỏi :
- Thư thư tên họ là gì, cũng nói cho chúng tôi biết chứ?
Thôi Huệ từ nhỏ đã theo chân gia gia hành cước giang hồ, kinh nghiệm giang hồ có thể nói là không ít, từ khi đặt chân vào đất này thì đã thầm để tâm đề phòng.
Giờ thiếu phụ này xuất hiện một cách hết sức đột ngột như thế này thì không khỏi nghi ngờ, nhưng quan sát trong ánh mắt đối phương nàng không hề nhìn thấy một chút gì gian tà, trong tiếng cười cũng không hề có một chút dâm đãng. Cho nên bấy giờ nàng mới cùng Mai Quân Bích cũng liền xuống ngựa đi tới.
Huyền y thiếu phụ cũng đã nhích người ra chừa chỗ cho Thôi Huệ ngồi xuống bên cạnh, tay nắm lắy tay Thượng Quan Yến cười hiền hòa nói :
- Tiểu muội muội, chúng ta bình thủy tương phùng xem như hữu duyên, thật là hiếm có!
Nói đến đó, mắt ngọc liếc nhìn Mai Quân Bích một cái, nói tiếp :
- Thực ra ta so với ba vị đều lớn hơn vài tuổi. Các ngươi gọi ta hai tiếng “Thư thư”, ta cũng không khách khí làm gì, gọi các ngươi là Thôi muội muội, Thượng Quan muội muội. Ưm! Còn vị Mai lão đệ này, ngươi cũng nên ngồi xuống nghỉ chân đi chứ!
Cô ta nói đến hai tiếng đệ đệ thì hơi hạ thấp giọng xuống, hoa diện ửng đỏ, lại nói :
- Còn ta, họ Cừu... à, các ngươi cứ gọi ta một tiếng “Cừu thư thư” là được!
Thượng Quan Yến tay trong bàn tay của vị Cừu thư thư, chỉ thấy hai bàn tay bà ta mềm mại ấm áp như nhung, chẳng những bàn tay bà ta chừng như không có xương, mà giữa lòng bàn tay cơ hồ toát ra một cỗ ôn khí truyền vào trong cơ thể mình.
Nhất là trong tiếng cười bà ta hơi thở như hương dạ lan, càng lúc như nghe gió xuân mơn mởn, khiến cho cô nàng ngây ngất coi như là bào thư của mình, sung sướng reo lên :
- Cừu thư thư, sao thư thư lại ngồi một mình bên rừng thế này?
Huyền y thiếu phụ mỉm cười nói :
- Nói ra thì dài, từ từ rồi ta cũng sẽ kể hết cho các ngươi nghe. Thực tình thì ta ở đây là để... chờ các ngươi đến!
Thượng Quan Yến thì không để ý đến lời này, Thôi Huệ ngược lại vừa nghe thì giật mình định đứng dậy, nhưng một bàn tay mềm mại còn lại của Huyền y thiếu phụ đã ấn vai nàng ngồi xuống lại, mỉm cười ôn tồn nói :
- Thôi muội muội, chớ nóng vội như thế, ta không hề có ý xấu!
Thôi Huệ chỉ thấy từ bàn tay mềm mại của bà ta có một cỗ kình lực rất nặng đè vai nàng xuống, muốn đứng lên cũng không được, có điều nhận ra đúng là không có ác ý, bấy giờ lại nghe bà ta nói tiếp :
- Vừa rồi chẳng phải ta đã nói, phía trước có người đang chờ các ngươi sao? Đó mới là kẻ ác...
Bà ta vừa nói đến đó, đột nhiên nghiêng tai nghe ngóng, rồi thấp giọng “Í” lên một tiếng, giọng hơi tỏ ra kinh ngạc nói :
- Hắn đến rồi! Ta tạm thời không thể lộ diện, Mai đệ đệ cũng đủ thắng hắn, thế nhưng các ngươi tuyệt đối đừng nhìn hắn!
