Lúc này mọi người mới nhận ra ánh sáng màu lam là một con tiên hạc mười phần thần khí.
Trên lưng tiên hạc là một lão giả hôi y bào, chòm râu trắng dài đến ngực tạo cho người ta cảm giác tiên phong đạo cốt.
“Chà, tại hạ tình ngờ vân du qua đây, không ngờ được lại gặp một vị tuyệt thế thiên tài đản sinh a” lão giả vừa vuốt chòm râu vừa nói. Lời nói lão kèm theo cả tu vi tuy không có ác ý nhưng cũng khiến toàn trường run sợ.
Lại là cường giả vấn đỉnh a.
Hoàng đế Thần Dương quốc khoé miệng hơi giật. Hắn đã vô sỉ lắm rồi không ngờ lão giả này còn vô sỉ hơn, vân du a. Tông môn nhà ngươi phía Bắc Thần Ma lục địa a, giáp ngay với Ma vực, lúc nào mà rảnh rỗi đi vân du vậy.
“ Không ngờ Chiến Nam tông chủ lại rảnh rỗi như vậy từ phương Bắc xa xôi lại đến tận đây a”
Lúc này một lão giả trung niên mập mạp, mặt mũi vô cùng hiền lành, gần giống như những lão chủ khách điếm ở dân gian vậy từ phía chân trời xa chậm rãi bước đến. Tuy nói là bước nhưng mỗi bước của hắn như hoà nhập với thiên địa, một bước đi được van dặm.
Đảo chủ Đảo Đông Lai. Thần vực không chỉ có mình vùng đại lục mà còn vô tận biển cả. Hắn chính là chúa tể nơi đó.
Khỏi nói cũng biết, Vấn đỉnh a
Khi lão còn chưa kịp lộ triển thần uy thì một âm thanh như kim chung vang lên
“A Di Đà Phật”
Một vị tăng nhân thân mặc kim sa, cả người phát ra ánh sáng hoàng kim. Không giống như ánh sáng hoàng kim rực rỡ, uy nghiêm của Thần Dương đế hoàng người lại, lại vô cùng dịu dàng ấm áp.
Hắn là Như Lai của Đại Lôi Âm Tự, thánh địa Phật giáo của Thần vực.
Vốn ba vị vấn đỉnh kia có chút lo sợ có người khác đến dành ăn với họ, nhưng biết là Như Lai thì lông mày không khỏi giãn ra.
Không phải Như Lai tu vi kém hơn họ, mà mấu chốt là không ai lại để con mình mới sinh ra đi làm tăng nhân a.
Như lai cũng biết vậy nhưng cám dỗ của thiên tài quá lớn hắn cũng không nhịn được mà đến cầu may một phen.
Khi không khí có chút gượng gạo thì Thần Dương đế hoàng chợt cười nói.
“ Thật không ngờ ba vị đạo hữu lại cũng đến đây a, đúng lúc ta nhận hài nhi này làm nghĩa tử, mong ba vị làm chứng ”
Xảo, một câu nói liền đẩy con người ta làm con nuôi, mấy tên anh biến kì trực tiếp bị gạt bỏ.
“Chấn Liệt huynh là hoàng đế một quốc cũng không nên nóng vội vậy , nhà người ta còn chưa đồng ý có nhận huynh làm nghĩa phụ đâu”
Cốc chủ Đại La cốc nói.
“Đúng a, chúng ta ở đây cơ hội ngang nhau, hài tử này về tay ai đều do duyên phận nha”
Chấn Liệt đảo chủ phụ họa theo.
Như Lai thần tăng thì niệm một câu phật chú.
Bốn người ở đây đều là lão quái vật sống cả ngàn năm, đã thành tinh cả rồi.
Bọn hắn lời qua tiếng lại, thật giống như đứa trẻ này bọn hắn đã nắm chắc trong tay rồi.
Bọn người Dương Chiến Thiên lúc đầu thì hưng phấn, nhưng càng về sau lại có một cảm giác tức giận từ sâu trong nội tâm, bởi vì trong mắt bọn người kia. Chất nhi của hắn chỉ là một cái đồ vật không hơn không kém. Nếu có giá trị lợi dụng thì sẽ không từ thủ đoạn nào thể chiếm lấy.
Nếu không có giá trị cho bọn hắn thì chỉ là con sâu cái kiến.
Trận đấu khẩu này đã đến mức cao trào, chỉ còn thiếu chút nữa là bọn hắn vạch mặt đánh nhau.
Thì một luồng khí tức mênh mông như biển truyền đến, các cao thủ cứng người như có một con dao đang kề trên cổ họ, chỉ còn hạ xuống một chút thì thân tử đạo tiêu.
Ngay cả tứ đại vấn đỉnh cũng mồ hôi đầy mặt. Luông khí tức này áp chế cả bốn người bọn họ.
“Các ngươi. Om sòm”