Xin lỗi vì đã chậm trễ đăng chương mới vì wifi nhà ta bị hư. Hôm nay mới sửa lại được... sửa xong là ta đăng lên liền á!!!
Ta còn một tin quan trọng muốn nói... ta sắp phải đi thực tập và chưa thể sắp xếp thời gian để sáng tác chương mới. Vì thế bắt đầu từ hôm nay, ta làm được chương nào thì sẽ đăng chương đó. Thời gian đăng sẽ ngẫu nhiên chứ không phải 2 ngày một chương nữa... sau khi đã chắc chắn thời gian cụ thể thì sẽ thông báo lịch đăng sau.
Ta nói xong rồi... tiếp tục vào truyện nào!!! ^0^
......................................................................
" Ta có chuyện này muốn hỏi mọi người"_ Nhạc Phượng Hy dõng dạc nói.
" Có chuyện gì mà nghiêm túc thế???"_ Hoàng Ái Ny đập vai nàng.
" Chuyện ta sắp nói rất cần sự quyết định của các người... về mối quan hệ sau này của chúng ta"
Cả đám nhìn nhau trong đầu nghi vấn... sao lại thấy căng thẳng thế nhỉ?!
Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp...
" Mọi người ở đây hẳn cũng biết ta là con cháu Nhạc gia - một gia tộc đã hết thời... còn mọi người ở đây thì có địa vị vô cùng cao quý..."
" Nè! Sao ngươi lại đề cập chuyện này chứ?! Chúng ta quen nhau cũng đâu nhờ cái địa vị gì đó đâu"_ Hoàng Ái Ny chen vào... nàng cảm thấy khó chịu khi Nhạc Phượng Hy lại lấy địa vị ra để so sánh tình bạn như vậy. Nàng đã xem Phượng Hy là người bạn tri kỷ duy nhất, một người có thể đối xử thoải mái, hào sảng với nàng mà không kiêng kỵ đến cái danh công chúa của nàng...
" Muội ấy nói đúng! Chúng ta cũng đâu quan tâm đến mấy chuyện đó... chỉ cần hợp ý nhau thì là bằng hữu thôi"_ Bạch Khinh Lục khoác vai Đông Phương Triệt cùng hướng về nàng nói.
Nhạc Phượng Hy nhẹ mỉm cười...
"... ta biết mọi người không ai để ý chuyện này nhưng mỗi người các ngươi dù sao cũng sinh ra trong gia tộc lớn hay trong hoàng thất hẳn sau này sẽ phải gánh vác trách nhiệm của bậc con cháu phải làm... nếu có chuyện gì ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc, hẳn mọi người không thể coi như không thấy hoặc cố gắng tránh xa sự ảnh hưởng đó"
Mọi người bắt đầu trầm mặc... nàng nói đúng. Lúc này mọi người còn trẻ nên được tự do sống một cuộc sống phóng khoáng, thoải mái nhưng sau này trước sau gì cũng phải chịu trách nhiệm giữ vững địa vị mà gia tộc đã xây dựng và bảo vệ đến nay...
Hoàng Việt Minh nắm chặt tay lại thành nắm đấm... từng chữ trong câu nói của nàng như đang đâm vào tim hắn vậy. Chưa bao giờ hắn ước hắn chưa từng sinh ra trong hoàng thất như lúc này. Có lẽ chính vì hắn là thái tử nên nàng không bao giờ ngỏ lời nhờ cậy hắn giúp đỡ hay chia sẻ những hành động sắp làm... Hắn và nàng luôn có khoảng cách, cứ như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau vậy!
Nàng quan sát sắc mặt mọi người xong rồi nói tiếp.
" Ta cũng như các người. Nhạc gia ta đã sụp đổ nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ nguyện vọng là sẽ xây dựng lại một Nhạc gia hùng mạnh như trước nhưng chặng đường này rất dài và khó khăn... Mọi người cũng thấy rồi đó! Lâm Như Tuyết... không mà là cả Lâm gia đã bắt đầu truy sát ta. Lâm gia lại có quan hệ thân thiết với Thần Giáo. Liệu các người có can đảm vì ta mà chống đối bọn họ không? Mặc kệ cả nguy cơ gây hại đến gia tộc các ngươi?"
