- Cũng chỉ có thể như vậy thôi!
Mộc Thanh nghe vậy nhíu mày một lát rồi gật đầu một cái.
Tiếp theo đó hai người cùng lúc hóa thành hai đạo hào quang bay vào cửa thành.
- Bánh bao nóng hổi bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn mua đi mua đi!
- Hồ lô đường hồ lô đường đây ba xâu tiền một cây!
- Vị cô nương này tiệm của chúng ta vừa mới nhập về mấy tấm da Linh Hồ mới. Cô có muốn mua hay không? Chúng dùng để may áo lông rất tốt đó, may xong rồi bảo đảm Đông ấm Hạ mát.
....
Vừa bước vào trong thành Thần Nam cùng với Mộc Thanh đã nghe thấy những tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi.
Đầu tiên hai người hơi sững sờ một chút sau đó đảo mắt quan sát xung quanh một vòng thì chỉ thấy trước mặt mình là một khu chợ ở đây vô số người đang đi qua đi lại mua bán, trao đổi các loại hàng hóa khác nhau tình cảnh phi thường náo nhiệt những âm thanh huyên náo bọn họ nghe được chính là do những người này phát ra.
Đám người này thoạt nhìn qua thì không có bất cứ điểm nào khác biệt với Nhân Loại bình thường cả nếu có khác biệt thì chỉ là bất luận nam hay nữ trên trán mỗi người đều có một vết bớt màu đen có hình dáng giống như một con mắt mà thôi.
- Đám người này chẳng lẽ bọn họ là...
Khi trông thấy những vết bớt màu đen đó trên mặt của Mộc Thanh đột nhiên lại hiện lên vẻ kinh ngạc không tự chủ mấp máy môi kêu lên mấy tiếng.
Thần Nam thấy vậy trong lòng âm thầm sinh ra nghi hoặc.
- Mộc đạo hữu ngươi làm sao vậy?
Hắn lập tức nhìn Mộc Thanh hỏi.
- Thần đạo hữu có lẽ ta đã biết lai lịch của những người ở đây rồi!
Mộc Thanh trầm giọng nói.
- Lai lịch của đám người này? Bọn họ là ai vậy?
Thần Nam hỏi.
- Nếu ta đoán không lầm thì đám người này rất có thể là Tộc nhân của Tam Nhãn Linh Tộc.
Mộc Thanh trả lời.
- Tam Nhãn Linh Tộc đó thật ra là chủng tộc như thế nào tại sao trước giờ ta chưa hề nghe nói qua vậy?
Thần Nam kinh ngạc hỏi.
- Tam Nhãn Linh Tộc cũng giống như Mộc Thạch Tộc chúng ta đều là những ẩn tộc đã lánh đời nhiều năm trong Đệ Ngũ Giới hơn nữa cường giả trong đó cũng không nhiều chỉ có vài ba tên Thần Hoàng cùng với một số Thần Vương nếu xét thực lực chỉ thuộc loại tiểu tộc cho nên Thần đạo hữu ngươi chưa từng nghe nói qua cũng là bình thường!
Mộc Thanh nói.
- Trong bộ tộc chỉ có vài ba tên Thần Hoàng cùng với một số Thần Vương như vậy bọn họ làm sao có thể sinh tồn ở Đệ Ngũ Giới được?
Thần Nam kinh ngạc hỏi.
Nếu ở Nhân Gian Giới hay Thiên Giới một bộ tộc có vài ba Thần Hoàng cùng với một số Thần Vương tọa trấn cho dù không thể hưng thịnh thì cũng có thể bảo đảm cho truyền thừa không bị biến mất nhưng ở Đệ Ngũ Giới thì lại khác nơi này hầu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh các bộ tộc vì đủ loại nguyên nhân mà công phạt lẫn nhau chém giết không ngừng nghỉ.
Ở đây cho dù là một bộ tộc có Thiên Cấp cường giả đi chăng nữa muốn sinh tồn cũng phi thường khó khăn nếu không cẩn thận có thể bị diệt tộc bất cứ lúc nào chứ đừng nói tới một bộ tộc chỉ có vài ba Thần Hoàng như Tam Nhãn Linh Tộc!
- Thần đạo hữu ngươi có thấy cái bớt màu đen trên trán những người ở đây không? Thật ra đó không phải một vết bớt đơn giản mà là một con mắt chính là Đệ Tam Nhãn của tộc nhân Tam Nhãn Linh Tộc.
Mộc Thanh nói.
Thần Nam nghe vậy tập trung linh lực vào hai mắt đảo mắt nhìn qua xung quanh một vòng thì phát hiện đúng như lời của Mộc Thanh nói những vết bớt trên trán những người ở đây không phải những vết bớt đơn giản mà là những con mắt thứ ba bên trong những con mắt đó đều có màu trắng đục liên tục lóe lên những tia sáng màu trắng nhạt vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
- Mộc đạo hữu những con mắt thứ ba này thật ra có tác dụng gì?
