Thần Mộ

Chương 14

Thời gian 1 tháng trôi qua nhanh chóng, kì hạn Nạp Lan Nhược Thủy giúp chữa trị cho Thần Nam đã đến nhưng xem ra không có gì tiến triển. Sở Nguyệt cũng đã đến và đưa cho Thần Nam 1 quyển sách mỏng trong đó chứa đựng vài loại nội gia tâm pháp. Nàng ta mong rằng hắn ta lựa chọn lấy 1 trong số đó để cố gắng bắt đầu tái tu luyện. Rõ ràng Sở Nguyệt đối sự việc khôi phục công lực cho hắn hoàn toàn không có hy vọng nào.

Tuy nhiên Sở Nguyệt vô cùng thất vọng, Thần Nam tu luyện bất kì tâm pháp nào cũng không có 1 chút kết quả. Một phần nhỏ chân khí cũng không thể ngưng tụ lại được. Trưởng Công chúa vô cùng khổ não. Muốn Thần Nam thử cố gắng xem có thể có nội lực kéo được cung không? Cuối cùng phải đem Hậu Nghệ cung từ Htooàng cung đến Kì Sĩ phủ. Kết quả có thể tưởng tượng. Thần Nam tạo dáng vẻ nâng cung lên. Cuối cùng buông ra nói: "không được rồi, tại hạ không thể kéo nó"

Mỹ nhân Sở Nguyệt nhíu mày nói: "Sao gặp chuyện như thế này, không lí nào. Nhược Thủy có bao giờ dám nói dối, theo lý công lực có thể khôi phục. Hơn nữa... tâm pháp mới tu luyện cũng phải có tác dụng?

Thần Nam ngay lập tức nói: "Tại hạ thấy bản thân có gì đó cổ quái, nắm lấy Hậu Nghệ cung bất nhiên có cảm giác rất đặc biệt. Tựa như chân khí trong người có dấu hiệu khôi phục.

Sở Nguyệt nhãn thần sáng lên hỏi" Có đúng vậy không?"

"Thật mà, tại hạ thực sự có cảm giác như vậy"

Sở Nguyệt đắn đo một lúc rồi nói:"vậy tốt rồi, ta sẽ để Hậu Nghệ cung tại chỗ công tử. Công tử chú tâm cảm ứng có lẽ có thể khôi phục công lực. Bất quá ta phái vài nhân thủ đến bảo vệ vì Thần cung là truyền quốc chi bảo của nước Sở ta. Vạn nhất bị tặc nhân biết được đến nay trộm mất thì quả thật bất diệu.

Thần Nam vẽ mặt cảm kích nói:"Công chúa điện hạ vì việc khôi phục công lực của tại hạ đem quốc bảo cho mượn. Với ân đức này, nếu như tại hạ khôi phục công lực thề chết báo ân Sở quốc.

Sở Nguyệt mỉm cười và nhẹ nhàng rời khỏi.

Bắt đầu từ hôm đó, ngoài viện của Thần Nam ở xuất hiện hiều thị vệ ngày đêm bảo vệ.

"Chỉ phòng sự trộm cấp của đạo tăc hay sợ ta đem theo Hậu Nghệ cung đào tẩu?" đối với câu hỏi này hắn ta không suy nghĩ nhiều mà tóm lại Sở Nguyệt cũng để lại cho hắn ấn tượng tốt.

Bởi vì yêu, nếu vì yêu, giống như không cần đạo lí.

Thần Nam hiện tại bị mê hoặc, hắn không ngừng nhận thấy đối với Lan Nhược Thủy có một chút hảo cảm. Cũng như những nam nhân thường mộng tưởng nhưng hắn ta nghĩ rằng đó là tình yêu thì không đời nào. Nhưng nếu như ngày gần đây không thể gặp mặt mỹ nữ danh y thì trong lòng hắn sẽ cảm thấy trống rỗng.

Lúc đầu hắn cũng không quá tin vào cảm giác của mình cho đến khi Nạp Lan Thủy Nhược hữu sự và không thấy bóng dáng trong nhiều ngày. Rồi hắn chỉ tin vào cảm giác đó khi trong nhiều ngày hắn cảm thấy trong lòng vô cùng mất mát. Thần Nam biết rằng trong tim hắn có đã có hình bóng của Nạp Lan Nhược Thủy. Hắn đã yêu thích nàng ta.

"Có phải thực sự ta đã thích nàng? Chỉ vì lúc nào cũng gặp gỡ rồi phát sinh tình cảm nhất thời? Đó là lý do của tình cảm này?

