Khụ... ta thấy ta thiên vị anh Lãnh Minh Dực đủ rồi nên mấy chập sau ta sẽ cho các anh khác có thêm đất diễn, đầu tiên là Đoan Hiên... kakakakaka
........................................................................
Ánh nắng chói chang chiếu qua khe cửa... Lãnh Minh Dực bừng tỉnh giấc, chợt phát hiện Nhạc Phượng Hy đang nằm trong lòng mình ngủ ngon lành.
Những hình ảnh triền miên giữa hắn và nàng dần hiện lại trong đầu hắn... thế nhưng...
Đó không phải là hắn!!!
Không! Cũng không hẳn...
Lúc đó tâm trí hắn chìm đắm trong dục vọng nhưng không phải hắn không biết chuyện gì đang diễn ra...
Dường như lúc đó linh lực của hắn đã bộc phát đột ngột sau đó đầu hắn như có một lực lượng vô hình nào đó nắm giữ ý thức...
" Thần Tử sắp thức tỉnh!"
Một loạt hình ảnh kỳ lạ xoay quanh một nam nhân lạ lẫm xông thẳng vào đầu hắn... thậm chí hắn lại tự cho rằng bản thân chính là tên nam nhân đó...
Nhưng...
Hắn không hoàn toàn giống với tên nam nhân đó. Giống như là bản thân hắn có rất nhiều thiếu sót so với tên nam nhân kia...
Tên nam nhân đó không chỉ giống hắn mà còn giống tính cách chiếm hữu độc đoán như Đoan Hiên, giống thái độ lạnh lùng, bình tĩnh Dương Hàn Long, lại nhiệt tình, nồng ấm như Hoàng Việt Minh...
Điều này thật vô lý!!!
Lãnh Minh Dực nắm chặt tay thành nắm đấm để kìm nén cảm xúc lúc này... thật rối rắm!!!
Nhạc Phượng Hy cựa mình rúc người vào trong chăn rồi ngủ tiếp...
Hắn ôm chặt nàng vào lòng...
Hy nhi... ta chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như lúc này.
Ta đang dần suy yếu...liệu ta sắp phải biến mất rồi không?!
Không! Tuyệt đối không được!
Ta và nàng đã đánh đổi rất nhiều mới có được ngày hôm nay. Ta không thể dễ dàng buông tay được.
Hy nhi... ta phải tìm ra nguyên nhân của mọi chuyện.
Vì vậy tạm thời chúng ta phải xa nhau.
Hãy đợi ta...
........................................................................
Nhạc Phượng Hy tỉnh dậy thì trời cũng đã xế chiều...
Nàng dáo dác nhìn xung quanh... hắn đi đâu rồi?!
Nhìn thấy trên bàn có bộ y phục khô... hẳn là hắn đã chuẩn bị cho nàng.
Nàng quấn chăn quanh người rồi tiến về phía bàn... a! Có bức thư!
"Ta có việc gấp... nương tử hãy đợi ta về"
Phừng!!!
Ngọn lửa phát ra từ bàn tay nàng chẳng mấy chốc đã đốt cháy bức thư thành tro.
Hừ! Hại nàng ê ẩm cả người giờ muốn trốn tội luôn rồi phải không???!
........................................................................
Tứ Đồ Quốc được diễn ra trong năm ngày. Hai ngày đầu sẽ là buổi yến tiệc gặp mặt, bàn luận về những kiến thức đang có đồng thời tăng thêm tình hữu nghị giữa các nước với nhau. Ngày thứ ba mở đầu cuộc thi luyện đan. Hai ngày cuối là thi đấu linh thuật.
Cả thành Lạc Linh đều được treo đầy dải dây cùng đèn kết đủ màu sắc... trên đường luôn đông nghịt người
" Sao mọi người lần lượt chơi trò biến mất vậy!? Hết Dương Hàn Long, Tống Vỹ Tinh giờ lại đến Lãnh Minh Dực. Không lẽ Tứ Đồ Quốc không đủ hấp dẫn bọn hắn sao???"_ An Nhiên buồn chán nói.
" Nhiên Nhiên..."_ An Hiểu nhắc nhở, mắt hướng về Nhạc Phượng Hy.