"...."
" Chính vì vậy ta muốn một lần nói thẳng hết với các ngươi... nếu các ngươi quyết định vẫn là bằng hữu với ta, ta sẽ không ngại mà tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp hai bên nhưng nếu các ngươi chọn gia tộc... ta sẽ vui lòng cắt đứt quan hệ, sau này không ai nợ ai, có gặp mặt cũng chỉ là người xa lạ"
Vũ Hồng nhìn sắc mặt của Hoàng Thiên... hắn đang do dự... Nàng buồn bã đến chỗ Nhạc Phượng Hy, nắm chặt tay tỷ ấy.
" Tỷ tỷ đi đâu, Hồng nhi sẽ đi theo đó, tỷ không phải một mình"
" Muội có thể chọn lấy hạnh phúc cho riêng mình mà!?"
Nếu Vũ Hồng chọn lấy Hoàng Thiên, nàng cũng sẽ vui lòng thành toàn cho họ... chỉ là sau này nàng buộc phải xa lạ với muội ấy. Chỉ nghĩ đến đây là nàng có chút buồn...
" Chỉ cần ở bên tỷ, chăm sóc tỷ như ngày trước muội đều rất hạnh phúc"_ Vũ Hồng mỉm cười.
" Ta cũng vậy! mặc kệ tất cả! Ngươi là người bạn duy nhất mà ta đã định... có là Lâm gia hay Thần Giáo gì ta cũng không sợ"_ Hoàng Ái Ny hùng hổ.
" Dù sao Bạch gia ta cũng không ưa gì Lâm gia, lại càng không có liên hệ gì với Thần Giáo... vì thế chúng ta vẫn là bằng hữu. Họ có truy sát ngươi thì đến Bạch gia ta bảo kê cho"_ Bạch Khinh Lục hào sảng nói.
" Đông Phương gia ta cũng thường có mâu thuẫn thương buôn với Lâm gia ở ngoại thành... rất may ngươi không phải là người của Lâm gia đấy"_ Đông Phương Triệt nháy mắt.
" Lâm gia chả đáng lo ngại. Thần Giáo ta cũng không quan tâm. Chưa có ai có thể đe dọa ta cả... chỉ cần ta muốn thì không ai quản ta được"_ Hiên Viên Ngạo nhếch miệng nói.
Tiêu Vận nhẹ cười gật đầu với nàng. Ngay cả hắn cũng chấp nhận từ bỏ Tiêu gia để chọn nàng sao?
Hoàng Thiên cũng đến gần Vũ Hồng nắm chặt tay nàng... dù gì hắn cũng chỉ là hoàng tử, sau này cả giang sơn đều là của hoàng huynh, còn hắn cũng chỉ là vương gia thân thích. Hắn chỉ cần một lòng yêu thương, bảo hộ người hắn yêu là được!
Bọn họ đều không bỏ nàng... Nhạc Phượng Hy nhìn một loạt bằng hữu tốt rồi tới Hoàng Việt Minh... nàng nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn. Tự dưng nàng hồi hộp lại càng lo sợ hơn... nếu hắn chọn bỏ rơi nàng thì sao?
Hắn một mực giữ im lặng, đôi mắt màu xám tro sâu thẳm hiển hiện rõ hình bóng của nàng.
Lãnh Minh Dực thở dài... giao tâm cho hắn biết cảm xúc của tên thái tử kia đang dao động vì nàng. Bản thân tự nhiên lại nhận lấy cảm xúc không phải của mình cảm thấy có chút khó chịu a... lại còn là tình cảm của tình địch nữa chứ!??