Hắn ta không biết tâm tư của mỹ nữ danh y đó nhưng thực sự cũng cảm nhận được Nạp Lan Nhược Thủy tựa hồ lãng tránh điều gì đó. Đối diện với hắn không còn thản nhiên như trước.

"Nàng ta cũng ....?"

"Nàng ta đang do dự, nàng ta bất an"

"Chỉ vì ta không có 1 thân thế hiển hách? Chỉ vì ta không có thực lực cường bạo?" Thần Nam lắc đầu, không nghĩ đến những việc phiền não này nữa.

Hôm nay khi Thần Nam đi vào cổ thư khố, sau khi hoàn tất những trang dịch cuối cùng cho lão nhân. Lão nhân đang nắm những trang sách được chỉnh lí lại nói:"Ta đã có được thứ ta cần. Ngươi đã tìm ra thứ ngươi muốn tìm chưa?"

Thần Nam thất kinh nói:"ông nói gì?"

Ha..ha..lão nhân cười, trên khuôn mặt những nếp nhăn hằn sâu.

"Chàng trai trẻ, ngươi thật không đơn giản a! niên kỉ còn trẻ mà tu vi thật kinh nhân. Hơn nữa cũng hiểu được cổ văn. Đích thực là kì tài!

"A, Lão nhân gia đang nói gì, tại hạ không hiểu?"

Lão nhân nói:"Thiếu niên nhân đừng đóng kịch nữa, ta không có ác ý với ngươi. Kì thật từ khi ngươi bắt đầu bước vào thư khố, ta đã khám phá ra ngươi là người có tu luyện cao thâm, tu vi đạt đến đệ tam giai."

Thần Nam trong lòng vô cùng chấn kinh. Hắn ta lộ ra khí tức tu luyện vô cùng yếu nhược, hắn không nghĩ là lão nhân này lần đầu tiên gặp đã hiểu tường tận về hắn.

Lão nhân nói:"Nếu như ngươi chưa đến hai mươi tuổi, thì tồn thn tu vi của ngươi cĩ thể liệt danh vo một trong 12 vị tu luyện giả dưới hai mươi tuổi tại Đại lục, cịn nếu như ngươi đ đến gần tuổi hai mươi lăm thì tại đại lục ngươi cũng có thể liệt danh vo trong số hai trăm vị tu luyện giả dưới 25 tuổi. Không cần bàn luận, trường hợp ngươi đích thực nhất danh kiệt xuất thanh niên cao thủ.

Thần Nam không nói gì, im lặng quan sát sự biến.

Lão nhân tiếp tục:" Thanh niên nhân, ngươi che giấu rất giỏi. Ta tin rằng không có nhiều người có thể nhận thấy rõ ngươi thân hoài tuyệt kĩ. Nhưng bản thân ta không thuộc số này.

Thần Nam gật đầu nói:"Lão nhân gia quả nhiên mắt sáng như đuốc, vãn bối thực sự không thể qua mắt được tiền bối"

Lão nhân gật đầu nói:"Ngươi đang tìm kiếm gì?"

Thần Nam không trả lời, hỏi lại:"Vậy tiền bối đang tìm gì? Đắc thủ được gì rồi?"

Lão nhân lại cười. Khuôn mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu. Bề ngoài có gì đó thật đáng sợ.

" Thanh niên nhân, ta nhờ ngươi dịch cổ tịch đã thay đổi trật tự kinh văn, chắc ngươi trong lòng đối với ta có nhiều bất mãn?"

Thần Nam nói:"Không có, tiền bối quá đa tâm rồi"

Lão nhân nói:"Việc này ta không có cách nào khác vì quyển sách này là vật bàng môn tả đạo, liên quan đến nhiều cấm kị, không thích hợp cho thường nhân. Ta sợ rằng sau khi ngươi biết sẽ lánh xa lão phu, không vì lão phu mà phiên dịch. Vì vậy ta mới đưa ra hạ sách này."

Thần Nam thốt lên:"Vật bàng môn tả đạo?"

Lão nhân nói:" Đúng vậy, ta bị buộc bất đắc dĩ phải như vậy. Ta đã hơn 170 tuổi, thân thể già yếu bất thành hình dạng. Ta tu đạo bất thành, võ đạo cũng không có thiên phú, không thể làm cho thân thể tái bất lão hoàn đồng."

"170 tuổi! Tái bất lão hoàn đồng?! Thần Nam thốt lên kinh ngạc.

