[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 22

Chu kỳ trưởng thành của Ma tộc vô cùng thong thả. Cấp bậc càng cao, tốc độ càng chậm. Bởi vậy bàn anh tuy rằng trời sinh nhanh nhạy, nhưng thật sự vẫn chỉ là một đứa trẻ, muốn trưởng thành hoàn toàn, còn không biết phải mất bao nhiêu năm nữa (Trọng Quang cùng Ma Hoàng lúc này không ngờ rằng chu kỳ trưởng thành của nó lại mất đến mấy… vạn năm).

Bàn anh có tên liền vô cùng vui mừng, gào thét kêu to.

Trọng Quang nhìn bộ dáng hưng phấn của nó, nhớ tới động tiên của mình, khóe mắt không khỏi run rẩy một hồi.

Bàn anh coi lời hắn dặn như gió thoảng bên tai, hắn chân trước đi ngủ, sau lưng bàn anh đã bắt đầu quậy phá nghịch ngợm, động thực vật trong động tiên đều gặp nạn, ngay cả song câu thiết giác thú hung dữ nhất cũng bị bàn anh bắt nạt đến mức gào khóc thảm thiết, Trọng Quang dù có chết cũng bị đánh thức.

Bàn anh vô cùng thông minh, thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chạy trốn.

Nó đến từ quả Huyền thiên, trên người có linh khí của trời đất, lại có huyết mạch của Trọng Quang, ở trong động tiên kia che giấu hơi thở, ngay cả Trọng Quang cũng phải mất một lúc mới tìm ra được nó. Nhưng đang điên cuồng đánh lên cái mông nhỏ của nó một hồi, hơi thở của Ma Hoàng truyền đến, Trọng Quang liền mang theo oa nhi này ra.

Ai ngờ bàn anh hoàn toàn không để bàn tay của phụ thân vào mắt, chớp mắt đã hồi phục tinh thần, chui tới chui lui trên người Ma Hoàng.

Trọng Quang nói với Ma Hoàng:

“Nếu ngươi đã tỉnh, ta sẽ đưa Minh Tôn về.”

Nói xong liền vươn tay về phía bàn anh.

Ma Hoàng nheo mắt, nói:

“Ngươi muốn đưa nó về Thiên giới?”

Trọng Quang đáp:

“Nó là cốt chục của ta, đi theo ta cũng tốt. Huống chi ta thấy ngươi cũng không phải là thực thích nó.”

Ma Hoàng im lặng, không nói gì.

Trọng Quang chậm rãi nói:

“Kẻ mang đủ huyết mạch của ta và ngươi, linh căn trời sinh, năng lực mạnh mẽ, có thể tự động chuyển hoán thần lực cùng ma lực. Ta muốn dẫn nó về dạy dỗ cẩn thận, tương lai kế thừa y bát của ta, Thiên giới lại có thêm một Thần tướng.”

Mắt Ma Hoàng hơi trầm xuống, nói:

“Ta muốn suy nghĩ một chút.”

Trọng Quang nhíu mày, nói:

“Vậy thì muốn bao lâu? Chẳng lẽ muốn ta ở lại Ma giới mãi chờ ngươi?”

Ma Hoàng đong đưa bàn anh, đám thịt trên cái bụng nhỏ của bàn anh rung rung, nó cảm thấy thú vị liền bật cười khanh khách không ngừng.

Ma Hoàng nhìn lướt qua nhi tử ngốc này, thản nhiên nói:

“Nó dù sao cũng là con ra, ta có quyền quyết định nó đi hay ở.”

Trọng Quang liếc mắt nhìn y một cái thật sâu, làm bộ làm tịch thở dài:

“Được. Ta đây sẽ chờ ngươi ba ngày. Ba ngày sau mặc kệ đáp án của ngươi là gì, ta đều phải rời khỏi Ma giới.”

Ma Hoàng không nói gì, cúi đầu nhìn bàn anh trong tay vẻ mặt phức tạp.

Thực ra Trọng Quang chưa từng nghĩ đến việc mang bàn anh quay về Thiên giới.

Thiên giới trước nay coi Ma giới là đại địch, một khắc không thể chấp nhận đối phương, vả lại quy củ của Thiên giới rất nhiều, chú trọng huyết thống, Minh Tôn có một nửa huyết thống của Ma Hoàng chắc sẽ không có được sự công nhận của Thiên giới.

Mà Ma giới lại không như vậy. Ma giới lấy huyết thống vi tôn, lấy thực lực làm chủ, Minh Tôn tuy chỉ là một hài tử, nhưng lại có đủ sức mạnh, còn kế thừa một nửa huyết mạch của Ma Hoàng, trực tiếp lên làm Ma Tôn cũng không đủ.

Hơn nữa là người kế thừa của Ma Hoàng, chỉ cần ở lại Ma giới, tu luyện thích hợp, sớm muộn gì cũng có một ngày nó kế thừa vị trí của Ma Hoàng. Nếu trong cơ thể Ma Hoàng đời tiếp theo chảy một nửa huyết mạch của Thần đế, chẳng phải là không chiến mà có thể khuất phục được?

Chủ yếu chính là, Trọng Quang đã được mở mang hiểu biết về sự bướng bỉnh của bàn anh, càng thêm kiên quyết dập tắt ý niệm dẫn nó quay về Thần điện trong đầu.

Đừng có nói đùa, có một tiểu tử luôn náo loạn như vậy ở bên cạnh, mấy chục vạn năm nữa hắn đừng mong được ngủ.

Vì thế Trọng Quang định để bàn anh ở lại Ma giới, nhưng nếu như hắn nói thẳng ra, lấy tính tình không được tự nhiên của Ma Hoàng chưa chắc đã đồng ý, còn không bằng lấy lùi làm tiến, lấy thủ vi công, hắn chủ động yêu cầu mang Minh Tôn đi, ngược lại sẽ kích thích bản tính tranh đoạt mạnh mẽ của Ma Hoàng.