Thần Nam nhìn Mộc Thanh hỏi.
- Dựa vào con mắt đó bọn họ có thể tụ tập những linh hồn phiêu đãng trong thiên địa lại luyện thành Linh Hồn Nguyên Châu!
Mộc Thanh trả lời.
- Linh Hồn Nguyên Châu! Chính là loại chí bảo chuyên dùng để tẩm bổ linh hồn trong truyền thuyết có thể đề cao tốc độ lĩnh ngộ Bổn Nguyên trợ giúp Tiểu Thiên Cấp cao thủ tăng cao thêm ba phần khả năng đột phá Thiên Cấp hay sao?
Thần Nam hỏi.
- Chính là nó dựa vào Thần thông Thiên phú này Tam Nhãn Linh Tộc đúng ra có thể phát triển đến mức rất cường đại nhưng không ngờ ông trời trêu ngươi cho bọn họ khả năng chế tạo Linh Hồn Nguyên Châu lại lấy đi của bọn họ khả năng hấp thu nó khiến cho người của Tam Nhãn Linh Tộc mặc dù trong tay nắm giữ chí bảo cũng không thể nào sử dụng được. Chỉ có thể đem nó giao dịch với các đại chủng tộc có cường giả đang cần đột phá Thiên Cấp đổi lấy sự che chở của bọn họ thời gian đầu Tam Nhãn Linh Tộc dựa vào phương pháp này mà bình an phát triển nhưng sau đó có một bộ tộc bởi vì phát hiện ra bí mật Đệ Tam Nhãn cho nên đã phát động truy sát Tam Nhãn Linh Tộc ép cho bọn họ không thể không bế quan phong giới ở Tây Hoang từ đó trở thành một ẩn tộc bên trong Đệ Ngũ Giới không còn quan hệ gì với thế giới bên ngoài nữa!!
Mộc Thanh trầm giọng nói.
- Thì ra là như vậy! Mộc đạo hữu ngươi hiểu rõ Tam Nhãn Linh Tộc như vậy ngay cả nơi bọn họ ẩn cư cũng biết được xem ra quan hệ của hai bên rất không tầm thường thì phải?
Thần Nam gật đầu một cái sau đó lại hỏi.
- Vị thúc thúc này không biết ông có phải Mộc Thanh hay không?
Mộc Thanh nghe vậy đang muốn trả lời nhưng đúng lúc này bên tai ông ta bỗng nhiên lại vang lên một tiếng nói.
- Tiểu bằng hữu tại sao lại muốn tìm ta?
Mộc Thanh cúi đầu xuống nhìn thấy người lên tiếng với mình là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi liền lên tiếng hỏi.
- Thúc thúc ta tên Y Tạp có một người nhờ ta đưa vật này cho ngươi!
Thiếu niên vừa nói vừa lấy từ trong tay áo của mình ra một cái túi gấm đưa cho Mộc Thanh.
- Tiểu bằng hữu người đưa chiếc túi gấm này cho ngươi hiện tại đang ở đâu?
Vừa nhìn thấy vật đó giọng nói của Mộc Thanh đột nhiên trở nên gấp gáp nhìn thiếu niên hỏi.
- Thúc thúc người đưa cho ta vật này nói nếu như ngươi muốn gặp mặt thì cứ đến Giới Nguyên Trai là được!
Thiếu niên nói.
- Giới Nguyên Trai? Nơi đó ở đâu?
Mộc Thanh hỏi.
- Giới Nguyên Trai nằm ở phía trước thúc thúc chỉ cần đi hết con đường sau đó quẹo trái là có thể đến được để ta dẫn đường cho hai người!
Thiếu niên trả lời.
- Đa tạ!
Mộc Thanh gật đầu một cái sau đó lập tức chạy về hướng thiếu niên vừa chỉ.
Thần Nam tuy không hiểu thật ra xảy ra chuyện gì nhưng cũng lập tức đuổi theo phía sau ông ta.
- Mộc Thanh đạo hữu thật ra cái túi gấm đó là chuyện gì sao ngươi lại có người quen biết ở nơi như thế này?
Trên đường đi Thần Nam âm thầm nghi hoặc truyền âm cho Mộc Thanh hỏi.
- Nói ra không sợ đạo hữu chê cười trước đây rất lâu khi ta vừa mới đạt được một chút thành tựu nhỏ đã từng ra ngoài du lịch một phen để mở mang kiến thức của bản thân trong chuyến đi đó ta đã quen biết một vị bạn hữu rất thân đến từ Tam Nhãn Linh Tộc thực lực cùng với thiên phú của người đó không kém ta một chút nào hai người chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều hoạn nạn về sau khi chia tay bọn ta vẫn còn giữ liên hệ với nhau những chuyện của Tam Nhãn Linh Tộc ta vừa nói với ngươi cũng là do người đó nói cho ta biết. Đáng tiếc mấy trăm năm sau không biết vì chuyện gì mà người bằng hữu đó lại cắt đứt liên lạc với ta khi ta tới tộc địa của bọn họ để tìm thì phát hiện cả Tam Nhãn Linh Tộc đã biến mất lúc đầu ta nghĩ rằng bọn họ đã thay đổi chỗ ở của mình nhưng có tìm thế nào cũng không thể thấy được. Không ngờ được bây giờ lại có thể gặp lại được người đó trong Thế giới Trận Pháp này đúng là thế sự khó đoán!!