"Đúng vậy, bảy mươi năm trước ta võ đạo tiểu thành, đến trăm tuổi phản lão hoàn đồng, trẻ lại hàng chục tuổi. Mặc dù công lực của ta ngày càng thâm hậu nhưng thủy chung không có cách nào đột phá cảnh giới tối cao, thân thể từ từ suy yếu, thời gian không chờ ta. Tiên vũ chi cảnh đối với ta ngày càng xa vời."

Thần Nam há hốc mồm kinh ngạc, không nghĩ là những năm trước đây lão nhân là một tuyệt thế cao thủ. Lão nhân nói :"Tiểu hữu có thành tựu" ..."Tiểu hữu... nhất định công lực đại thành."

Lão nhân tiếp tục nói:"Để duy trì sinh mệnh, ta bất đác dĩ nghiên cứu tà thư, luyện thêm pháp quyết từ đó, mong ngày nào nay ngộ thấu sinh tử."

Thần Nam chấn động hỏi:"Nghiên cứu tà thư, ngộ thấu sinh tử?"

"Đúng vậy, thực sự trên thế gian này không phân biệt chánh tà, chánh chỉ bất quá được tuyệt đại đa số chấp nhận. Nhưng tà thì tuyệt đại đa số bất dung. Đến tuổi của ta, tất cả mọi vấn đề đều hiểu thấu, đã không còn phân biệt chánh - tà, không quan tâm tu luyện theo theo sách nào. Miễn là có thể tiếp tục sinh mệnh, đó là "chánh"."

Mặc dù Thần Nam biết những lời này là có đạo lý nhưng nghĩ thân là hậu bối, trong lòng thầm nói:"Người ta thường nói phật lão thành ma, nếu mà lão gia không đủ công lực đạt được cảnh giới sau đó, liệu có nhập ma?"

Hắn hiện tại khẳng định lão nhân tu vi tối thiểu cũng đã đạt tới đệ ngũ giai cảnh giới.

Lão nhân nói:"Thanh niên nhân, ngươi đang tìm kiếm điều gì?

"Như tiền bối nói, thực sự tại hạ đang tìm kiếm vài thứ. Tại hạ đã nói, tại hạ đặc biệt hứng thú đối với thượng cổ truyền thuyết, trong đó có Ma Lăng viên lai lịch gần như si mê. Tại hạ nghĩ là có thể nhờ vào những điển tịch của hoàng gia có thể khai mở bí mật".

Ngay lập tức song nhãn của lão nhân lục quang lóe lên và nói:"Thần Ma Lăng viên đúng là thiên cổ chi mê, là vấn đề nan giải với không biết bao nhiêu thế hệ con người, nếu như ngươi có thể tìm ra manh mối chắc chắn đãn đến chấn động toàn Đại lục. Ngươi đã có phát hiện gì chưa?

Thần Nam thở ra nói:"Không có, tại hạ gần như xem toàn bộ cổ thư khố nhưng Thần Ma Lăng viên không có tông tích, không có một quyển sách nào ghi lại".

Lão nhân nói:"À, chân tướng sự việc đã biến mất từ lịch sử Trung cổ. Nếu như muốn biết vạn năm trước đây có việc gì xảy ra, có lẽ chỉ có tiến nhập tiên cảnh mới có thể hiểu rõ".

Thần Nam gật đầu đồng tình, Sở quốc là một trong những đế quốc cường mạnh ở Đông phương Đại lục, vì thế Hoàng gia điển tịch bao la vạn trượng nhưng không có ghi chép lại lai lich của Thần Ma Lăng viên. Rõ ràng không thể tìm ra sự thật từ việc nghiên cứu các sử tịch.

Lúc này hắn đột nhiên cảm giác xuất hiện tia dị dạng ba động ở tại cổ thư khố một cách nhẹ nhàng. Tiến tới trước 1 bước hắn cảm giác hoàn toàn giống như ngày đầu tiên bước đến nơi này. Trước đây hắn không quan tâm. Lúc này hắn nhắm 2 mắt lại dụng tâm cảm ứng sự dị dạng ba động. Từ từ, trên mặt hắn lộ ra thần sắc chấn kinh. Sự biến động này không ngờ là từ dưới lòng đất truyền lên.

Lão nhân sau khi thần sắc đại biến, gật đầu nói:"Thanh niên nhân quả là không đơn giản. Thay đổi nhỏ như vậy mà cảm giác được, có thể thấy được ở ngươi có linh căn."

