Thần Ma Thế Giới

Chương 2 - Dương Thiên Xuất Thế

‘’ Có chết ta cũng phải kéo tên chó con nhà ngươi theo làm cái đệm lưng’’

Lão tổ Càn Việt quốc tuy mạnh miệng là thế nhưng hắn biết, hôm nay hắn chết chắc. Lúc nãy trong thời điểm mấu chốt bị tên kia cắt đứt, Lão Chấn kia căn thời điểm rất chuẩn nếu sớm một chút thì thương thế hắn sẽ không nặng như vậy,. Chưa kể nội thương bên trong. Căn bản không phải đối thủ của người ta.

Lão tổ Chấn Nguyên quốc cười lớn’’ Bằng vào cái tu vi của ngươi bây giờ’’

Nói đoạn hắn vẫy tay về phía ba trăm nguyên anh cường giả ‘’ các ngươi một nửa chia ra các bao vây các gia tộc lớn kẻ nào có ý định ra khỏi thành đều giết không tha, đặc biệt chú ý Dương gia gia tộc. bọn hắn là đệ nhất gia tộc Càn Việt quốc hẳn là có nhiều đồ tốt, một nửa ở lại diệt đám tu sĩ của Càn Việt hoàng cung cho ta. Còn lão gia hỏa này cứ để tay từ từ dày vò đến chết hahaha’’

Một tràng đại chiến bắt đầu. tiếng nổ đẩy trời, bụi đất mù mịt, tiếng kêu thảm của dần thường trong thành bị vạ lây tạo thành một cảnh tượng như tu la địa ngục đâu còn giống một kinh thành phồn hoa lúc trước

Khí tức hai cường giả quần lấy nhau bùng phá ức vạn dặm

‘’Cái khí tức này…’’ Lúc này không chỉ Dương Chiến Thiên Khiếp sợ mà tất cả tu sĩ trong ức vạn dặm đều khiếp sợ. chỉ có người thương là không cách nào phát hiện

‘’Cái này không phải khí tức của khóa thần kì’’ Hắn run rẩy lẩm bẩm, hắn cũng là hóa thần kì nhân vật nên biết. Nếu so sanh khí tức hóa thần kì với 2 khí tức này giống như con voi với con kiến vậy, không, giống con kiến với một con thần long vậy.

Đúng lúc này một thân ảnh hớt ha hớt hải chạy vào trong nghị sự đường, chính là của tên gia nhân lúc nãy. ‘’ lão gia, lão gia, không xong rồi’’

Dương Chiên Thiên nhíu mày xúc động muốn chút nữa một chưởng giết chết tên nhân gia này. Chết đến nơi rồi sao ngươi còn phải gấp gáp thế

‘’ có gì mau nói’’

‘’Lão gia, lão gia không xong rồi, phu nhân đã hạ sinh ra một vị công tử nhưng..nhưng..công tử’’

‘’Cháu ta làm sao?’’ Dương Chiến Thiên giật mình.

‘’Công tử..công tử..không thở’’

Tĩnh.

Cả căn phong yên lặng.

Lúc này Càn Việt lão tổ cũng Chấn Nguyên lão tổ đang ở ngoài tinh không, xa xa thẳng đứng phía trên kinh đô Càn Việt quốc. Đây hoàn toàn không phải điểu mà hóa thần kì làm được, phải biết đạt đến tu vi vấn đỉnh kì thì việc phi thăng cũng vô cùng khó khăn.

‘’Lão Càn còn chiêu gì nữa mau sử ra đi nếu không đến chết rồi cũng không có cơ hội, không ngờ vị thần quân nổi danh vài vạn năm trước lại phải chết ở nơi nhỏ bé này’’

Lúc này lão tổ Càn Việt quốc đã chật vật không thể tả, trên người hắn có vô số đạo viết thương, có chỗ còn có thể nhìn thấy cả xương, thê thảm vô cùng nói:

‘’Lão Chấn, thả rắm ít thôi, mẹ ngươi không dạy ngươi câu lật thuyền trong mương à’’

Chiếc mũi khoằm của Chấn Nguyên lão tổ rung rung lên cười lớn’’ Cũng phải xem là thuyền nào, cỡ như lão bây giờ mà cũng đòi lật ta sao?’’

Nói đoạn hắn vươn tay ra định kết liễu Càn Việt lão tổ nhưng bỗng một đạo ánh sáng xẹt về phía hắn, cũng may hắn còn có chuẩn bị, một tay vung lên hóa giải đạo ánh sang, nhưng cánh tay cũng có chút tê rần. khi hắn nhận ra thì bàn tay của lão tổ Càn Việt quốc đã đặt trước ngực hắn.

‘’ Thiêu đốt sinh mệnh? Bạo thể’’ Lão nhíu mày.

Lão tổ Càn Việt quốc không nói, khí tức từ từ dâng lên.

‘’Mẹ kiếp lão điên này, mau thả ta ra’’

‘’Ha Ha kéo theo một cái Ma Quân làm đệm lưng, cái giá cũng không tệ’’

Tiếng cười của Càn Việt quốc lão tổ vang vọng cửu thiên.

Tại Dương gia

Trước mặt Dương Chiến Thiên là một thiếu phụ, thân thể suy nhược, ánh mắt vô hồn nàng là con dâu của hắn Mạn Thiên Vân. Nàng ôm trên tay một đứa bé thì thào nói.

‘’Thiên nhi à, con tỉnh lại đi, con chỉ ngủ thôi đúng không? Mau dậy xem các thúc thúc, bá bá, cả gia gia cũng đến thăm con này’’

Dương Chiến Thiến cắn răng , lão với người con dâu này vô cùng hài long, phu quần của nàng tức là con trai của lão yêu quý nhất, đáng tiếc hắn lại chết sớm. Nếu thê tử hắn không phải đang mang trong người giọt máu Dương gia thì đã sớm đi theo phu quân rồi.

‘’Thiên nhi à, mau dậy đi con, cha đã bỏ mẹ mà đi, nếu còn cũng bỏ mẹ đi mẹ lấy gì để sống tiếp đây.’’

Mạn Thiên Vân đau đơn gào khóc.

Nàng càng gào khóc trong lòng của Dương Chiến Thiên càng đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment