Ma Hoàng tuy rằng cảm thấy Trọng Quang không ‘trong sạch’ như thế, nhưng lại không tìm thấy chứng cớ, đành không truy cứu nữa.
Trọng Quang đặt nhi tử đang ngủ say lên giường, xoay người nhìn Ma Hoàng chằm chằm:
“Hôm nay là ngày thứ ba, ngươi đã nghĩ xong chưa?”
Ma Hoàng vừa rồi đã thừa nhận sự tồn tại của bàn anh ở trước mặt chúng ma, tất nhiên không thể để nhi tử lưu lạc ra bên ngoài, trầm giọng nói:
“Minh Tôn là nhi tử của Ma Hoàng ta, phải ở lại Ma giới.”
Trọng Quang nhíu mày, vẻ mặt không vui:
“Lúc trước ngươi đâu có thừa nhận nó.”
“Nhưng nó kế thừa huyết mạch của ta.”
“Nó cũng là nhi tử của ta.”
Ma Hoàng không chút bận tâm nói:
“Bằng không chúng ta đánh một trận, ai thắng người đó mang nó đi.”
Trọng Quang nhíu mày.
Ma Hoàng hừ lạnh:
“Đừng tưởng ta trọng thương chưa thành sẽ đánh không lại ngươi. Nơi này chính là Ma giới!”
Trọng Quang thở dài:
“Đứa nhỏ là của hai người chúng ta, ra tay vì nó, cũng không ổn. Giống như phụ mẫu chốn nhân gian, cãi nhau vì đứa nhỏ còn có thể hiểu được, nhưng động tay vì đứa nhỏ, sẽ không khỏi làm tổn thương tình cảm, còn khiến cho đứa nhỏ khó xử.”
Ma Hoàng nhíu nhíu mày:
“Chuyện này thật phiền. Tóm lại, ta sẽ không để Minh Tôn rời đi! Nếu ngươi muốn dẫn nó đi, chính là tuyên chiến cùng với Ma giới!”
Trọng Quang trầm ngâm một lát, nói:
“Ngươi đã kiên trì như thế, ta cũng không miễn cưỡng. Mình Tôn ở lại Ma giới đi, để bên cạnh ngươi nuôi nấng. Nhưng dù sao nó cũng là con ta, chờ nó lớn lên, ngươi phải để nó đến Thiên giới tìm ta một chuyến.”
Ma Hoàng đáp:
“Nó có đi tìm ngươi hay không ta mặc kệ, đây là tự do của nó. Nó muốn đi ta sẽ không ngăn cản, nhưng nếu không muốn đi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Trọng Quang thản nhiên nói:
“Như vậy là đủ rồi.”
Hắn đã máu trong tim mình vào hồn của nhi tử. Phụ tử bọn họ liên tâm, chỉ cần còn giọt máu này ở đó, hắn có thể biết được an nguy của nhi tử. Đồng thời, mặc kệ là qua thời gian bao lâu, Minh Tôn đều đã duy trì được sự kính sợ cùng thân mật với phụ thân là hắn, nhất định sẽ đi tìm hắn.
Lúc này Trọng Quang không hề nghĩ tới, chu kỳ trưởng thành của Minh Tôn lại mất thời gian lâu dài như thế. Đến khi nó chân chính trưởng thành có thể đi qua được đường hầm không gian, ước chừng phải đến… trăm vạn năm sau.
Ma Hoàng nói:
“Ngươi cũng phải hứa với ta, giữ bí mật về thân phận của Minh Tôn, ngươi phải lấy bài vị của ngươi mà thề, việc này tuyệt đối không thể để cho người thứ ba ngoài ta và ngươi biết.”
Trọng Quang rất là bất mãn. Rõ ràng hắn có nhi tử, vì sao không thể để cho người khác biết?
Bất quá ngẫm lại, nếu để cho đám thần tiên nhàm chán ở Thiên giới biết hắn có nhi tử, chạy tới hỏi lung tung này nọ, chẳng phải sẽ quấy rầy hắn ngủ? Cái này không thể được, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không bằng đừng nói.
“Được.”
Trọng Quang sảng khoái đồng ý, sau đó vung tay lên xuất ra hào quang, từ từ bao phủ lên bàn anh đang ngủ say trên giường, nói:
“Ta đã phong ấn thần tính của nó lại, trước khi nó trưởng thành đến mức có thể khống chế sức mạnh của mình rồi sẽ không thể mở ra được. Như vậy có thể tránh cho linh khí của nó tiết ra ngoài, gây phiền toái khi ở Ma giới.”
Hơn nữa kiềm chế một mặt thần tính kia, tiểu tử này tu luyện ma công cũng sẽ tiến nhanh hơn nhiều.