Thần Nam hỏi:" Tiền bối, đó là gì vậy?"

Lão nhân trả lời:"Để báo đáp việc ngươi phiên dịch cổ kinh thư cho ta, ta sẽ cho ngươi xem."

Lão nhân dẫn Thần Nam trước một kệ sách, dùng lực đẩy nó qua 1 bên, rồi nền lần mò phía sau, một huyệt khẩu xuất hiện trước mắt Thàn Nam. Sự biến động đúng là từ đây truyền ra.

Thần Nam không giám tin vào mắt mình. Đường đường là cổ thư khố của Hoàng gia tự nhiên lại như vậy.

Lão nhân nói:"70 năm trước đây ta võ đạo tiểu thành, linh căn trên thân thể khai mở, vô tình cảm nhận được dị dạng ba động. Không nghĩ là ngươi thiên sanh đã có linh căn. Ai, người và người không thể so sánh!

Thần Nam nghi hoặc hỏi:"Cổ thư khố của Hoàng gia có loại động khẩu bí mật này?"

Lão nhân cười nói:"Động khẩu này ta bí mật khai quật."

"Ông khai quật?" Thần Nam cả kinh, lão già này đích thị đảm lược.

"Tại sao không, ta đào một lỗ ngay dưới Long ỷ của Hoàng đế hắn ta đã không dám nói gì, bởi vì ta là huyền tổ của hắn".

Cuồng vọng, cực kì cuồng vọng. Thần Nam ít nhiều nghĩ đến chiều hướng này nhưng không nghĩ là lão nhân có lai đầu quá lớn như vậy.

"Theo sau ta, ta sẽ cho ngươi xem"

Huyệt động xoắn chuyển hướng xuống lòng đất, Thần Nam bước sâu vào trong. Theo sau chân lão nhân, trong lòng biết bao nghi vấn.

Bước vào trong huyệt động khoảng chừng vài ba mươi trượng, phía dưới truyền lên ánh sáng có thể tỏa ra vài trượng. Hai người đi đến chổ ánh sáng. Địa đạo lão nhân khai quật và một địa đạo giao nhau tại 1 chỗ thành chữ "đinh"

Cổ đạo chia ra nhiều hướng, bốn bên vách cứng như thiết đích kim cương, có thể tưởng tượng trong những năm qua việc khai phá thông đạo biết bao gian nan. Phía trên cổ đạo cứ cách 3 trượng lại gắn dạ minh châu, ánh sáng phát ra chính là từ những hạt minh châu này.

Thần Nam thốt lên kinh ngạc:"Thật đúng là tuyệt đại thủ bt! Mỗi một hạt minh châu đã giá trị liên thành, không ngờ quá nhiều minh châu chỉ thông thường để chiếu sáng. Song nhãn hắn chợt xuất hiện kim quang, mắt nhìn chằm chằm vào những hạt minh châu.

Lão nhân hỏi:"Tiểu tử thăm dò chổ nào, không phải có ý định trộm lăng mộ chứ?"

"Đây... đây là lăng mộ? Thần Nam cảm thấy sống lưng lạnh toát, phát giác những hạt minh châu này phát xuất quang mang yêu dị.

"Đương nhiên, chứ có người sống nào lại ở dưới lòng đất".

"Không phải đường đường Hoàng cung Sở quốc xây trên một lăng mộ chứ?"

"Lúc đầu khi kến tạo Hoàng cung ai lại biết dưới 50 trượng có đại đạo"

Lão nhân đang dẫn Thần Nam đi về phía ánh sáng nhiều cuối cổ đạo. Trong không gian địa đạo chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, cách biệt với bên ngoài, đặc biệt lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Dọc theo đường xoắn ốc của cổ đạo hai người đến đại điện có nhiều ánh sáng. Đại điện tuy dưới lòng đất tuy không có vũ tuyết phong sương và đông giá tạt vào nhưng những dấu vết tuế nguyệt hằn sâu trong cổ đạo. Bốn vách đại điện chạm khắc phù điêu, trên đó đích xác là Thần, Ma, Yêu và Quái trong truyền thuyết. Giữa các phù điêu gắn minh châu làm cho đại điện sáng như ban ngày. Dưới ánh sáng minh châu, những bức phù đêu phảng phất như có linh hồn, tựa như muốn phá tường mà ra.