Hoàng Việt Minh đến gần nàng rồi ôm chặt lấy nàng... mọi người đều trố mắt ngạc nhiên
Lãnh Minh Dực lúc này mặt đen như nhọ nồi... nhưng hắn lại kìm nén không đến ngăn cản. Hắn không muốn nàng buồn... hắn biết nàng đang mong chờ tên thái tử kia trả lời rằng muốn giữ mối quan hệ này, nếu hắn ta thà chọn gia đình hơn nàng thì hắn sẽ tự tay giết hắn ta.
" Huynh..."_ Nhạc Phượng Hy đẩy vai Hoàng Việt Minh ra.
" Nàng... có thể tin tưởng ta được không?"_ Hắn nói nhẹ bên tai nàng.
" Hả???"
" Nàng chưa bao giờ tin tưởng ta dù chỉ một lần. Lúc nào nàng cũng e dè thân phận của ta, luôn giữ khoảng cách với ta... Ta luôn tìm cách rút ngắn khoảng cách với nàng vì vậy nàng hãy đứng yên một chỗ để ta tự đến gần nàng được không?"
" Ta..."_ Tim nàng đập mạnh liên tục... tiêu rồi! Cứ như thế nàng bị bệnh tim mất!!!
Nàng thoáng thấy sau tấm lưng Hoàng Việt Minh là Lãnh Minh Dực, bên cạnh là Dương Hàn Long, Tiêu Vận.
Nhìn bọn hắn cười buồn nhìn nàng làm nàng cảm thấy chột dạ cứ như nàng đã làm chuyện gì trái với lương tâm của mình vậy!... người nàng yêu là Dực không phải sao? Nàng không nên động lòng với ai nữa... nhưng...
Tiêu Vận...
Dương Hàn Long...
Hoàng Việt Minh...
Từng người một lần lượt trao tặng cho nàng những tình cảm thật lòng và ngọt ngào không kém gì Dực...
Nàng tất nhiên nhận ra tình cảm của bọn hắn đối với nàng mặn nồng như thế nào nhưng... nàng chỉ đang trốn tránh, che giấu tội lỗi "đa tình" này.
Rốt cuộc nàng thật sự yêu ai? Có phải nàng quá xấu xa không?
Bỗng đầu nàng choáng lên... một giọng nói giống y hệt giọng của nàng vang lên.
" Ngươi chỉ yêu duy nhất một người... một người thật sự..."
" Ngươi không được sai lầm như lần trước nữa"
" Không thể sai lầm được..."
Nàng ôm đầu khụy xuống làm Hoàng Việt Minh hoảng sợ đỡ lấy nàng...
" Hy nhi! Nàng làm sao vậy? Hy nhi!!!"
Lãnh Minh Dực cau mày nhìn nàng... sao nàng lại sử dụng Vô Tình Chú??? Đó là một cấm thuật, nếu sử dụng cấm thuật này khi tâm nàng đang gặp phải ái tình nhưng lại không thừa nhận thì linh hồn sẽ bị dày vò rất đau khổ, thậm chí có thể bị phản phệ lại và hồn phi phách tán.
Nàng không phải đã quên hết tiền kiếp của mình rồi sao? Không thể nào nàng lại vận cấm thuật lên người mình được!?
Hắn liền bước đến đánh mạnh sau gáy nàng cho nàng bất tỉnh...
" Nàng bị làm sao vậy?"_ Tiêu Vận áp tay lên trán nàng kiểm tra, mắt hướng hỏi Lãnh Minh Dực.
" Nàng đã quá căng thẳng... chuyện tình cảm mong các ngươi không nên ép nàng"_ Lãnh Minh Dực tỏ vẻ bất lực nói.
" Tại sao lại như vậy chứ?"_ Vũ Hồng lo lắng lấy khắn lụa lau mồ hôi cho nàng.
" Ngươi biết tại sao phải không?"_ Dương Hàn Long nhíu mày hỏi Lãnh Minh Dực.
" Các người không cần biết..."_ Lãnh Minh Dực lạnh lùng nói.
Hoàng Việt Minh định đứng dậy đánh ép Lãnh Minh Dực nói ra nhưng lại bị Tiêu Vận chặn lại...
