Thiết Quải Tiên nghe nói Ôn Như Phong mấy chục năm túc ẩn giang hồ, tu luyện bí kiếp võ học thượng thặng, còn có thuật trì nhan. Mặc dù nhìn vẻ ngoài giống như thanh niên hăm bốn hăm lăm tuổi nhưng tuổi thực đã xấp xỉ lão niên như mình.
Trên giang hồ truyền ngôn rằng hắn được bí kiếp võ học tại Tích Sơn là bộ kỳ thư, trong đó ký tải võ học rất huyền ảo.
Vì thế khi động thủ lão không dám coi thường, ngầm vận Hỗn Nguyên khí công sẵn sàng đối phó.
Khi Ôn Như Phong thi triển Thất Tuyệt chưởng đáng sang, Thiết Quải Tiên đã vận đủ Hỗn Nguyên khí công vào tả chưởng đánh ra tiếp chiêu.
Cả hai đối thủ với nội lực bốn năm chục năm tu tập đâu phải bình thường?
Sau tiếng nổ long trời lở đất, trong phạm vi ba trượng khói bụi mù mịt, cát bay đá chạy ào ào, mặt đất chao đảo như trong cơn địa chấn, tất cả các cửa lớn cửa sổ trong ngôi lầu đều bị chấn lực đẩy bật tung, ngói rơi vỡ loảng xoảng.
Thật là một cú đấu chưởng xưa nay hiếm có!
Trong cảnh hỗn mang đó, một nhân ảnh lao vào phòng.
Người đó chính là Tôn Tương Liên.
Thiết Quải Tiên bị chấn lui ba bước, kinh hãi nghĩ thầm :
- “Tên ma đầu này nội công thật thâm hậu! May mình đã cảnh giác đề phòng, không thì bị thiệt thòi rồi!”
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong cuộc bị đẩy lui bốn bước, mặt tái mét, phóng ánh mắt đầy thù hận nhìn đối phương.
Thiết Quải Tiên cười to nói :
- Hô hô! Thấy mặt chẳng bằng nghe danh! Thì ra tặc Giáo chủ ngươi cũng có chút bản lĩnh! Nào nào, chúng ta hãy đấu một trận cho thoải mái!
Lão đã nhận ra Ôn Như Phong là một đối thủ không dễ thắng được ngay, thêm vào đó thủ hạ quanh đây không ít, vì thế tìm cách đánh lạc hướng địch để Tôn Tương Liên thuận tiện cứu người.
Dứt lời lại vung thiết trượng xông vào.
Ôn Như Phong đã từng tận mắt nhìn thấy Thiết Quải Tiên một mình giao chiến chiến với Kiệu Tiền tứ sát ở Ca Lạc sơn trang, bốn ma nữ đó dốc tận lực mà vẫn không sao chiếm được thượng phong, trái lại tử thương mất một tên phải chịu bại mà đi.
Nay đã dùng tuyệt học đấu một chưởng với hắn vẫn không thắng nổi, liền ngầm lấy Thực Cốt Nhu Hương giấu trong đạo y chuẩn bị ám toán...
Lại nói Tôn Tương Liên thừa cơ hai người đấu chưởng làm khói bụi mịt mù liền lao ngay vào phòng.
Nàng đến bên giường, trước tiên lấy viên dược hoàn của Thiết Quải Tiên đưa cho bỏ vào miệng thiếu nữ cho cô ta uống vào, sau đó đứng sang một bên vừa canh giữ vừa chờ thiếu nữ tỉnh lại.
Viên thuốc của Thiết Quải Tiên quả nhiên linh nghiệm.
Chỉ sau một lúc, thiếu nữ chớp chớp đôi mi rồi mở mắt ra.
Thấy Tôn Tương Liên tay lăm lăm trường kiếm đứng bên giường, thiếu nữ hốt hoảng chống tay ngồi dậy kêu lên một tiếng.