Trung tâm của đại điện là một bạch ngọc đài. Bạch ngọc đài trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Ngay khi nhìn thấy cũng nhận ra đó là cực phẩm bảo ngọc. Thu hút ánh mắt của Thần Nam không phải là bạch ngọc đài này mà chính là nhân vật trên ngọc đài, một trung niên nhân cực kì khôi vĩ đứng ngay giữa ngọc đài.

Trung niên nhân tóc đen dài xõa xuống vai, sắc mặt cổ đồng, chân mày chạm tóc mai, mũi thẳng, miệng rộng, song nhãn nhiếp tâm phách, làm cho người ta e sợ. Nhưng làm cho người ta trong lòng chấn động đó chính là khí thế của trung niên nhân, tuyệt đại bá khí, phong thái ngạo thị nhân gian, dường như dưới mắt trung niên nhân chúng sinh, ma, thần đều bình phàm.

Thần Nam cực kì chấn động, ánh mắt như lửa, nhiệt lệ dường như tuôn rơi. Trung niên nhân thần thái quá giống phụ thân hắn, giống nhau ở sự trí tuệ, sắc bén, giống nhau về khí thế bá tuyệt thiên hạ, phong tư cái thế duy ngã độc tôn.

Lão nhân nói: "Thấy đó, dị dạng ba động lúc này là phóng xuất từ nhân vật này, vị tiền bối này thực sự là nhân vật kiệt xuất!"

Thần Nam nghe 2 từ "bước qua", cự kì chấn động và không dám tin vào tai mình. Hắn ta can thận quan sát nhân vật trước mắt một lần nữa. Cuối cùng phát hiện ra 1 điểm ánh sáng phát ra từ trong tóc, ẩn hiện một chuôi kiếm. Hai chữ Phi kiếm lướt qua trong tâm hắn. Chắc chắn tuyệt đại bá khí trung niên nhân chết vì bị Phi kiếm xuyên qua.

"Đã chết, vị tuyệt đại cao thủ này có đúng là chết dưới phi kiếm?" Thần Nam có điều gì đó không tin tưởng. Năm đó trung niên nhân này khí thế quyết không dưới phụ thân hắn, Thần Chiến. Khẳng định đã đạt đến đệ ngũ giai cảnh giới. Năm đó Thần Chiến tiến nhập cảnh giới sau cùng của võ đạo, Điên Phong cảnh giới. Ngay cả Đại thừa tu đạo giả cũng khó xâm phạm. Có lần hắn nghe mẫu thân nói rằng "võ đạo đến mức như thiên địa, đao binh trong trần thế vốn dĩ không thể đã thương, khó gặp đối thủ.

Hắn đi vòng quanh ngọc đài phát hiện ra ở nơi phía sau là cốt phấn (xương người thành bụi). Ơ nơi khác không xa là 2 bộ xương người. Hắn không cần suy nghĩ cũng biết là những người này bị chết dưới cái thế công lực của trung niên nhân.

Lão nhân nói:"Quyển sách của ta là lấy tại nơi này, từ những văn tự trong sách có thể thấy lúc đó vào khoảng 6 hay 7 ngàn năm trước. Nhưng vị tiền bối này không ngờ không thân thể không hủy, vẫn không ngã xuống chỉ là trước nay người ta không dám tin"

Thần Nam sinh cảm thán:"Vị tiền bối này công lực thông thiên, không ngờ đem thân thể tu luyện thành bất diệt. Cường giả vĩnh viễn là cường giả. Sau khi chết, khí thế vẫn trấn áp người khác".

Lão nhân nói:"Đi, lên phía trên xem, dưới chân người này vẫn còn lưu tự".

"A", tinh thần Thần Nam ngay tức khắc phấn chấn, cùng với lão nhân lên phái trên ngọc đài.

Phía trên ngọc đài có vài dòng kí tự đề do chỉ lực khắc thành. Chữ như thiết câu ngân hoa, đầy đặn hữu lực, nhất cổ bi lương chi khí truyền ra làm cho người ta trong lòng cảm thán vô hạn.

"Yêu đạo thành tiên, thiên lí nan dung. Trảm yêu trừ ma, nhắc nhở thiên hạ". Nào ngờ yêu đạo có 1 người huynh đệ đúng lúc quay về lại gặp. Thân thể trọng thương, cùng nhau quyết đấu, bản thân công lực không thể thi triển nên chỉ còn cách cùng chết. Chết tại yêu động, bản thân tự thẹn bèn ghi ra những lời này!"