" Chúng ta nên nghỉ chân ở đây đợi đến khi lấy lại sức thì tiếp tục vượt ải"
Không khí căng thẳng dần được thả lỏng... bây giờ tất cả vẫn còn ở trong bí cảnh, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào vì vậy không nên có xung đột nội bộ được!!!
Lãnh Minh Dực trầm mặc nhìn nàng, tat nhẹ đặt lên ngực trái... hẳn là Hiên cũng cảm nhận được phải không?
Ở Thần Điện...
Choang!!!
Đoan Hiên ôm đầu đầy đau đớn...
Hắn lần lượt cảm nhận những cảm xúc khác nhau của nhiều người nhưng tất cả đều hướng về nàng...
Khốn khiếp!!!
Lãnh Minh Dực! Rốt cuộc ngươi đã làm gì?
《Hắn đang khiêu khích ngươi đấy! Ngươi phải sớm đoạt lại nàng...》_ Giọng nói bắt đầu oang oang trong đầu hắn...
Cả người Đoan Hiên bỗng xuất hiện luồng lệ khí nồng nặc... đôi mắt không tiêu cự nhìn xa xăm như người vô hồn...
《Nào... hãy giao thân thể cho ta. Ta sẽ cướp lại nàng cho ngươi》
" Không!!!"_ Đoan Hiên bỗng bừng tỉnh lại, tay lấy mảnh vỡ tách trà rạch mạnh vào cánh tay. Cơn đau từ cánh tay mang lại làm hắn tỉnh hơn phần nào...
《Ngươi thật ngu ngốc! Lãnh Minh Dực đang sống hạnh phúc bên cạnh nàng, lại còn lợi dụng giao tâm để khiêu khích ngươi... ngươi cam tâm sao?》
" Câm miệng lại cho ta!!!"
" Sẽ có một ngày ngươi sẽ tự nguyện trao thân thể lại cho ta thôi hahaha...》
Giọng nói biến mất... đầu hắn mất cơn đau dần.
Hắn mệt mỏi dựa lưng vào thành ghế... để mặc vết thương cánh tay liên tục chảy máu, miệng hắn thì thào cái tên gọi thân thương ấy...
" Hy nhi... ta mệt quá"
" Hy nhi... giá như có nàng ở cạnh ta thì tốt biết mấy"
..................................
" Dực ca... tỷ tỷ bị gì nè? Tỷ ấy cứ khóc suốt"
Lãnh Minh Dực lau nhẹ nước mắt cho nàng...
Nàng đang mơ về cái gì? Hắn chưa bao giờ thấy nàng khóc đau thương như vậy... trừ cái ngày định mệnh hồi kiếp trước ấy...
[Hy nhi... nếu nàng không muốn nhớ thì không cần phải cố nhớ... "hắn" dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của ta dành cho nàng nhưng "hắn" lại không thể cảm nhận được tình cảm của nàng dành cho "hắn"... "hắn" không xứng để nhận lấy tình cảm của nàng.
Vì vậy ở kiếp này nàng tốt nhất không nên quen hắn, không nên nhớ hắn... Có ta bên cạnh nàng là được rồi].
.......................................................................
Ải thứ tám là một vùng đầm lầy...
Nhìn sơ qua thì cách vượt ải khá là đơn giản...
Trên mặt đầm có những bậc gỗ nhỏ trôi nổi... để vượt qua đầm lầy này chỉ cần tinh nhạy chọn nhảy lên những bậc gỗ thật mà đi qua.
Điều khó khăn của ải này là...
Thứ nhất là có hàng trăm, hàng nghìn bậc gỗ giống nhau như đúc, khó mà có thể phân biệt được. Nếu bước phải bậc không tương ứng thì sẽ trực tiếp rơi xuống đầm...
Thứ hai, mỗi bậc gỗ thật chỉ chứa được một người, khi người đó nhảy sang bậc khác thì bậc đó sẽ lập tức chìm xuống đầm lầy. Vì vậy người đi sau buộc phải chọn đi bậc khác.