Tôn Tương Liên cất giọng dịu dàng nói :
- Thư thư bình tĩnh đi! Đừng cử động mạnh quá không tốt đâu!
Nghe giọng nói trầm tĩnh đó, nhất là cũng nhận ra đối phương cũng là thiếu nữ xinh đẹp hiền thục như mình, cô ta trấn tĩnh lại, nhíu đôi mày liễu hỏi :
- Thư thư! Đây là nơi nào thế? Làm sao muội lại ở đây?
Tôn Tương Liên dịu dàng đáp :
- Tôi cũng không biết đây là đâu. Chỉ biết hòn đảo này gọi là Bách Lý Châu, Thiết Quải Tiên lão tiền bối bảo tôi đi cứu thư thư mà không nói gì cả...
Nàng ngừng một lát rồi đỏ mặt nói :
- Thư thư mau mặc y phục vào đi! Bên ngoài đang đánh nhau đấy!
Thiếu nữ vội nhìn xuống, bấy giờ cô ta mới nhận ra mình chỉ mặc đồ lót, hơn nữa bộ ngực gần như lõa lồ.
Thoạt tiên thiếu nữ mặt tái ngắt, đưa mắt căm hận nhìn Tôn Tương Liên với nỗi thù hận vô lý.
Tôn Tương Liên cũng là nữ nên nàng thừa hiểu đối với một thiếu nữ, việc bị cướp mất trinh tiết cũng đồng nghĩa với cái chết nên dịu dàng nói :
- Thư thư mặc y phục vào đi. May mà tên dâm tặc kia chưa đụng vào người...
Thiếu nữ vơ vội bộ y phục ngoài mặc vào, đeo trường kiếm cẩn thận. Thì ra là bộ áo bào màu trắng của nam nhân.
Tôn Tương Liên ngẩn mặt nhìn, thấy thiếu nữ trông rất quen, chợt hỏi :
- Ồ... thư thư... có nhận ra tiểu muội không? Chúng ta đã gặp nhau ở Ca Lạc sơn trang rồi mà? Sau đó tại Giang Khẩu còn gặp lại lần nữa... Thư thư hay đi với một vị tiểu muội... nay sao không thấy?
Tiếu nữ ngơ ngác nhìn Tôn Tương Liên, lắc đầu đáp :
- Ca Lạc sơn trang... Tiểu muội có đi qua Ca Lạc sơn trang hồi nào đâu? Chắc thư thư nhận lầm người...
Đột nhiên cô ta sực hiểu ra, “À” một tiếng nói :
- Phải rồi! Chắc thư thư gặp gia muội... chúng tôi là chị em sinh đôi nên rất giống nhau.
Nó tên là Thôi Huệ. Còn muội là Thôi Mẫn. Đúng đúng! Huệ muội đi với một cô nương là Thượng Quan Yến... Thư thư, chúng hiện ở đâu?
Tôn Tương Liên lắc đầu :
- Tôi cũng không biết nữa... lần gặp đó lâu rồi, mấy tháng trước. Hình như họ đi về Kiềm Dương...
Thôi Mẫn gật đầu nói :
- Không sai! Chúng hẹn với tiểu muội sẽ gặp nhau ở Kiềm Dương. Có lẽ hiện vẫn đang nóng lòng chờ muội ở đó...
Hai người đang nói thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng la hét, tiếng bước chân chạy rầm rập và ánh đèn đuốc sáng rực.
Tôn Tương Liên gấp giọng nói :
- Nguy rồi! Ngoài kia chỉ có một mình Thiết Quải Tiên lão tiền bối đánh nhau với quần tặc. Chúng ta đi nhanh thôi!
Thôi Mẫn còn chưa biết xảy ra chuyện gì nhưng nghe Tôn Tương Liên nói và âm thanh cuộc chiến bên ngoài cũng đoán biết tình hình bên ngoài rất nghiêm trọng.
Nàng gật đầu nói :
- Nào, chúng ta đi!
Hai người lao nhanh ra khỏi phòng.