Ma Hoàng nhíu mày, đối với việc này ngược lại không có ý kiến gì.
Trọng Quang nhìn tiểu tử béo mập nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy không nỡ.
Ôi yêu, đây chính là con hắn mà, còn nhỏ như vậy đã giao lại cho Ma Hoàng, ở lại một nơi loạn thất bát tao giống như Ma giới, thật sự là…
Trọng Quang đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với nhi tử.
Hắn ôm bàn anh đang ngọt ngào ngủ say lên, dùng sức hôn lên đầu nó một cái, lấy từ trong ngực ra một cái hồ lô bằng ngọc, đeo lên cổ nhi tử.
Ma Hoàng đứng một bên lạnh lùng nhìn, không đặt câu hỏi, cũng không có ngăn cản.
Trọng Quang thở dài:
“Được rồi, ta phải đi.”
Đáy lòng Ma Hoàng dâng lên một mạt tình tự khác thường, nói không nên lời là không nỡ hay là phiền muộn. Điều này khiến y càng thêm cảnh giác. Với tu vi của y, sao lại có loại tâm tính yếu đuối như thế này? Huống chi là đối mặt với kẻ địch lâu năm Trọng Quang.
Hai người đều là thần ma tu luyện nhiều năm, tâm chí cũng không giống người thường, cũng có chút cởi mở. Nếu nói chia tay (khụ, từ này hình như có chút kỳ quái), cũng sẽ không lằng nhằng dây dưa nữa.
Trọng Quang lưu loát lấy lệnh bài huyễn điệp mà Ma Hoàng đưa cho hắn ra, cười cười với Ma Hoàng:
“Ngươi sẽ không động tay động chân gì trên cái này chứ?”
Ma Hoàng vô cùng dứt khoát lườm hắn một cái, khinh thường không trả lời.
Trọng Quang nhìn lệnh bài lóe sáng trong tay, nói:
“Lần này rời khỏi Ma giới, sợ rằng sẽ không có cơ hội đến nữa.”
‘Giấy thông hành’ Ma Hoàng cho hắn chắc chắn là duy nhất, không thể để lại một cái chìa khóa vào cửa như vậy trong tay Thần giới. Mà thông đạo hai giới Thần Ma đã bị ba vị Thần đế Đại Chính, Đông Hoa cùng Trong Quang liên thủ phong ấn, trong vòng mấy trăm vạn năm không thể mở ra. Bởi vậy có thể nói, lần này Trọng Quang rời khỏi Ma giới có thể sẽ không đến nữa.
Ma Hoàng nói:
“Hay là ngươi còn không nỡ từ bỏ?”
Mấy ngày nay ybị chịu thiệt nhiều, tuy rằng vô cùng muốn xoay người ‘ăn’ lại Trọng Quang, nhưng tình thế lại không chiều người. Thực lực của y sau khi trọng thương vừa khỏi đã bị hao tổn, nhất định là không đánh lại Trọng Quang. Nếu triệu tập toàn bộ Ma giới, cũng không phải là không thể giữ Trọng Quang lại, nhưng tất nhiên sẽ phải trả giá đại giới rất lớn. Hơn nữa nếu bức Trọng Quang tức giận, nói phụt ra Minh Tôn là do y cùng Trọng Quang sinh hạ… Y làm Ma Hoàng hàng tỷ năm qua sẽ mất hết thể diện. Huống chi hai vị Thần đế Đại Chính cùng Đông Hoa đang ngồi ở Thần giới nhìn chằm chằm cũng không phải ngồi không.
Bởi vậy Ma Hoàng cân nhắc xong lợi và hại, thật sự không thể xé rách thể diện, đành phải nén giận.
Trọng Quang cười nhẹ nhàng:
“Quả thật là không nỡ.”
Nói xong bỗng nhiên giống như tia chớp, một tay kéo Ma Hoàng vào trong ngực, hôn thật mạnh lên đôi môi của y.
Ma Hoàng kinh ngạc, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, không khí xung quanh vặn vẹo, lập tức muốn phản kích. Ai ngờ Trọng Quang không biết từ khi nào đã sớm lén bày trận Trấn Ma trong tẩm điện của y, trấn áp toàn bộ ma lực của Ma Hoàng xuống.
Ma Hoàng hơi kinh hãi, lại lập tức yên lòng. Nơi này là Ma giới, đây là Thiên Ma cung của y, Trọng Quang không thể bày ra đại trận Trấn Ma chân chính, đây chỉ là một loại hình thức ban đầu, nhiều lắm chỉ có thể ngăn cản ma lực của y trong một thời gian ngắn, cũng không tạo ra thương tổn thực sự.