"Nguyên lai như vậy! Thần Nam khẩu khí cẩm thán nói:" Mặc dù yêu đạo tiến nhập tiên cảnh, trở thành tiên nhân. Tuy nhiên vị tiền bối này hào khí lăng vân, tiêu diệt tiên nhân. Bội phục, bội phục!"

Lão nhân cũng cảm thán:"Đúng vậy, nhân vật này dựa vào đó có thể thấy rõ là một người, e rằng nhân gian này không có mấy người cường đại như vậy, đích thị là Vũ tiên."

Thần Nam nói:"Sinh tiền, thần công cái thế. Tử hậu, thân thể bất diệt, ngang nhiên nhi lập. Bá khí ngàn năm bất tán, tuyệt đại hào hùng, ngạo thị nhân gian".

Sau đó hắn đột nhiên cười lớn"ha...ha.. tại hạ giờ đây đối với võ đạo tràn ngập lòng tin tưởng. Tiên nhân tuy là cường đại nhưng cũng bị võ đạo Điên Phong giả tiêu diệt. Qua đó thấy rằng con người tu đạo có thể tiến nhập tiên cảnh. Hắc..hắc..."

Lão nhân nói:"Ta dẫn ngươi đi xem nơi tu luyện của yêu đạo"

Thần Nam theo lão nhân đi xuyên qua cổ điện đi dean và thấy một nơi giống như nhân gian luyện ngục (chỗ tu đạo). Minh châu tỏa ra ánh sáng âm u, trên mặt đất là một khoảng rộng có màu trắng. Nhìn kĩ, không ngờ là vạn thiên khô cốt, một số bạch cốt đã hóa thành bụi, không khí bị khấy động nhẹ nhàng, một cổ âm khí tản mát trong cổ động. Tại trung tâm vạn thiên khô cốt là một huyết trì, bốn phái huyết trì là huyết sắc cực kì yêu dị tỏa ra hàn khí âm u, dường như có u hồn phảng phất.

Đây là một lăng mộ cực kì rộng lớn, âm u và khủng bố, cự kì yên tĩnh, phảng phất như có âm thanh của vạn thiên linh hồn đang kêu gào làm cho người rùng mình, tâm sinh hàn ý.

Thần Nam trông có vẽ sợ hãi thốt lên:"Đây là nơi yêu đạo tu luyện? Thực sự là vô nhân tính! Để thỏa mãn những ham muốn của cá nhân, không ngờ lại giết chết vạn thiên sinh linh. Nếu người này thành tiên đúng là thiên lí nan dung!"

Hắn ta không thể tự chủ được nhìn về hướng lão nhân. Nếu như hắn đoán không sai thì lão nhân đắc thủ tà thư mà yêu đạo dùng để tu luyện yêu pháp. Trong lòng hắn không ngăn được hàn khí nổi lên. Có khả năng người trước mặt hắn là đệ nhị yêu đạo.

Lão nhân cười nói:"Thanh niên nhân, không cần sợ. Ta là người luyện tập võ đạo sao có khả năng năng tu đạo? Huống chi dùng máu huyết để tu đạo vạn phần hung hiểm. Người theo võ đạo đổi qua tu đạo chắc chắn phỉ gặp biết bao nhiêu khó khăn vì căn bản 2 đường lối này bất đồng. Ta chỉ lấy những kiến giải độc đáo trong tà thư. Nếu cần máu tươi, ta nghĩ gia súc từ Ngự Thiện phòng mỗi ngày cũng đủ đáp ứng."

Thần Nam lãnh ý trong người đã giảm. Sau đó hai người li khai cổ động âm u và khủng bố đó.

Quay trở lại cổ điện, Thần Nam đến trước ngọc đài nhìn vào vị tuyệt đại cường giả, nói với lão nhân:"Ngay tại cổ thư khố tại hạ 2 lần cảm ứng được cổ dị dạng ba động, nhưng tại sao giữa khoàng thời gian đó lại không cảm ứng được?"

Lão nhân trả lời:"Hai lần đều đúng vào đêm trăng tròn, chỉ khi này ba động mới mạnh mẽ. Nơi này có khả năng ẩn tàng cổ trận tụ tập nguyên khí thiên địa."

"Nơi đây có cổ trận?"

"Không sai! Năm đó yêu đạo lập trận nhằm giảm nữa phần công sức. Bất quá hung hiểm cũng tăng lên không tránh khỏi. Nếu tu luyện quá thuận lợi, không biết có thể làm phát sinh tâm ma rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."

