Vi Trần Tử nghe thế cả mừng nói :
- May quá, gặp được cả Mai đại hiệp ở đây... Trước khi đi, Thiết Quải Tiên lão tiền bối dặn kỹ bần đạo rằng đi dọc đường phải hết sức lưu ý, nếu gặp được Mai công tử thì hãy nói với vị đó đi gấp tới Đại Hồng sơn càng nhanh càng tốt. Thiết Quải Tiên lão tiền bối đang nóng lòng chờ ở đó.
Thái Bạch Thần Ông nghe vậy biến sắc nghĩ thầm :
- “Ở đây toàn Chưởng môn nhân các phái, thế mà Thiết Quải lão nhi lại dặn bảo tên môn hạ của Võ Đang quan tâm đặc biệt tới họ Mai này, thật chẳng ra thể thống gì! Chẳng lẽ Chưởng môn nhân các phái lại không quan trọng bằng tiểu tử nhãi nhép này?”
Nghĩ đoạn bực tức “hừ” một tiếng.
Thôi Huệ vốn chẳng có thiện cảm gì với Thái Bạch Thần Ông.
Lần trước giao chiến ở Lục Thiệu sơn, Mai Quân Bích tuy thắng được lão, nhưng cũng bị trọng thương lòng càng căm ghét.
Nay nghe Thái Bạch Thần Ông “hừ” một tiếng tỏ ý khinh thị, nàng cũng “hừ” một tiếng nói to :
- Hoa Sơn phái thì có gì ghê gớm? Nếu các ngươi không phục thì sau khi Mạnh Lan Thắng Hội kết thúc, ngươi cứ việc thách chiến, Mai ca ca nhất định sẽ bồi tiếp.
- Thôi Mẫn định ngăn cản tiểu muội nhưng không kịp.
Thượng Quan Yến cũng tiếp lời :
- Huệ thư nói rất đúng! Lão đạo xấu xa đó cần phải dạy cho một bài học kha khá mới được!
Thái Bạch Thần Ông vừa bị Mai Quân Bích xuất một kiếm đánh lùi trong lòng còn đang tức giận.
Nay nghe hai nha đầu kia xúc phạm đến mình như thế, thử hỏi với địa vị một Chưởng môn nhân trong Cửu đại môn phái, lão làm sao chịu nổi?
Liền nghiến răng quát lên :
- Các nha đầu không biết sống chết kia! Mạnh Lan Thắng Hội xong, không một tên nào trong các ngươi thoát chết đâu!
Hạo Đầu Thượng Nhân vội ngăn lại nói :
- A di đà Phật! Huyền Thanh đạo trưởng, Thiên Nhất đại sư đang chờ chúng ta ở An Lục, từ nay đến mồng mười tháng bảy cũng chỉ còn lại hai ba ngày nữa thôi. Thời gian cấp bách rồi, Thần Ông, chúng ta nên đi ngay mới kịp!
Nhập Vân Long Cát Cẩn trong lòng càng lo lắng vì nhi tử và con dâu đều bị Cửu U môn bắt.
Nay nghe Hạo Đầu Thượng Nhân nói thế liền thêm lời :
- Thượng nhân nói rất phải. Chúng ta đi thôi!
Tùng Linh đạo trưởng nhìn sang Mai Quân Bích hùng hổ quát :
- Tên họ Mai! Mạnh Lan Thắng Hội kết thúc xong, phái Thanh Thành chúng ta cũng sẽ tham dự một phần với ngươi!
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều cười nhạt nói :
- Thật là quân chẳng biết sống chết gì! Có toàn mạng qua Mạnh Lan Thắng Hội không đã chứ?
Tùng Linh đạo trưởng quét ánh mắt sang Nhiếp Ngọc Kiều lạnh lùng đáp :
- Ta nói cho ngươi biết rằng các ngươi sắp chết đến nơi! Tất cả những ai nhận được thiệp mời của Cửu U môn đều không sống qua ngày mười lăm tháng bảy đâu.
Hạo Đầu Thượng Nhân nghi hoặc hỏi :
- Nữ thí chủ ý là...
Nhiếp Ngọc Kiều thản nhiên đáp :
- Cho các ngươi biết rằng tất cả những ai nhận thiệp đều đã trúng độc!
Tùng Linh đạo trưởng chợt quát lên :
- Nha đầu! Thì ra các ngươi là gian tặc của Cửu U môn. Đạo gia sẽ đánh chết ngươi trước!