* * * * *
Sau khi Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng mất tích, Thượng Quan Yến đã khóc lóc kể lại chuyện với Thôi gia thư muội và Mai Quân Bích nhờ giúp đỡ.
Lúc đó mọi người ngờ rằng Võ lão anh hùng bị Hồng Đăng phu nhân bắt đi, vì tối hôm trước bà ta cho thủ hạ trợ lực hai tên Đàn chủ Thiên Lý giáo làm việc đó.
Hai tên này đã bị đánh bại chạy khỏi Nhạc Dương rồi, như vậy chỉ còn khả năng là Hồng Đăng phu nhân mà thôi.
Khi Thượng Quan Yến đến cấp báo với Mai Quân Bích thì Thôi Mẫn và Thôi Huệ chia ra làm hai hướng truy tìm, hẹn gặp nhau ở Kiềm Dương.
Thôi Mẫn trước tiên đến quan sát cẩn thận căn phòng của Võ Công Vọng trú lại trong khách điếm nhưng không tìm được dấu vết gì, liền điều tra về Tam Nghĩa hội, kẻ hôm trước đã cho tay chân lừa ông cháu Võ Công Vọng đến ngôi Cổ miếu để bọn Thiên Lý giáo đến bắt.
Lúc đó nàng mới phát hiện ra rằng tuy Tam Nghĩa hội chẳng có danh tiếng gì trong giang hồ, nhưng mạng lưới ở Nhạc Dương không phải nhỏ, có khá nhiều khách điếm và cửa hiệu kinh doanh ở đây.
Nàng còn biết thêm một điều là thời gian gần đây Tam Nghĩa hội đã gần như trở thành một Phân đà của Thiên Lý giáo.
Chúng đã một lần bố trí bắt ông cháu Võ Công Vọng, tất lần này chúng cũng có nhúng tay vào.
Trong khi Thôi Mẫn đang ở Nhạc Dương điều tra thì Mai Quân Bích, hai tên thư đồng, Thôi Huệ và Thượng Quan Yến truy về hướng Ca Lạc sơn trang.
Suốt một ngày điều tra không có kết quả, tối hôm đó Thôi Mẫn mệt phờ trở về khách điếm thì dễ dàng rơi vào tay bọn người Tam Nghĩa hội vốn là chủ nhân khách điếm này.
Giá như Mai Quân Bích còn ở đó thì chúng có ăn phải gan hùm cũng không dám, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều không lọt khỏi mắt chúng.
Tin chắc rằng chủ nô Mai Quân Bích, Thôi Huệ và Thượng Quan Yến đã đi khỏi thành, Trác Đại Cương cho bố trí bắt luôn cả Thôi Mẫn, chỉ một liều thuốc mê cho vào thức ăn là xong việc!
Bắt được cả Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng lẫn Thôi Mẫn, Trác Đại Cương vô cùng cao hứng. Đó là lễ vật rất có giá trị cho việc gia nhập vào Thiên Lý giáo và là cơ sở cho hắn tiến thân sau này.
Thiên Lý giáo xuất không biết bao nhiêu cao thủ, huy động tất cả ba vị Đàn chủ, cả Phó giáo chủ Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong đích thân chỉ huy, đủ biết việc truy bắt Võ Công Vọng có tầm quan trọng như thế nào.
Thế mà chúng vẫn không bắt được, cuối cùng công đầu thuộc về Tam Nghĩa hội, làm sao Trác Đại Cương không dương dương tự đắc?
Nhưng có một điều không thể không cân nhắc.
Ông cháu Võ Công Vọng thì không nói làm gì, nhưng hiện tại vị công tử thiếu niên Mai Quân Bích đã tham gia vào việc truy tìm, nếu việc để lộ ra, với công lực kinh nhân của thiếu niên đó, chỉ một chiêu đánh bại Kiệu Tiền tứ sát, thử hỏi Tam Nghĩa hội đâu còn manh giáp?