Vừa nói dứt, đột nhiên chỉ thấy bóng huyền y thoáng lên một cái là biến mất trong rừng.
Cả bọn Mai Quân Bích ba người chừng như đều “Ồ” lên đầy kinh ngạc, chừng như họ không thể tin nổi Huyền y thiếu phụ có một khinh công uyên thâm ảo diệu như thế. Đến ngay Mai Quân Bích cũng ngơ người ra, không thể nhìn thấy rõ bà ta thi triển khinh công như thế nào.
Chàng dường như trước giờ chưa từng nhìn thấy qua người nào có khinh công thân pháp như thế, trong lòng thầm suy đoán xem bà ta là người của môn phái nào? Lại nghĩ đến người mà bà ta nói đang chờ bọn họ phía trước, người kia có thù oán gì với chàng mà đón đường?...
Chính còn đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng hú dài lanh lảnh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng, tiếp liền một bóng đen lướt xuống như lưu tinh đáp ngay trước mặt bọn họ.
Đó là một người thân hình to lớn dềnh dàng, thân choàng hắc bào rộng thùng thình, đầu trùm khăn đen, tay phải giơ cao, trong tay nắm một chiếc Câu Hồn lệnh, chung quy toàn thân là một màu đen, duy nhất từ hai lỗ chiếc túi trùm đầu chiếu ra hai ánh nhãn quang xanh lè nhìn chăm chăm vào bọn Mai Quân Bích ba người.
Người này đột ngột xuất hiện như ma quỷ, nếu như ban đêm mà nhìn thấy không khỏi khiến cho người ta sợ vỡ mật.
Thôi Huệ cậy tình lang Mai ca ca ở bên cạnh, khi nào lại xem bọn người bàng môn tả đạo này vào đâu.
Nàng cố ý làm mặt khinh khỉnh liếc xéo hắc y nhân một cái, nhếch mép cười nhạt rồi vờ bước chân về con tuấn mã của mình.
Quả nhiên, hành động này chừng như khiến cho hắc y nhân bị bất ngờ, trong đầu hắn vốn nghĩ những người này hễ nhìn thấy hắn hiện thân, tất thế nào cũng sợ chết khiếp, hoặc chí ít cũng sợ la hoảng lên!
Thế mà cả bọn ba thiếu niên nam nữ này thần sắc không đổi, thậm chí không thèm để ý đến sự xuất hiện của hắn, thử hỏi không khiến cho hắn kinh ngạc sao?
Đến lúc này thì hắc y nhân chẳng làm sao chịu nổi, hắn quát lên :
- Đứng lại!
Hắc y nhân thân hình to lớn nhưng tiếng thét thì lại nhỏ thế, cơ hồ phát ra từ trong cổ họng, nghe lạnh lẽo như tiếng quỷ.
Mai Quân Bích định quay trở lại, Thôi Huệ kéo nhẹ tay chàng nói :
- Mai ca ca, thứ quái vật ba phần không giống người, bảy phần không giống quỷ này, huynh hơi đâu mà để ý đến hắn cho bẩn mắt!
Chữ “Mắt” vừa buông ra, thì tay đang nắm tay Thượng Quan Yến vòng nhẹ ra trước, thân hình đột chuyển hướng, ngọc thủ giương lên, chỉ thoáng thấy một đường kiếm nhanh như chớp phóng về phía hắc y nhân.
Đây là một chiêu “Tích Không Kiếm Quyết” phát ra vừa nhanh vừa huyền ảo, hắc y nhân hết sức bất ngờ, không nghĩ là bị tấn công trong tình hình này. Hắn phải ngớ người ra một chút, rồi cất tiếng cười khùng khục trong họng, thân hình như quỷ ảnh lách nhẹ qua một bên, vừa kịp tránh một đường hiểm kiếm lướt ngang qua bên người.