Dứt lời vung chưởng đánh sang.
Hạo Đầu Thượng Nhân liền nhảy ra ngăn lại nói :
- Đạo huynh hãy bình tĩnh!
Rồi nhìn sang Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều hỏi :
- Nhiếp cô nương gia học uyên thâm, nhất là bản lãnh dụng độc Miêu Cương bà bà chân truyền. Vậy câu đó có thật không?
Phiêu Sa Tiên Tử đáp :
- Cát lão tiền bối quá khen. Yêu nhân Cửu U môn đã tẩm một chất kịch độc vào thiệp mời.
Mấy người cùng kinh dị “Ồ” lên một tiếng.
Hạo Đầu Thượng Nhân thấp giọng hỏi :
- Làm sao cô nương biết được?
Phiêu Sa Tiên Tử nói :
- Mặc dù đó là chúng tôi chỉ mới suy đoán nhưng tin rằng không sai đâu.
Nhập Vân Long Cát Cẩn chợt lên tiếng :
- Việc này thà tin là có chứ không thể không tin. Chúng ta hãy mai đến ngay An Lục để nghĩ cách đối phó thôi!
Xong hướng sang Hồng Đăng phu nhân cười nói :
- Phu nhân có kiệu thay chân, huynh đệ xin đi trước một bước!
Dứt lời cùng Hạo Đầu Thượng Nhân, Thái Bạch Thần Ông, Tùng Linh đạo trưởng lao ra quan lộ phóng đi.
Vi Trần Tử chào từ biệt Hồng Đăng phu nhân và mọi người rồi cũng đi nhanh khỏi hiện trường.
Mai Quân Bích vẫy Cầm Nhi và Kiếm Nhi lại nói :
- Thiết Quải Tiên tiền bối muốn ta đi gấp đến Đại Hồng sơn. Bây giờ ta phải đi trước, các ngươi sẽ cùng Hồng Đăng phu nhân tiền bối và mấy vị thư thư thong thả đi sau.
Hai tên thư đồng tuy không muốn chia tay với công tử nhưng không dám trái lời đành vâng lệnh.
Thượng Quan Yến, Vu Thục Nhàn, và Thôi Huệ cùng hướng ánh mắt tình ý nhìn chàng tiễn biệt.
Mai Quân Bích chắp tay từ biệt Hồng Đăng phu nhân cùng mọi người rồi một mình nhảy lên con tuấn mã vừa được Kiếm Nhi dắt đến, cầm lấy cây cổ cầm từ tay Cầm Nhi, ra roi giục ngựa lên đường.
* * * * *
Chiều hôm đó, một kỵ mã người đầy bụi phong trần len lỏi giữa sơn lộ trên dãy núi Hổ Nha sơn hiểm trở.
Bây giờ đã hoàng hôn, núi non lại hoang vu cách xa quan lộ nên trên sơn đạo vắng tanh, ngoài kỵ mã ra không còn một người nào khác.
Kỵ sĩ là một thiếu niên chỉ mới chừng hai mươi tuổi, mặt ngọc môi son, mắt sao mày kiếm, lưng mang cổ cầm, sườn đeo trường kiếm, dáng như ngọc thụ lâm phong, hào hoa tuấn tú, xứng là một bậc anh tài.
Vị thiếu niên công tử đó chẳng phải ai khác, chính là nhân vật trẻ tuổi mấy tháng gần đây làm chấn động giang hồ: Mai Quân Bích!
Do vị đứng đầu Lam Bào bát kiếm của Võ Đang Vi Trần Tử được Thiết Quải Tiên phái đến thông báo phải đến ngay Đại Hồng sơn nên Mai Bích Quân để Cầm Nhi và Kiếm Nhi đi sau với Hồng Đăng phu nhân cùng sáu vị tiểu thư, còn một mình chàng ruổi ngựa đi trước bất quản đêm ngày tới đây.
Hôm đó đã là mồng chín tháng bảy, chỉ còn một ngày nữa là tới ước hội Thiết Quải Tiên rồi.
Nhưng đây không còn cách Đại Hồng sơn bao xa nên Mai Bích Quân tin rằng mình không trễ hẹn.
Đang đi, Mai Bích Quân chợt phát hiện thấy có một vệt trắng từ lùm cây trước mặt cách năm trượng bắn tới mình.
Mai Bích Quân “hừ” một tiếng lẩm bẩm :
- Tặc nhân là kẻ nào mà định dùng ám khí hại ta?