Thế là chúng đem hai người giam vào một mật thất hết sức kín đáo.
Bí mật được giữ đến hai tháng, trên giang hồ không một ai biết cả.
Trong thời gian đó, tình cờ Tam Nghĩa hội còn mua được một vật kỳ bảo võ lâm là viên Hùng Hoàng châu, chẳng những trị được bách độc mà còn là khắc tinh duy nhất của Ôn Hoàng tán, chất độc bá đạo của Phó giáo chủ Thiên Lý giáo Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong.
Hí hửng với những món lễ vật đặc sắc của mình, Trác Đại Cương cho sai sắm sửa một chiếc xe ngựa bịt kín, sai Thịnh lão nhị bí mật chở cả Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng, Thôi Mẫn và Hùng Hoàng châu tới Hà Nam.
Vì đây là chuyến đi cực kỳ quan trọng nên Trác Đại Cương hầu như xuất toàn bộ chủ lực.
Trước hết hắn cho lão nhị Cung Trường Thắng đi trước dò đường, kế đó là Thịnh lão nhị chở hàng đi, còn đích thân hắn cùng lão tam Tần Trí bí mật bám theo hộ vệ.
Đó là kế vạn toàn, mặc dù trong thâm tâm, hắn tin rằng với sự giao tình mật thiết với Thiên Lý giáo và Hồng Đăng phu nhân, suốt vùng này không ai dám dây vào Tam Nghĩa hội.
Chỉ cần tới địa phận Hà Nam, địa phận của Thiên Lý giáo, mọi việc sẽ bình yên vô sự.
Nào ngờ do viên Hùng Hoàng châu mà đích thân Hắc Hổ Thần Hách Vu Thố, Tổng đà chủ Lam Đại bang thân tự xuất mã cướp đoạt?
Cũng vì thế mà cả Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng và Thôi Mẫn đều bị đưa tới Bách Lý Châu.
Thực ra không biết đối với Trác Đại Cương thì biến cố đó là lành hay dữ, bởi do việc đó mà chỉ trong một đêm, Lam Đại bang hùng hậu với bảy mươi hai Phân đà rải khắp thượng hạ du lưỡng ngạn Trường Giang bỗng biến thành Văn Hương giáo!
Ngoài ra Tam Nghĩa hội sức hèn lực kém, không có chút danh tiếng gì trong giang hồ cũng trở thành Phân đàn Nhạc Dương của Văn Hương giáo đầy thế lực với Trác Đại Cương là Phân đàn chủ.
Nghe Trác Đại Cương kể xong, Ôn Như Phong mới biết Võ Công Vọng là người mà Mai Quân Bích đang tìm, do chuyện đó mà chàng đại náo Ca Lạc sơn trang, chém đứt một tay còn lại của Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn, đánh bại cả mình lẫn Hồng Đăng phu nhân, làm điên đảo Huyền Nữ giáo, đánh bại một lúc cả Giáo chủ Cửu Thiên Ma Nữ lẫn Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn Thái Bạch Thần Ông.
Ngay từ lúc gặp ở Ca Lạc sơn trang, Ôn Như Phong đã tìm cách thu phục Mai Quân Bích nhưng xem ra sự việc khó thành.
Lại nói những lễ vật của Trác Đại Cương, ngoài viên Hùng Hoàng châu và Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng, còn có cả một vị nữ giả nam Thôi Mẫn đẹp như thiên tiên nữa...
Lời kể của Trác Đại Cương khiến tên dâm tặc động tâm ngay.
Hắn đến nhìn và nhận ra Thôi Mẫn rất giống Thôi Huệ, tuy hôn mê vẫn toát ra vẻ đẹp mê hồn.
Khi mới gặp Thôi Huệ, hắn đã mê mẩn tâm thần, chẳng qua vì có Mai Quân Bích đồng hành nên hắn cố nén tà tâm xuống không dám vọng động mà thôi.
Lúc này Thôi Mẫn nằm trong tay mình, Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đời nào chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng này!