An Nhiên tất nhiên biết tâm trạng của Nhạc Phượng Hy dạo này không được tốt. Lúc nào cũng buồn rầu, nhàm chán ngồi ngắm cảnh rồi uống trà... nhưng sau đó liền tức giận đập vỡ tách trà rồi tuyên bố sẽ không uống trà nữa!!!
Nhạc Phượng Hy trở thành một ngưòi vô vị, nhàm chán liền cả nhóm cũng cảm thấy nhàn quá thành ra rất "chán"
Bọn họ muốn náo loạn a
Bọn họ muốn đi chơi a
Bọn họ muốn có một Nhạc Phượng Hy như trước đây a...
Bỗng mọi người trong quán nháo nhào lên...
" Mau lên! Người của Thần Giáo đến! Còn có Thánh Tử và Thánh Nử... mau mau đến xem a"_ Người A nói.
" Đâu!? đâu??? Thật hiếm hoi khi ta được nhìn thấy cặp Thánh Tế đến đây"_ Người B nói.
" Nghe nói đợt Tứ Đồ Quốc lần này có Thánh Nữ và Thánh Tử đến tham dự... năm nay quả là một năm náo nhiệt!!!"_ Người C nói.
" Aaaaa... ta thấy họ rồi!!! Họ đang bước vào quán này nè!!! Thật hạnh phúc quá đi~"_ Đám nữ tử liền la lên trong niềm hạnh phúc, có người còn lật đật dặm thêm phấn, trang điểm thêm... hy vọng bản thân nổi bật hơn để có thể lấy được sự chú ý của vị Thánh Tử nổi tiếng... Đoan Hiên.
" Là họ?!"_ An Nhiên thốt lên.
" Ừ. Không ngờ lại được tái ngộ họ nhanh như vậy"_ An Hiểu gật đầu.
" Các người quen được họ sao?"_ Hiên Viên Ngạo hỏi. Nghe nói vị Thánh Tử này ít khi xuất hiện trước dân chúng, hầu hết đều dành thời gian để tu luyện và quản lý ở Thần Điện... riêng về vấn đề ngoại giao thì đều do thánh nữ đảm nhiệm. Vì vậy số người có thể nhìn thấy mặt Thánh Tử trừ những người của Thần Giáo thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
" Ừm. Chúng ta may mắn được họ giải cứu một nạn..."_ An Hiểu nói.
" Đúng thế!!! Đó là lần đầu bọn ta quen biết Nhạc Phượng Hy và bọn họ... chỉ là ta không thích vị thánh nữ kia. Nàng ta rất kiêu ngạo!!! Đúng không? Phượng Hy..."_ An Nhiên quay sang nói...
Lúc này Nhạc Phượng Hy vẫn trầm lặng, mắt dán chặt vào đám người Thần Giáo đang bước vào... người đi đầu là Đoan Hiên với bạch y đầy thoát tục, đi kề bên hắn là thánh nữ Tống Nghi,...
Hắn đương nhiên cũng nhìn thấy nàng... tay hắn nắm chặt chiếc vòng bạc đang nóng bừng lên đang báo hiệu người nó muốn tìm đang ở gần đây.
Đương nhiên hắn biết người đó chính là nàng... nhưng làm sao hắn có thể giao nàng cho Thần Giáo được trong khi hắn phát hiện được mục đích thật sự của họ là gì.
Hắn sẽ bảo hộ nàng bằng mọi giá, không ai được động đến nàng dù chỉ một cọng tóc... việc đầu tiên hắn cần làm đó là tìm một người thay thế nàng, người đó phải có được niềm tin đối với Thần Giáo và đảm bảo có chút thực lực...
...và hắn đã xác định trước một người rồi... ( t/g: M.n nghĩ Đoan Hiên sẽ chọn ai làm Thần Nữ thay thế cho Nhạc Phượng Hy???)
Riêng về phía Nhạc Phượng Hy khi bắt gặp ánh nhìn trìu mến của Đoan Hiên bỗng dưng tim nàng đập mạnh một cái cứ như nàng bị hắn nhìn thấu điều gì vậy...
Chỉ mới gặp có hai lần thì hắn ta biết gì về nàng chứ?!
Hắn cũng đâu phải cái tên "keo dính chuột" Lãnh Minh Dực suốt ngày đi theo nàng... ý khoan!!! Tự nhiên từ Đoan Hiên nàng lại nhớ đến cái tên đáng ghét kia!!! Xua tan cái ý nghĩ điên rồ đó... Nhạc Phượng Hy ngồi xoay lưng lại, tỏ vẻ không quan tâm. Nàng hôm nay không có tâm trạng đối đầu với chúng... đặc biệt là với tên thánh tử "mặt dày" kia...