Rồi xòe ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy ám khí.
Nhưng đó chỉ là một vật mềm nhẹ bỗng, Mai Quân Bích đưa lên nhìn, hóa ra là một phong thư!
Người có thể dùng thư làm ám khí bắn đi như vậy, đủ thấy nội lực chẳng phải hạng tầm thường.
Nhưng điều quan trọng là phong thư này là của ai? Và có phải gửi cho chàng không?
Mai Quân Bích đưa lên xem, thấy trên bì thư viết :
“Gửi Mai Quân Bích Mai Tam công tử”
Chàng vừa mở thư vừa ngạc nhiên thầm nghĩ :
- “Mình một người một ngựa đến đây, chỉ có Hồng Đăng phu nhân và mấy vị cô nương biết thôi, mà cho dù có người khác biết được chàng thì với con Hổ phách câu thiên lý này không ngựa nào đuổi kịp, sao lại có kẻ chờ sẵn ở đây mà chuyển thư chứ?”
Nghĩ tới đó, chàng đã bóc thư ra.
Trong tấm giấy màu hồng viết rằng :
“Bổn giáo trân trọng kính mời Mai Tam công tử đến tham gia Mạnh Lan Thắng Hội vào ngày mười lăm tháng bảy tới đây.
Rất hân hạnh được đón tiếp
Cửu U giáo chủ thân bút”
Thì ra là thiệp mời của Cửu U môn!
Qua đó cũng đủ thấy rằng yêu đảng này thật vô cùng lợi hại, có tai mắt khắp nơi, mọi hành tung của chàng không sao qua mắt chúng được.
Chợt một ỹ nghĩ lóe lên trong đầu :
- Nguy rồi Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp cô nương chẳng đã cảnh báo rằng trong thiệp có tẩm độc hay sao?
Nghĩ thế liền bắn tấm thiệp đi, sau đó thử vận công kiểm tra thân thể, thấy không có gì trở ngại mới yên tâm.
Tế ngựa đến gần lùm cây nơi bắn ra phong thư đã không thấy động tĩnh gì nữa, Mai Quân Bích biết rằng đối phương đã lẻn đi xa liền ra roi giục ngựa tiếp tục hành trình.
Nhưng chưa đi được bao xa bỗng nghe có tiếng đàn vang lên thánh thót từ đâu đó trong rừng.
Tiếng đàn nghe như chim hót tầng không, lại nghe như tiếng suối reo róc rách, du dương êm ái lạ thường!
Tiếng đàn khiến lòng người lâng lâng thanh thoát dễ quên đi mọi sầu tư nơi nhân thế để đón nhận niềm vui nơi tiên cảnh.
Mai Quân Bích hành khứ giang hồ, ngoài thanh kiếm lúc nào cũng mang theo một chiếc cổ cầm, bởi thế rất giỏi âm luật.
Nghe tiếng đàn, chàng liền ghìm cương dừng ngựa nghĩ thầm :
- “Người gảy đàn tất phải là một vị cao nhân thế ngoại, nhưng làm sao lại ẩn cư ở nơi thâm sơn cùng cốc này?”
Chàng lắng tai nghe kỹ thì tiếng đàn khi gần khi xa, lúc đông lúc tây, không sao xác định được khoảng cách và phương hướng.
Với công lực và định lực của Mai Quân Bích mà vẫn không nhận ra tiếng đàn xuất phát từ đâu thì quả là chuyện phi thường.
Chàng cố lắng nghe lúc nữa rồi giục ngựa hướng theo một con đường mòn nhỏ di xuyên vào rừng.
Tiếng đàn vẫn cất lên dìu dặt, bình yên, như muốn nhủ người ta quên đi mọi tranh chấp, lòng thù hận, mọi ham muốn, mưu toan, lòng ham mê danh lợi để trở về cội nguồn muôn thửơ của tình yêu và lao động.
Quả là âm nhạc của cuộc sống thanh bình!
Tiếng đàn là biểu trưng hùng hồn và hiện thực nhất của chân lý “nhân chi sơ tính bổn thiện”!
Mai Quân Bích càng nghe càng kinh tâm, tự hỏi :
- “Yêu đảng Cửu U môn giở trò ma quái gì đây?”