- “Hắc hắc”! Tiểu oa nữ, chỉ một hành động vô lễ này của ngươi cũng khó tránh khỏi cái chết, nhưng hôm nay lão thái gia có chuyện gấp nên phá lệ tha cho ngươi một lần. Nhưng lần sau thì đừng ngu ngốc dại dột như thế! “Hắc hắc”...
Hắn ngừng lại thay bằng một tràng cười vui vẻ đắc ý, rồi quét ánh mắt xanh lè nhìn Mai Quân Bích hỏi :
- Tiểu tử, có phải ngươi là Mai Tam công tử, Thiên Thai phái?
Thôi Huệ một kiếm ra thần tốc lại bất ngờ thế mà không trúng, trong lòng thầm hiểu đối phương chẳng phải là thứ dễ đấu, liền kéo tay Thượng Quan Yến sóng vai bên cạnh Mai Quân Bích.
Hắc y nhân vừa nói xong, Thượng Quan Yến bật cười khúc khích tranh nói trước :
- Ngươi đã biết đại danh Mai ca ca của ta, còn hỏi làm gì nữa!
Hắc y nhân ánh mắt hàn lãnh chiếu nhìn vào người Thượng Quan Yến từ đầu đến chân, cất tiếng cười quái dị nói :
- Hảo! Tiểu tử họ Mai nghe đây, ngươi mau mang A Nậu thần kiếm và Thiên Phong Hổ Phách giao ra đây, lão thái gia niệm tình mà tha cho ngươi mạng sống!
Giờ thì Mai Quân Bích hiểu ra hắc y nhân chặn đường mình là vì hai báu vật này.
Đồng thời chàng cũng hiểu thêm được một vấn đề quan trọng, đó là: thanh cổ kiếm kia gọi là A Nậu thần kiếm và viên hổ phách chứa con ong kia gọi là Thiên Phong Hổ Phách, bấy giờ cất tiếng cười lớn nói :
- Không sai! Hai bảo vật kia đúng là đang ở trong người tại hạ, thế nhưng xưa nay kỳ trân dị bảo chỉ người đức mới giữ được, tại hạ nào dám coi hai bảo vật kia là của mình. Nhưng tôn giá là ai? Trước hết xin báo cho biết tôn tính đại danh, để tại hạ nghe xem liệu có phải là người hữu duyên?
Hắc y nhân vẻ không kiên nhẫn được, nói :
- Tiểu tử ngươi quá lải nhải, lão thái gia là môn hạ Cửu U môn, đương chức Câu Hồn sứ giả, giờ thì ngươi ngoan ngoãn giao hai bảo vật kia ra, lão thái gia còn phải hồi sơn phục mệnh. Hôm nay tha mạng cho các ngươi!
Thôi Huệ bĩu môi, lạnh giọng nói :
- Hừ! Hôm nay sao ngươi phá nhiều lệ thế? Có bản lãnh gì thì giở ra bổn cô nương xem, ai cần ngươi phá lệ phá luật chứ!
Câu Hồn sứ giả bị Thôi Huệ độp một câu này thì nóng mặt, ác tính trong người trổi lên, hắn cười gằn mấy tiếng nói :
- “Cửu U môn hạ, kiếm giả tang sinh”, nữ oa kia, ngươi thật muốn chết!
Chữ “Chết” vừa buông ra, cánh tay trái đột nhiên giơ lên, hắc trảo năm ngón cong lại như năm móc câu chộp tới, chỉ thấy bảy tám luồng âm phong hàn lãnh phóng ra nhằm thẳng vào người Thôi Huệ.
Một trảo này chính là độc môn tuyệt học Câu Hồn quỷ thủ của Cửu U môn. Đừng nói là bị chộp trúng thì mạng chẳng còn, mà chỉ cần để cổ hàn, khí thấu cốt kia quét vào cũng đủ cho huyết mạch ngưng kết, hàn phong nhập tạng, thụ thương không nhẹ.