Thần Nam gật đầu đồng ý:"Vì vậy mới gọi được, có mất. Thế gian công bằng, dục tốc bất đạt. Năm đó, yêu đạo quá tham lam, hung tàn, bố hạ đại trận để tụ tập thiên địa nguyên khí nhưng lại còn đồ sát nhiều sinh linh vì thế không tránh khỏi họa sát thân."

Lão nhân nói:"Nói đi cũng nên nói lại, bản chất xấu xa trong sâu thẳm linh hồn của con người là khó có thể cưỡng lại được sự dụ hoặc. Nếu như hiện tại ngươi có thể có được cái thế công lực của một tuyệt thế cao thủ, vậy ngươi có động tâm hay không?"

Thần Nam cười trả lời:"Động lòng, đương nhiên động lòng. Bất quá tại hạ không có được cơ hội đó!"

Lão nhân nói"Nếu như quả thực có cơ hội như vậy?"

"Mặc dù động tâm nhưng cuối cùng tại hạ cũng sẽ từ bỏ"

Ngay tức khắc lão nhân nhìn chăm chăm Thần Nam và hỏi:"Tại sao?"

Thần Nam trả lời:"Có được công lực từ bên ngoài không như tự thân tu luyện mới có được sự tinh thuần. Nếu có tại hạ e rằng nó sẽ cản trở sự phát triển công lực của bản thân."

Lão nhân cảm thán nói:"Thanh niên nhân, ngươi quá tự phụ. Nhưng ngươi có tư cách để tự phụ. Ta không được rồi, .thời khắc tử vong đang uy hiếp sinh mệnh ta. Nếu như thực sự có được lực lượng cường đại như vậy ta sẽ không bao giờ bỏ qua."

Thần Nam cười lên nhưng không nói lời nào.

Lão nhân nói:"Thanh niên nhân, ngươi có sẵn lòng tương trợ cho ta?"

Thần sắc Thần Nam lộ vẽ mê hoặc, bất giải.

Lão nhân nhíu mày, khuôn mặt đầy nếp nhăn nói:"Thanh niên nhân, ngươi biết không? Lần đầu tiên khi ngươi bước chân vào cổ thư khố ta đã cảm ứng được công lực và linh khí trong nội thể của ngươi. Ta can thận quan sát, phát hiện ngươi thiên sinh linh căn (từ khi sinh ra đã có linh căn). Nếu như ta được người có linh căn thiên sinh như ngươi tương trợ thì có thể dẫn đến có khả năng có được nhất cổ cường đại lực lượng mà không cần tu luyện tà thư, có thể duy trì sinh mệnh thêm vài chục năm"

Lão nhân chỉ nhân vật bá khí tuyệt đại cao thủ trên ngọc đài nói:"Ngươi có biết tại sao trên thân thể nhân vật này lài truyền ra những tia dị dạng ba động không? Đó là vì trong thân thể ông ta ẩn tàng một cổ cường đại lực lượng, đó là cái thế tu vi. Nếu có thể dẫn xuất lực lượng này..."

Đứng sau nghe như vậy, trong lòng Thần Nam cảm thấy lạnh. Trước đây chẳng bao lâu hắn ta cảm thấy kì quái, nếu như lão nhân muốn báo ân thì cũng bất tất phải dẫn hắn ta đến nơi này. Nguyên lai tất cả là do lão nhân có mưu đồ từ trước.

"Tiền bối thử nghĩ xem, đã trãi qua hàng ngàn năm từ khi vị tuyệt đại cao thủ này chết đi thì trong nội thể làm sao lại có thể ẩn tàng lực lượng cường đại đó? Theo tại hạ, cơ thể bất diệt của ông ấy là do kết quả của sự kết hợp nguyên khí thiên địa."

Lão nhân nói:"Không ngoại trừ khả năng này nhưng cũng có khả năng như ta dự đoán. Tại sao chúng ta không thử? Thanh niên nhân, ngươi sẵn sàng giúp ta chứ?"

Thần Nam trả lời:"Tu vi của tại hạ so với tiền bối quá khác biệt, làm như thế nào có thể giúp tiền bối được?"

Lão nhân trả lời:"Điều này và tu vi không quan hệ. Thân thể người tồn tại linh căn cực kì dễ dàng hấp dẫn thiên địa nguyên khí. Nếu cùng ta hợp lực nhất quyết có thể làm cho lực lượng trong nội thể của vị tuyệt thế cao thủ này kích xuất."