Chàng nhớ lại từng nghe người nói rằng trong giang hồ có một thứ tà công dùng các loại nhạc khí tạo thành ma âm khiến người nghe sinh ra ảo giác, mất đi nhận thức và quan niệm về thực tại, thậm chí mất hết cả ý chí và nghị lực, trở thành nô lệ của đối phương...
Chẳng lẽ đây là loại tà công đó?
Không đúng!
Tiếng đàn ở đây là cuộc sống thanh bình hạnh phúc, chan chứa tình yêu, không có bóng dáng của hận thù, là chính nghĩa chứ không thể tà ma được, người của Cửu U môn nói gì cũng không thể tạo ra tiếng đàn như vậy!
Tiếng đàn vang lên một lúc nữa rồi ngừng lại.
Cuối cùng Mai Quân Bích cũng đã nhận ra nơi phát xuất tiếng đàn dưới sườn núi bên tả của khu rừng.
Chàng không chút do dự liền giục ngựa về phía đó.
Vượt qua sườn núi thoai thoải tới bìa rừng nhìn xuống, Mai Quân Bích trông thấy bên dưới là một thung lũng chừng vài mươi mẫu đất, phía bên kia là vách đá dựng đứng làm giới hạn.
Giữa thung lũng có một hồ nước nhỏ, độ bốn năm mẫu đất, xung quanh đầy cỏ xanh tốt và cây cối rườm rà chen giữa bãi nham thạch thiên hình vạn trạng.
Giữa bãi cỏ có một lão đạo sĩ, ngồi trên phiến đã, mặt tròn như trăng rằm, da dẻ hồng hào nhưng râu tóc bạc trắng.
Lão đạo ôm trong lòng một cây đàn rất cổ, dùng những ngón tay nhỏ với bộ móng dài tới ba tấc mân mê trên những phím đàn.
Vừa ngạc nhiên, vừa hiếu kỳ, Mai Quân Bích tế ngựa lại gần.
Lão ngước ánh mắt dưới đôi mi dài bạc trắng nhìn Mai Quân Bích với cái nhìn dò xét rồi gật đầu nói :
- Thiện tai! Thiện tai! Thí chủ nghe đàn mà tìm tới đây, đủ thấy là bậc thanh nhã thoát tục rồi!
Lúc mới nghe tiếng đàn Mai Quân Bích đã đoán tất là một vị thế ngoại cao nhân.
Nay thấy trước mặt mình là người râu tóc trắng như cước nhưng mặt trẻ trung hồng hào như thiếu niên, quả là một bậc tiên phong cốt đạo, trong lòng lại càng kính phục.
Nghe nói, chàng vội vàng nhảy xuống ngựa chắp tay đáp :
- Tiểu sinh đi đường qua đây, tình cờ nghe được tiếng đàn biết là thế ngoại cao nhân nên mạo muội tìm đến làm mất nhã hứng của đạo trưởng không bị trách là may, đâu dám xứng được đạo trưởng khen là thanh nhã thoát tục?
Lão đạo sĩ cười kha kha nói :
- Thí chủ dáng anh phong, nói năng hào sảng, văn võ vô học kiêm toàn, thế gian hiếm thấy, đâu chỉ là thanh nhã thoát tục mà thôi? Thí chủ hãy tới đây đàm luận một lúc!
Mai Quân Bích chưa kịp trả lời thì chợt thấy lão đạo mắt phát thần quang, tay gảy lên một tiếng đàn.
Một thanh âm rất sắc phát ra khiến Mai Quân Bích phải giật mình chấn động, kinh hãi nghĩ thầm :
- “Với nội công và định lực của mình mà bị tiếng đàn của lão làm cho thất thần đi như thế, chẳng biết đây là thứ công phu gì mà ghê gớm vậy?”
Nghĩ đoạn liền vận Ban Nhược thần công hộ thân.
Tất cả những biến cố đó chỉ diễn ra trong trước mắt.
Chính lúc đó phía sau lưng Mai Quân Bích không xa chợt nghe “bịch” một tiếng như có người nào bị ngã.
Mai Quân Bích sửng sốt quay lại, thấy cách hai trượng có người từ cành cây ngã xuống đang lổm ngổm bò lên.
Có người tiếp cận đến sát sau lưng cách hai trượng mà chàng không hề hay biết, thật là điều không thể tưởng tượng được.
Người này thân thể cao lớn, bận hắc y, mặt trùm khăn đen chỉ chừa đôi mắt, tay phải cầm một chiếc Chiêu Hồn bài.
