Thần Ma Thế Giới

Chương 10 - Đan Dược Viện Và Nguy Cơ Bại Lộ

Lúc này Dương Thiên đang ở trên đường lớn nhìn mọi thứ trên đường có vẻ rất thích thú, dù sao đây cũng coi như là lần đầu tiên hắn ra khỏi cung.

Ai nha, không ngờ lại náo nhiệt như vậy, ở trong cung ta chỉ cần ho nhẹ một cái là kẻ nào cũng phải im bặt, thật chán chết.

Hắn muốn đến xem Tầm Long võ hội nhưng đi ra khỏi hoàng cung một lúc mới nhớ ra là hắn không biết đường a.

‘’Đành phải ghé vào đâu hỏi vậy. Đan Dược Viện, thú vị’’ Trước mắt hắt là một tòa nhà nguy nga, tráng lệ. chỗ này là một cái chi nhánh nhỏ của Đan Dược Viện, chi nhanh như vậy ở Thần Ma đại lục nhiều vô số kể. Đều là nơi chuyên thu mua buôn bán linh dược, linh thảo, luyện đan.

Khi vừa bước vào sảnh, mùi hương của linh dược làm hắn nức cả mũi.

‘’Không tệ nha, ăn được hết đống này có lẽ chúng ta hồi phục được một chút’’ thanh âm của lão Chấn vang lên.

‘’Ngươi mơ đi, đây là của người ta. Chúng ta không tùy tiện lấy được’’ Dương Thiên lắc đầu.

‘’Hầy, ngươi đường đường là Dương Thiên công tử, nói ra một tiếng chẳng lẽ bọn hắn dám không đưa’’ Lão Càn cắt ngang.

Dương Thiên triệt để bơ hai tên này, trong mắt dân thường Thần, Ma cao cao tại thượng, là tồn tại vô cùng tôn nghiêm. Nếu biết được ở đây có hai vị vừa mới vào cửa hiệu người ta đều đòi cướp thì sẽ nghĩ gì a.

Bên cạnh hắn bỗng vang lên một thanh âm ‘’ Tiểu tử, nhà ngươi định đi khảo thí trở thành dược sư? Tuổi không khỏi quá nhỏ đi a. Thôi, dù sao cũng có một nhóm người đến đây trắc thí thiên phú, tiện thể ta dẫn ngươi đi’’ Một lão hán, dáng người bặm trợn, nhưng khuôn mặt như cái bánh bao cực kì không tương xứng với thân hình kéo hắn đi.

Gã là quản sự của cái chi nhánh này, mấy ngày nay vì chuyện Dương Thiên chuẩn bị đến Kiếm tông mà một vị trưởng lão của Đan Dược Viện đích thân đến đây, chủ yếu muốn tạo quan hệ một chút với Dương Thiên.

Lúc trước khi ra khỏi cung Dương Thiên đã thay đổi y phục giống một công tử bình thường nên gã quản lý mới có thái độ như vậy, phải biết rằng mỗi ngày đến đây trắc thí là có vô số người.

Những kẻ như Dương Thiên bình thường tiến vào đã bị hắn một cước đá bay ra khỏi cửa nhưng hôm nay có trưởng bối đang nhìn nên hắn cũng không dám làm càn. Dù sao để không bỏ sót nhân tài Đan Dược Viện đã ra lệnh nếu chỉ kiểm tra thiên phú thì không thu tiền, chỉ khi nào thi lên cấp dược sư mới phải thu phí, mà phí lại cao hơn các Đan Dược Viện khác rất nhiều. Nhưng chính sách này vẫn được mọi người hưởng ứng vì dù sao trở thành dược sư là có thể kiếm tiền a.

Dương Thiên ô ô a a chưa kịp hiểu gì đã bị tên quản sự kéo đến một căn phòng rộng lớn. ở giữa có một đài cao, có một cái khỏa cầu to bằng trái bóng đang trôi nổi trên đó. Xung quanh là một đám thiếu niên ăn mặc sang trọng, quần áo lượt là. Luật nhét tiền cho quản sự để được vào trắc thí đã trở nên bất thành văn rồi mà số tiền ấy lại không nhỏ. Cũng vì thế nên tên quản sự mới khó chịu với Dương Thiên.

Đám thiếu niên nhìn hắn đầy khinh thường.

‘’ Để một tên nhóc như thế này tham gia trắc thí làm gì, tốn thời gian của bọn ta, bọn ta còn phải đi xem Tầm Long hội võ nữa’’ Một tên quý tộc cao gầy khinh khỉnh nói.

Lúc này một tên mập lùn cũng phụ họa ‘’Một tên ăn mặc bình thường thế này thì có gì thiên phú chứ, nếu để chậm trễ Trần huynh đi thi Tầm Long hội võ thì gánh không hết tội’’

Nguyên lai tâm điểm của những kẻ này không phải đi trắc thí mà vây quanh một thiếu niên tên là Trần Trấn Đông.

Trần Trấn Đông một thân thanh bào, trên vai trái có đeo một cái hộ thủ hình rồng, thắt lưng đeo một thanh bội kiếm cực kì tinh xảo, uy phong vô cùng.

‘’Muốn thi thì cứ để hắn thi, đây cũng không phải nhà chúng ta’’ Tuy có chút bực mình nhưng Trần Trấn Đông cũng không có đánh mất phong thái.

Tên cao gầy bắt đầu tung hứng ‘’ Trần huynh đúng là đại nhân độ lượng a, không như lũ a miêu a cẩu có mắt không thấy núi thái sơn’’

Nếu là nhân vật chính khác thì hẳn là rất tức giận, hoặc là khinh khỉnh xem thường nhưng mà nhân vật chính của chúng ta lúc này đang thầm than.

‘’ Đúng a, ta chỉ muốn hỏi đường thôi tự nhiên lại bị kéo vào đây, các ngươi mau đuổi ta về đi aaa’’ Từ nhỏ hắn được được hai lão Càn, Chấn nói rằng thiên phú của hắn rất bình thường cả võ đạo lẫn đan đạo, nói chung là đi khắp vương quốc cũng nhặt được ngàn kẻ có thiên phú giống hắn.

Kì thực như thế cũng là cao rồi, vì một vương quốc cũng không phải chỉ lấy dân số hang tỷ mà tính. Nhưng mà đấy là so với bình thường, còn so với một thiên tài chủ định sinh ra để quán tháo phong vân, đứng đầu một giới như hắn còn xa xa không đủ. Thế nên mới có chuyện kiềm hãm tu vi các thứ.

Hắn bế quan nhiều năm cũng chỉ vì sợ người ta phát hiện ra là cái tên được thần ma triều bái không có gì ngoài cái vỏ a.

Giờ trắc thí mình đan đạo thì không sao, nếu trắc thí còn ra được cả thiên phú của hắn thì thảm rồi. Đảm bảo cả Dương Thiên quốc trong một ngày bị xóa sổ không còn một vết tích. Thậm chí so với tên hoàng đế Càn Việt quốc làm nền chưa được giới thiệu tên còn thảm hơn.

P/S: Đa tạ đạo hữu sauanla113 đã ủng hộ 100 TLT.

Các Đạo hữu đi ngang qua,thấy truyện hay thì bình luận và đề cử truyện nhé..

Bình Luận (0)
Comment