Mai Quân Bích không có lý do gì mà giao chiến với thiếu phụ bất hạnh này, chàng liền lùi lại ba bước tránh lưỡi đao, chắp tay nói :
- Đại tẩu có phải Ngôn nhị nương không? Tiểu sinh là Mai...
Ngôn nhị nương ngắt lời chàng, cười nhạt nói :
- Không cần giới thiệu ta cũng biết ngươi là Mai Quân Bích. Hơn mười ngày nay ngươi đã từng hãm hiếp rồi giết chết không ít thiếu nữ bất hạnh ở khắp vùng Tương Tây này. Diêm lão gia và Hạ lão gia là quan gia đã truy bắt ngươi để trừ hại cũng bị ngươi giết chết! Ngôn nhị gia của ta với ngươi vô cừu vô oán mà ngươi cũng đang tâm đến tận nhà hạ độc thủ. Vừa rồi ta nghe nói ngươi đến Thần Châu nên mới viết thư hẹn tới đây. Ngươi lại dùng thủ đoạn ty tiện thừa lúc chúng ta không phòng bị xuất thủ khống chế, có phải muốn truy tận sát tuyệt hay không?
Mai Quân Bích nghe nói rùng mình kinh hãi.
Kẻ nào rắp tâm ác độc đến thế?
Không những hắn giết không ít người rồi vu vụ cho chàng, mà còn hiếp giết những thiếu nữ bất hạnh đổ cho chàng nữa...
Tự dưng chuốc lấy những hành vi thương thiên hại lý như vậy đổ lên đầu, nếu không minh oan được thì còn mặt mũi nào sống trong thiên hạ nữa?
Tuy lửa giận đã bốc cao ngàn trượng nhưng chàng vẫn cố nén giận nói :
- Phu nhân xin chớ hiểu lầm! Mai Quân Bích há là hạng người hèn hạ đó? Nhất định là trong đó có...
Ngôn nhị nương ngắt lời :
- Mai Quân Bích! Ngươi tự phụ mình võ công cái thế, sao lại dám làm không dám chịu, còn giảo biện đùn đẩy cho người khác? Nói thật cho ngươi biết ta đã tra xét kỹ lưỡng. Trừ ngươi ra, trong thiên hạ ai có bản lĩnh ra tay hạ sát nhị gia bất tri bất giác như vậy?
Giọng thiếu phụ chợt đanh lại :
- Giết người đền mạng, nợ máu trả máu. Tối nay ta cần bắt ngươi trả lại công đạo, đền tội cho nhị gia!
Lời chưa dứt đã vung đao chém tới.
Mai Quân Bích vội vã tránh đi, xua tay nói :
- Phu nhân đã hẹn Mai mỗ tới đây thì ít ra cũng xin nghe Mai mỗ nói một lời có được không?
Cừu nhân trước mặt, Ngôn nhị nương lửa hận đã bốc cao ngùn ngụt đâu chịu để đối phương phân bua?
Bà ta vừa vung đao chém tới vừa rít lên :
- Dâm tặc nhiều lời vô ích. Ngươi có chối tội cũng chẳng ai tin. Ngôn nhị nương ta tuy võ công không bằng ngươi nhưng cũng quyết liều với ngươi một mạng!
Lúc này bà ta giống như con hổ cái bị mất con, vung đơn đao xông vào Mai Quân Bích đâm chém tới tấp.
Chàng vẫn né tránh chứ không hoàn thủ.
Chợt một nhân ảnh nhảy ra chặn Ngôn nhị nương lại nói :
- Nhị nương! Hãy bớt đau buồn...
Mai Quân Bích nhìn lại, thấy người vừa can ngăn Ngôn nhị nương là một lão nhân tuổi độ lục tuần, thân hình thấp bé, tay cầm dọc tẩu.
Việc này khiến chàng lóe lên một tia hy vọng vào sự hòa giải.
Ngôn nhị nương dừng tay hỏi :
- Thúc công có gì chỉ giáo?
Lão nhân thấp bé không đáp nhìn sang Mai Quân Bích trầm giọng hỏi :
- Lão hủ là Ngôn Khang Xương đã nhiều năm không quan tâm đến chuyện thế sự. Lần này vì cháu họ là Ngôn Can Tôn vô duyên vô cớ bị giết chết nên đành liều cái mạng già tới đây quyết sống mái với các hạ một phen! Các hạ thân hoài tuyệt nghệ, mới rồi xuất kỳ bất ý khống chế huyệt đạo chúng ta, lão hủ cũng tự biết tất cả năm người chúng ta không phải là địch thủ...
Lão dừng lại một lúc lại nói tiếp :
- Nhưng lão hủ không hiểu một điều, vừa rồi các hạ đã khống chế huyệt đạo chúng ta làm sao không giết mà giải huyệt làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng thủ đoạn ác độc nào khác nữa thì cũng xin nói rõ!
Mai Quân Bích thấy lão nhân này nhãn thần sáng quắc, đủ biết là nội gia cao thủ có hạng.
Theo lời thì lão ta là trưởng bối của Ngôn Can Tôn và Ngôn nhị nương, thêm nữa thấy vẻ mặt và ánh mắt toát lên sự chính khí làm Mai Quân Bích cảm thấy yên tâm.
Chàng ôm quyền hỏi :
- Lão trượng có biết ai vừa rồi đã xuất thủ khống chế các vị không?