Chỉ nhìn tấm bài và cách trang phục cũng biết đó là một tên Chiêu Hồn sứ giả trong Thập Đại Du Hồn của Cửu U môn.
Mai Bích Quân “hừ” một tiếng, tự nhủ :
- “Thì ra hắn chính là tên vừa bắn phong thư cho mình”.
- Vô lượng Phật!
Lão đạo sĩ từ từ đứng lên, đôi mắt chợt phát ra hai luồng sáng trông rất đáng sợ nhìn tên Chiêu Hồn sứ giả nói :
- Hãy về bảo với Giáo chủ các ngươi rằng nếu tiếp tục làm điều ác là tự đào huyệt chôn mình đó! Thôi đi đi!
Dứt khẽ phất tay áo.
Tên Chiêu Hồn sứ giả còn chưa đứng lên được, liền bị một lực vô hình cuốn đi xa mấy trượng, chẳng còn hồn vía nào nữa, chạy biến vào rừng.
Mai Quân Bích thấy vậy càng chấn động cả tâm thần!
Nhìn kỹ thì lão đạo này ngoài vẻ tiên phong đạo cốt ra không có gì phi phàm siêu nhân cả, nào ngờ công lực thâm hậu tới mức chỉ phất nhẹ tay đủ phát ra luồng kình phong cuốn một tên cao thủ Cửu U môn bắn tít vào rừng!
Người không có võ công xuất thần nhập hóa thì làm sao có được bản lĩnh kinh nhân động tục đó?
Nghĩ thế, chàng lại chắp tay nói :
- Đạo trưởng quả là bậc thế ngoại cao nhân! Mai Quân Bích may mắn gặp được tiên nhân, không biết đạo trưởng tôn hiệu thế nào có thể cho biết không?
Lão đạo sĩ cười đáp :
- Bần đạo chỉ là người sơn dã mà thôi, đã lâu quên mất tục danh tục niệm đi rồi. Nhưng thí chủ sau này cũng sẽ biết.
Lão chợt nghiêm mặt nói :
- Vừa rồi bần đạo dùng tiếng đàn cốt để mời thí chủ tới đây. Thí chủ có biết là do nguyên nhân gì không?
Mai Quân Bích thấy vẻ mặt lão đạo trang trọng như thế, biết chắc phải có nguyên nhân phi thường liền đáp :
- Tiểu sinh lỗ mãng ngu muội còn chưa biết đạo trưởng có điều gì chỉ giáo?
Lão đạo sĩ chợt thở dài hỏi :
- Thí chủ từ xa tới đây, vậy đã từng nghe nói qua một vị rất nổi danh trong võ lâm mây chục năm trước là Câu Hồn Luật Lệnh chưa?
Nghe đến Câu Hồn Luật Lệnh, Mai Bích Quân chợt thấy rúng động cả tâm thần như nghe tiếng sét.
Chàng chú mục nhìn lão đạo sĩ, tuy chưa biết đối phương dẫn dắt câu chuyện đến đâu nhưng cũng buột miệng hỏi :
- Có phải đạo trưởng định nói là Cửu U giáo chủ không?
Lão đạo sĩ lắc đầu đáp :
- Câu Hồn Luật Lệnh và Cửu U giáo chủ không phải là một người đâu!
Mai Quân Bích lại càng kinh dị.
Lại còn có chuyện Câu Hồn Luật Lệnh và Cửu U giáo chủ là hai người khác nhau nữa!
Mấy tháng trước ở trong sảnh đường của Ngôn gia trang, chính mồm Cửu U giáo chủ đã nói với chàng :
- Câu Hồn Luật Lệnh chẳng qua là cái tên do những người còn chưa biết rõ mà gán trác hiệu đó cho lão phu mà thôi...
Nếu nói rằng không phải thì chẳng lẽ Cửu U giáo chủ cố tình mạo xưng mình là Câu Hồn Luật Lệnh?
Chàng trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
- Theo lời đạo trưởng thì Câu Hồn Luật Lệnh không phải là Cửu U giáo chủ hay sao?
Lão đạo sĩ gật đầu đáp :
- Khắp thiên hạ người biết rõ về Câu Hồn Luật Lệnh e chỉ có mình bần đạo mà thôi...
Lão trầm ngâm một lúc rồi chợt thở dài nói tiếp :
- Ài! Thực ra nếu nói rằng Câu Hồn Luật Lệnh là Cửu U giáo chủ cũng không có gì sai lắm!