Trong tâm Thần Nam cực kì không bằng lòng tương trợ kế hoạch của lão nhân. Không bằng lòng báng bổ vị đại tuyệt thế cao thủ này. Nhưng xem ra hiện tại hắn ta không thể không chấp thuận thỉnh cầu của lão nhân.

Lão nhân cao hứng phi thường nói"Linh căn của ngươi là thiên sinh, linh căn của ta do sau này tu luyện mà thành thua xa ngươi. Đặt song chưởng áp lên hậu bối của người này, dụng tâm cảm ứng lực lượng trong nội thể, sau đó hướng lực lượng này phát xuất ra ngoài. Ta sẽ một bên hiệp trợ cho ngươi."

Sau khi lên trên đỉnh ngọc đài, Thần Nam hạ thấp giọng:"Đắc tội! Song thủ đặt lên hậu bối của thân thể bất diệt đó, dụng tâm cảm ứng dị dạng ba động.

Lão nhân cũng đặt tay lên hậu bối của thân thể bất diệt, bế nhãn và thận trọng cảm ứng.

Một dòng cảm xúc phức tạp phảng phất từ quá khứ truyền lại, truyền thẳng vào trong tâm của Thần Nam, không ngừng dẫn dắt hắn trãi qua hàng ngàn năm, trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt. Hắn sợ hãi giật nãy lên. Nếu như không vì sự lạnh giá của thân thể bất diệt, hắn thực sự nghĩ rằng tuyệt đại cao thủ này sống lại. Hắn biết rằng cổ cảm xúc phức tạp này chắc chắn là do cảm xúc của vị tuyệt đại cao thủ này lưu lại, có sự mất mát, có sự vô vọng...

Thần Nam tĩnh tâm ngưng thần, bài trừ tạp niệm, thận trọng cảm ứng dị dạng ba động từ nội thể của thân thể bất diệt. Đột nhiên dị dạng ba động và hắn dường như có sự giao cảm, một cổ lực lượng từ cơ thể bất diệt bắt đầu xao động. Thần Nam chấn kinh, nội thể của bất diệt cơ thể thực sự ẩn tàng một cổ lực lượng cường đại. Hắn không thể không chấn kinh, điều này thực sự vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Một người đã chết qua hàng nghìn năm, cái thế công lực vẫn lưu lại trong thân thể.

Thần Nam thu ánh mắt lại, nhìn qua lão nhân cũng đặt song thủ trên bất diệt cơ thể nhưng không có cùng cảm giác như hắn. Trong lòng hắn bí mật quyết định, sẽ không dẫn xuất cỗ lực lượng mãnh mẽ đó truyền nhập vào nội thể của lão nhân. Hắn nghĩ rằng lão nhân này kế hoạch quá thâm trầm, thủy chung làm cho người khác không hoàn toàn hiểu thấu. Nếu như để ông ta hấp thụ được lực lượng hùng mạnh này thì không biết sẽ có thể dẫn gay ra hậu quả đáng sợ nào nữa.

Sau một hồi lâu Thần Nam hạ song thủ xuống, thở dài nói:"Trừ tia dị dạng ba động đó, tại hạ không cảm ứng được bất kì lực lượng nào lưu động trong nội thể của bất diệt thân thể này."

Nghe hắn ta nói vậy, lão nhân hạ song thủ, trên mặt không tránh khỏi nét thất vọng.

Từ cổ điện đi ra, trong suốt quảng đường của cổ đạo, Thần Nam trong lòng cảm không được thoải mái. Trong lòng hắn lo sợ lão nhân có ý định giết người diệt khẩu. Rời khỏi động khẩu từ sau cổ khố, cho đến khi đó hắn mới thở ra nhẹ nhõm.

Lão nhân chuyển kệ sách về vị trí cũ, nhìn Thần Nam cười nói:"Ha...ha..Thanh niên nhân đừng sợ, ta không thể gay bất lợi cho ngươi, ngươi là hậu bối kiệt xuất của Sở quốc ta, làm sao ta có thể hủy đi Sở quốc tương lai đệ ngũ giai tuyệt thế cao thủ?"

Lão nhân vỗ vai hắn và nói:"Nỗ lực lên, lão già ta dựa vào tà thư đó cũng có thể sống thêm hai, ba mươi năm, trong thời gian này ta khả dĩ có thể chỉ điểm cho ngươi."

Thần Nam miễn cưỡng gật đầu. Cho đến khi trở về đến Kì Sĩ phủ hắn cảm thấy mồ hôi lạnh khắp người.
Bình Luận (0)
Comment