Ngôn nhị nương hừ một tiếng nói :
- Ta ước ngươi tới đây, vì thế ngoài ngươi ra còn ai nữa?
Mai Quân Bích chưa kịp trả lời thì Ngôn Khang Xương liền nói :
- Các hạ cho biết cao kiến!
Mai Quân Bích chỉ tay ra trước linh bài nói :
- Các vị ra đó xem thì sẽ biết!
Dứt lời liền đi trước ra tiền sảnh.
Ngôn Khang Xương, Ngôn nhị nương và những người khác do dự một lát rồi cũng bước theo, trong đó có một hán tử bưng theo một nhọn đèn.
Mọi người nhìn thấy bộ hắc y của Cửu U giáo chủ rơi trên nền sảnh và cũng nhận ra ngay sàn nhà vốn được lát bằng gạch hoa phẳng lỳ nay bị Cửu U Trầm Sa làm tróc lở vô số chỗ trông như tổ ong, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi.
Ngôn Khang Xương dùng dọc tẩu cẩn thận khều bộ hắc y của Cửu U giáo chủ chăm chú quan sát hồi lâu, sau đó ngước nhìn Mai Quân Bích, ánh mắt có phần dịu lại, giọng nói cũng nhẹ hơn trước mấy phần :
- Các hạ gặp người đó hình dáng thế nào?
Căn cứ vào thanh âm và thái độ đủ thấy vị Ngôn Khang Xương này đã có phần tin tưởng vào Mai Quân Bích.
Chàng đáp :
- Đó là nhân vật mà trên giang hồ ai nghe danh cũng đều phải kinh hồn táng đởm, mấy chục năm qua là mối đại họa cho toàn thiên hạ võ lâm...
Ngôn nhị nương sốt ruột ngắt lời :
- Là ai nói nhanh xem? Cứ vòng vo mãi...
Mai Quân Bích trầm tĩnh đáp :
- Đó là Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh!
Ngôn Khang Xương mặt mày biến sắc, thốt lên :
- Câu Hồn Luật Lệnh?
Ngôn nhị nương hừ một tiếng nói :
- Thúc công! Đừng nghe hắn nói láo! Mấy chục năm nay trong giang hồ không nghe ai nhắc tới danh hiệu Câu Hồn Luật Lệnh nữa, làm sao đột nhiên xuất hiện ở đây được chứ? Hơn nữa hắn với chúng ta vô oán vô cừu có lý do gì lại xuất thủ ám toán? Rõ ràng tên ác tặc này dựng chuyện cốt đánh lừa chúng ta!
Mai Quân Bích cười nói :
- Câu Hồn Luật Lệnh đến đây chỉ vì tiểu sinh thôi. Còn người ám toán các vị chỉ là thủ hạ của hắn, cũng là nhằm mục đích đối phó với tiểu sinh!
Nghe nói thế, năm người trong phòng đều tỏ ra bán tín bán nghi, tóm lại không hoàn toàn nghi ngờ chàng như trước.
Không sai!
Nghe nói Giáo chủ Huyền Nữ giáo và Thái Bạch Thần Ông của phái Hoa Sơn đều bị bại bởi tay thiếu niên này.
Rất có khả năng đến cả Câu Hồn Luật Lệnh cũng không thắng nổi y!
Câu đó của Mai Quân Bích lập tức làm mọi người quan tâm.
Trong vài tháng gần đây trong giang hồ phát sinh rất nhiều sự kiện trọng đại, đến nỗi ngoài người trong bổn phái, hầu như không mấy người quan tâm đến vụ huyết án của Ngôn chưởng môn nhân.
Cả năm người tuy không nói ra nhưng ai cũng chờ nghe Mai Quân Bích nói về chuyện bức thiết đó.
Ngôn Khang Xương quan sát kỹ đối phương.
Lão là người lịch lãm giang hồ nên nhận ra thiếu niên trước mặt mình mày kiếm mắt sao, phong tư đĩnh đạc, trông đầy vẻ chính khí.
Nói sao thì nói, lão tuyệt đối không tin chàng là loại ác đồ dâm đãng, chắc rằng bên trong có nổi uẩn khúc gì...
Nghĩ thế, lão ho khan một tiếng hỏi :
- Các hạ có thể nói rõ những gì mình biết không?
Mai Quân Bích lướt mắt nhìn chúng nhân một lượt rồi hắng giọng nói :
- Mấy ngày trước tiểu sinh từ Lục Thiệu sơn tới đây. Hồi chiều lúc mới vào khách điếm không lâu thì tiếp được thư của Ngôn phu nhân viết rằng quý Chưởng môn nhân Ngôn đại hiệp bị tiểu sinh giết hại. Việc này quả thật tiểu sinh không hề hay biết chút gì! Tuy nhiên mấy tháng trước những việc tương tự đã từng xảy ra. Đó là hai vị Truy Phong kiếm khách của phái Hoa Sơn và Thập Nhị Kim Tiền Nhâm Long phái Thái Sơn cũng bị kẻ nào đó giết chết rồi đổ oan cho tiểu sinh. Mai Quân Bích tin rằng án mạng của Ngôn đại hiệp cũng giống như thế.
Bởi vậy khi tiếp được thư của Ngôn phu nhân, tiểu sinh lập tức đến đây với hai mục đích, một là giải thích sự hiểu lầm, hai là muốn kết hợp cùng các vị truy tích cừu nhân, không ngờ...