Mộc Thanh giải thích khi nhắc đến người bạn đặc biệt của bản thân trong mắt của ông ta lại không nhịn được lộ ra một vẻ kích động không có cách nào che dấu được giống như đang nhớ lại kỉ niệm đẹp nhất trong đời mình vậy.
Hơn nữa nghe cách nói chuyện của ông ta thì giống như đã hoàn toàn xác nhận tòa thành trì này cùng với những người ở đây đều là thật chứ không phải ảo giác do Lục Đức Thất Tuyệt Càn Khôn Đại Trận vậy!
Nhưng Thần Nam thì ngược lại sau khi nghe xong những lời Mộc Thanh nói hắn vẫn bảo trì trầm mặc không phát biểu bất cứ ý kiến nào chỉ nhíu mày lại giống như đang suy nghĩ cái gì vậy đó!
Sau một lát Thần Nam cùng với Mộc Thanh đã đến Giới Nguyên Trai đó là một tửu quán rộng lớn được chia làm hai tầng, trong tầng thứ nhất được bày trí rất nhiều bàn ghế trên mỗi cái bàn đều có người đang ngồi, hoặc dùng trà hoặc nói chuyện không khí náo nhiệt không thua kém khu chợ bên ngoài chút nào!
Người thiếu niên tên Y Tạp trực tiếp dẫn theo bọn họ bước qua tầng một tiến lên cầu thang đi lên tầng thứ hai.
- Tiểu thư ta đã dẫn người ngài muốn gặp đến rồi!
Sau khi bước đến trước một căn phòng nằm trong một góc yên tĩnh chỉ nghe thiếu niên kính cẩn kêu lên một tiếng.
- Được rồi! Mở cửa ra để cho bọn họ vào đây sau đó ngươi có thể lui ra ngoài!
Bên trong căn phòng vang lên một tiếng nói êm tai.
- Vâng!
Thiếu niên cung kính gật đầu một cái sau đó đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Thần Nam cùng với Mộc Thanh cất bước đi vào bên trong.
- Két!
Sau khi hai người tiến vào cánh cửa lần nữa khép lại thiếu niên cũng nhanh chóng rời đi.
Thần Nam cùng Mộc Thanh cũng không để ý tới điều đó chỉ tập trung vào việc quan sát hoàn cảnh trước mắt mình dưới ánh mắt của bọn họ căn phòng này rất rộng rãi cũng rất sơ sài. Nói nó rộng rãi bởi vì diện tích của nó chiếm tới mấy trăm thước rộng rãi hơn những căn phòng khác rất nhiều thậm chí đại sảnh của một căn nhà bình thường cũng không có cách nào sánh bằng nó. Còn nói nó sơ sài lại bởi vì ở bên trong đây ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn dùng để trang điểm, một chiếc bàn ăn hình tròn cùng với mấy chiếc ghế dựa ra thì không còn bất cứ vật dụng gì khác nữa.
Lúc này bên chiếc bàn tròn đang có một người phụ nhân đang ngồi tuy nói là phụ nhân nhưng người đó cũng không phải già lắm chỉ chừng khoảng hơn ba mươi tuổi một chút trên khuôn mặt trái xoan vẫn còn giữ nguyên vẻ đẹp của tuổi thanh xuân cộng thêm thân hình ma mị của ẩn dưới lớp váy dài nàng ta tuyệt đối không thua kém bất cứ tuyệt thế mỹ nữ nào cả!
- Thanh Vi thật sự là ngươi sao?
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tận mắt nhìn thấy thiếu phụ Mộc Thanh vẫn không dấu được sự kinh ngạc trong mắt thất thanh kêu lên một tiếng.
- Mộc đại ca đã lâu không gặp rồi. Nếu không ngại thì qua đây cùng với tiểu muội thưởng thức một ly trà đi, còn có vị bằng hữu đi cùng huynh nữa!!
Lệ Thanh Vi đưa tay cầm lấy bình trà rót đầy ba chén trà thơm rồi nhìn Mộc Thanh cùng với Thần Nam nói.
- Được! Không biết đã bao nhiêu năm rồi ta không được thưởng thức Yên Vị Hương đó muội phá rồi hôm nay phải uống cho thật đã mới được!
Mộc Thanh nghe vậy gật mạnh đầu một cái sau đó bước tới ngồi xuống trên một chiếc ghế.
Thần Nam suy nghĩ một chút rồi cũng cất bước đi theo ông ta.