Quả nhiên Ma Hoàng do dự, yêu cầu suy nghĩ vài ngày.

Buổi tối Trọng Quang công khai nằm trên giường lớn của Ma Hoàng, nghiêng người, một tay chống đầu, một tay không ngừng trêu chọc bàn anh.

Bàn anh vẫn chỉ biết bò, lại béo tròn y như một quả cầu, vừa động đã bị phụ thân đẩy một cái té ngã, lăn nửa ngày mới nhổm dậy được, còn chưa có ngồi vững, lại bị phụ thân đẩy một cái té ngã.

Cho dù là người tốt cũng phải tức giận, huống chi tính tình bàn anh không thể gắn với một chữ ‘Tốt’.

Nó kêu gào giận dữ, hai tay béo mập vô sự tự thông ngưng ra mấy quả cầu đen, ném bùm bùm về phía phụ thân.

Trọng Quang cười ha ha, vung tay lên, cầu đen biến mất không thấy bóng dáng.

Bàn anh càng thêm buồn bực, hai má phùng lên thành hai viên thịt tròn, hai tay béo lại xuất ra một pháp quyết khác, ném ra một tuyệt chiêu nữa.

Trọng Quang có chút kinh ngạc nói:

“Tiểu tử ngươi cũng khá lắm.”

Ma Hoàng vừa tắm rửa đi ra. Thương thế của y mới lành được năm phần, còn cần điều dưỡng bằng các loại ma dược, lúc này mái tóc dày vẫn phiếm mạt sáng tím u ám, bước chân lại bình thản như thường.

Nhìn Trọng Quang cùng bàn anh đang chơi đùa trên chiếc giường rộng rãi của y, bước chân Ma Hoàng hơi dừng lại một chút, đáy lòng bỗng xuất hiện một loại cảm giác kỳ diệu. Giống như một màn trước mắt này cũng không khiến cho y chán ghét, ngược lại còn tràn ngập một loại cảm giác vui sướng cùng ấm áp nhàn nhạt.

Loại cảm giác này khiến Ma Hoàng cả kinh trong lòng. Y ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, với tâm chí của y, quyết sẽ không dễ dàng bị ngoại vật làm dao động, lại càng sẽ không cảm nhận được tình tự ‘mềm mại’ như thế.

Bất quá nhất thời y cũng không biết không đúng chỗ nào, loại tình cảm có thể gọi là thỏa mãn này quanh quẩn dưới đáy lòng.

Ma Hoàng đen mặt nghiêm nghị đi qua, nói:

“Ngươi…”

Trọng Quang cười chặn lời:

“Trường Đình, ngươi mau nhìn ngươi mau nhìn, tiểu tử này cư nhiên còn có ma tức. Yêu! Ngươi nhìn, nó trở mặt, ha ha ha, chơi thật vui.”

Hai má Ma Hoàng co rút.

Trước kia y chỉ biết là Trọng Quang rất lười biếng, hiện tại y mới phát hiện thì ra Trọng Quang còn rất ‘hư hỏng’, lại đùa nhi tử như vậy, thật sự là… Ấu trĩ! Quá ấu trĩ!

Ma Hoàng trưng ra vẻ mặt khinh thường không chút che giấu, kéo nhi tử lại đây, nói:

“Ngươi đừng trêu nó. Minh Tôn cũng không phải món đồ chơi của ngươi.”

Bàn anh rốt cuộc tìm được người giúp.

Ô ô ô, cha ra mặt thay nó, thật cảm động. Cha, vừa rồi ta bị phụ thân khi dễ rất thê thảm đó!

Bàn anh nức nở tố cáo.

Ma Hoàng nhìn bàn anh chớp chớp mắt nằm trong ngực mình, sao lại tròn như vậy chứ? Thật giống quả cầu.

Ma Hoàng nhéo nhéo mông của nhi tử, ừm, còn rất mềm a.

Lại nhéo nhéo lỗ tai. Không tồi, rất dày.

Lại nhéo nhéo mặt, lại nhéo nhéo mũi, hắc, chơi thật vui.

Bàn anh cứng ngắc, khóc không ra nước mắt, bi phẫn trong lòng.

Đáng giận, các ngươi đều là một phe! Là một phe!

Ma Hoàng đã quên sạch những lời vừa nói, ngồi ở trên giường cẩn thận nghiên cứu sinh vật tên là ‘nhi tử’ này, không để ý đến Trọng Quang.

Trọng Quang bĩu môi, kéo y qua nằm xuống, đắp chăn cho phụ tử hai người, vung tay lên, màn giường rũ xuống, tẩm điện Ma cung lập tức trở nên u ám.

Ma Hoàng cho đến tận lúc nằm yên trong ổ chăn, mới kịp phản ứng: Vừa rồi ta không phải là muốn đá hắn xuống giường sao? Như thế nào lại để tùy ý hắn nằm ở bên cạnh chứ?

Trọng Quang túm tiểu tử đang bi phẫn trốn trong ổ chăn ra, cười điểm điểm cái mũi nhỏ của nó:

“Ngươi không sợ buồn chết chính mình sao? Được rồi, đừng cáu kỉnh, cùng ngủ với các phụ thân a. Ngoan!”

Bàn anh bị đặt ở giữa các phụ thân, nhìn sang một trái một phải, giống như cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm, vì thế cười khanh khách hai tiếng, im lặng nhắm hai mắt lại, chốc lát sau cái miệng nhỏ nhắn liền phát ra tiếng khò khè.
Bình Luận (0)
Comment