Thứ ba, dưới đầm là nơi ở của một loại thủy quái. Nếu không may rơi xuống đầm thì sẽ bị cả đàn thủy quái tấn công ăn thịt. Điều lưu ý ở đây đó là chất bùn của đầm có một loại độc tố có thể làn tê liệt cơ thể sinh vật, làm cho con mồi rơi xuống sẽ không thể chống lại sự tấn công của thủy quái.
Thứ tư, ở trên cao có hàng vạn đàn ong độc to lớn... nhưng chúng chỉ bay ở mức độ cao nhất định nên chúng sẽ không tấn công khi ta ở trên bậc gỗ. Cũng chính vì vậy ta càng không thể dùng khinh công hay bay lên cao để vượt ải.
" Xem ra lần này mỗi người đều phải tự mình vượt qua ải này rồi"_ Đông Phương Triệt nói.
" Đây sẽ là cuộc thi của chúng ta"_ Hiên Viên Ngạo hướng về nàng nói.
" Được thôi"_ Nàng hào hứng đáp lại.
" Không được mạo hiểm, khi cảm thấy không thể đi tiếp thì hãy xé truyền tống trở về"_ Tiêu Vận nhắc nhở.
Nhạc Phượng Hy quan sát địa hình... đầm lầy này không rõ là rộng như thế nào, lại có lớp sương mỏng nên không thể nhìn thấy rõ phía xa...
" Nàng cẩn thận. Sương này có thể gây ảo giác"_ Lãnh Minh Dực nhắc nhở nàng.
" Ừ ta biết rồi... huynh hoặc là ta, một trong hai chúng ta phải là người đầu tiên đạp chân đến ải thứ chín. Chúng ta phải cố lên!!!"_ Nàng tỏ rõ sự quyết tâm.
Lãnh Minh Dực phì cười xoa đầu nàng. Sau khi tỉnh dậy dường như nàng không còn nhớ gì về những lời nói tình cảm của Hoàng Việt Minh nữa... càng không nhớ vì sao nàng lại ngất đi... nàng chỉ nghĩ đơn giản là kiệt sức rồi ngủ một giấc thôi.
Mọi người phấn khởi nhìn nhau... cuộc đua này sẽ chứng tỏ thực lực của mỗi người... không ai muốn chịu thua người khác cả!!!
1...
2...
3!!!
Nhạc Phượng Hy tinh mắt phát hiện các bậc gỗ có những vòng vân xếp chồng có quy luật khác nhau. Sau đó nhìn xa hơn một chút cứ cách khoảng một bước lại thấy một bậc có vòng vân tương tự... tuy vậy nhưng khá khó để nhìn rõ các vòng vân có giống nhau không?! Chỉ cần sai lệch một chút liền lập tức thua cuộc... còn chưa kể tới lớp sương mù gây ảo giác nếu hít phải...
Tống Vỹ Tinh xuất phát đầu tiên... hắn linh hoạt nhảy từ bậc này sang bậc kia, các bậc gỗ từ dưới chân hắn lần lượt chìm xuống sau đó lại ngoi lên với bậc gỗ có vòng vân mới.
Hoàng Ái Ny thấy vậy cũng không thua kém mà nối tiếp theo sau đó càng nhanh chóng đuổi kịp Tống Vỹ Tinh.
Những người còn lại cũng bắt đầu xuất phát...
Nhạc Phượng Hy chăm chú quan sát rồi linh hoạt nhảy đi... không biết nàng đã đi được bao xa khi nhìn lại đã không còn thấy bờ, xung quanh nàng chỉ là đầm lầy xám đen với những bậc gỗ và... chỉ có một mình nàng. Không biết những người khác đã đến đâu rồi.
Nàng xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ... nhìn mãi mấy cái vòng vân này cũng phải choáng đấy chứ!?!
Ùng ục...
Có tiếng động ở dưới đầm!
Nàng cảnh giác nhìn xuống... ngay mặt đầm xuất hiện những con mắt đỏ ngầu đầy ghê rợn. Hình như chúng đang thèm khát nàng... chúng đang chờ nàng rơi