Nhưng mà…
Miệng lưỡi Trọng Quang linh hoạt, như đi vào nơi không người, túy ý làm bậy hút ở sâu trong cổ họng Ma Hoàng, nước miếng cả hai cùng hòa lẫn.
Hỗn đản! Hao hết tâm tư hạ trong tẩm điện của y ma trận nhỏ này chẳng lẽ chính là vì muốn chiếm tiện nghi của y đúng không?
Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản! Quả nhiên Thần giới không một tên nào tốt!!!
Ma Hoàng vừa thẹn vừa giận, hận không thể lập tức thi triển Thiên Ma đại pháp quyết phân thắng bại cùng với Trọng Quang. Nhưng lúc này y bị người khống chế, nhất thời không có cách nào thoát khỏi. Y nhanh trí nghĩ ra, lập tức phản ‘lưỡi’ tấn công.
Hai người ở trong vòng sáng gắt gao quán quít, chạm vào nhau (cắn xé? Đánh nhau?), khó bỏ khó rời.
Đúng lúc này bàn anh tỉnh lại, xoa mắt xoay người ngồi dậy, thấy một màn trước mắt, không khỏi mở to hai tròng mắt, vẻ mặt hồ đồ.
Sau khi nó nhìn một lúc lâu, có thể là phát hiện thần quang cùng ma lực của hai vị phụ thân gắt gao quấn quít, miệng lưỡi hai người giao nhau, ôm chặt nhau, động tác tứ chi vô cùng kịch liệt.
Không biết vì sao, bàn anh càng nhìn càng hưng phấn, cười khanh khách vài tiếng, ‘bịch’ một cái ngã từ trên giường xuống, lăn vài vòng, sau đó lắc lắc đầu, bắt đầu ngao ngao kêu to bò trên mặt đất xung quanh hai vị phụ thân, bàn tay nhỏ bé toàn thịt còn không ngừng vỗ vỗ xuống đất, giống như là đang hoan hô.
Ma Hoàng cảm thấy mình thiếu chút nữa bị Trọng Quang hút khô rồi, đúng là lần đầu tiên cảm nhận được như thế nào là khó thở.
Trọng Quang cũng thấy sảng khoái vô cùng. Chỉ là hôn môi mà thôi, có thể nào lại kích thích như thế, khó trách trong cuộc sống có nhiều người sa vào ái dục như vậy, cho dù là thần tiên trên trời, cũng có rất nhiều kẻ tìm kiếm đồng đạo, đi con đường song tu, thì ra bởi vì có nhiều chỗ tuyệt vời như thế.
Đôi môi của hai người rốt cuộc cũng tách ra.
Trên gương mặt anh tuấn tái nhợt của Ma Hoàng hiện lên một mạt đỏ ứng, không biết là tức giận hay xấu hổ:
“Ngươi….”
Trọng Quang cười mị nói:
“Chăm sóc Minh Tôn cẩn thận, không cần nhớ nhung ta.”
Nói xong lệnh bài hóa thành một luồng ánh sáng, cuốn hắn biến mất vô tung.
Ma Hoàng không kịp làm gì, trơ mắt nhìn hắn biến mất, trận pháp Trấn Ma trong không gian cũng mất đi tác dụng.
Ma Hoang im lặng một lát, đột nhiên nổi trận lôi đình, thanh âm xuyến thấu đỉnh Thiên Ma cung, rống to:
“Hỗn đản! Lăn đi rồi đừng có quay về nữa –“
Tất cả chúng ma đều bị chấn động ma hồn, bị tiếng rống giận của Ma Hoàng làm kinh sợ, không khỏi kinh hồn táng đảm, không biết là người nào chọc giận vị đứng đầu Ma giới này.
Chỉ có Minh Tôn, tuy rằng tựa ở dưới chân Ma Hoàng, nhưng không chịu ảnh hưởng gì, nghe được tiếng rống giận của cha chỉ hơi run lên, sau đó dường như không có việc gì lại tiếp tục bò tới bò lui ở trên mặt đất.
Hô hấp của Ma Hoàng dồn dập, qua một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, phát hiện trên đùi có chút là lạ, cúi đầu liền thấy, bàn anh đang ôm bắp chân y cố gắng trèo lên trên.
Khóe mắt Ma Hoàng hơi giật, xách nhi tử lên, hai mắt nheo lại.
Nhìn bộ dáng không có ý tốt của phụ hoàn, bàn anh sắc bén phát hiện không ổn, nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn, hai má toàn thịt phùng ra thành hai viên tròn, trong đôi mắt to là vẻ khờ dại.
Ma Hoàng nhíu mày, hừ nói:
“Thân là nhi tử của Ma Hoàng ta, sao có thể có bộ dạng yếu đuối giống như thế này!”
Nói xong túm bàn anh, nháy mắt biến mất ở trong phòng.