Đoan Hiên khó hiểu nhìn nàng... sao có vẻ nàng đang giận dữ thì phải?! Ai lại có thể chọc giận Hy nhi của hắn thế kia?
Chỉ có một tên!
Lãnh Minh Dực!!!
Đoan Hiên tập trung tinh thần lực thăm dò khắp quán liền không bắt gặp khí tức của Lãnh Minh Dực.
Vậy là hắn ta đã rời đi?!
Hôm qua hắn còn có cảm giác gì đó khác lạ nhưng lại không thể hình dung nó như thế nào chỉ có thể biết rằng nguồn gốc bắt nguồn từ Lãnh Minh Dực.
Vì vậy hắn bất ngờ xuất hiện tại đây cũng là vì muốn thăm dò chuyện này... không ngờ hắn ta lại chịu rời xa nàng để biến mất!!!
Ngay cả cái tên bảo tiêu của nàng - Dương Hàn Long cũng không có ở đây...Vậy thì cũng tốt!!!
Từ bây giờ hắn sẽ bắt đầu hành động!
" Aaaa thánh tử đang tiến về phía này..."_ Tiếng la hét lại vang lên.
Nhạc Phượng Hy khó chịu khi ồn ào như vậy, liền đứng dậy đặt lên bàn thanh tệ rồi nói lại với đám Hiên Viên Ngạo.
" Ta ra ngoài đây"
Vừa nói xong liền xoay lưng bước đi...
Bộp!!!
Nàng đụng trúng bờ ngực rộng lớn... nàng trừng mắt ngước lên... định mở miệng mắng thì bị hành động hết sức "ba chấm" làm nàng nghẹn lời.
" Đau không?"_ Ngón tay thanh mảnh vuốt gò má nàng, ôn nhu hỏi han nàng.
" Thánh tử thật ôn nhu, lương thiện a~ ta chết mất thôi"
" Tên nam nhân kia đã có lỗi trước vậy mà dám để thánh tử nói lời xin lỗi. Thật không biết xấu hổ!!!"
" Ôi thật muốn thay thế vị trí của hắn ta quá~"
"...."
"...."
"...."
Này!!!
Nàng chỉ mới xoay người, chân còn chưa đi được một bước a... sao lại là lỗi của nàng???
" Ta không sao"_ Nàng cố ý giữ khoảng cách với hắn.
" Hay là hôm nay ta sẽ mời ngươi một bữa coi như tạ lỗi"_ Hắn mỉm cười.
Đấy đấy!!! Bề mặt hắn lại dày thêm rồi đấy!? Có ai phát hiện ra điều này không??? *ngó dáo dác xung quanh*
Một loạt ánh nhìn cùng những lời chửi bới nàng lại vang lên, càng ngày thậm tệ hơn... hắn ta cố ý làm như vậy phải không??? Muốn hại nàng có thêm rắc rối phải không???
Các ngươi có im hết không??? Các ngươi càng ép nàng xin lỗi hắn, nàng càng không muốn xin lỗi hắn!?
" Không cần!!!"
" Láo xược!!! Ngươi thật không biết điều"_ Tống Nghi tiến lên đẩy mạnh nàng ra giơ tay định tát Nhạc Phượng Hy... giờ đây ngay cả nam nhân cũng muốn câu dẫn Hiên ca của nàng... phải loại bỏ sớm mới được!!!
Nhạc Phượng Hy còn đang suy nghĩ cách chơi như thế nào với Tống Nghi đột nhiên Đoan Hiên nhanh chóng bắt lấy tay nàng kéo lại vào trong lòng đồng thời phát ra quang linh đả thương Tống Linh... đáy mắt xuất hiện rõ tia tức giận.
Ấm áp...
Đó là một cảm giác thân thuộc khi nàng dựa vào lòng hắn. Bỗng dưng sống mũi nàng cay cay, trong lòng dấy lên cảm giác đau thương, thất vọng... dường như rất lâu rồi nàng đã từng ao ước được dựa vào bờ ngực ấm áp này... mà dựa dẫm...
Đúng vậy... đã rất lâu rồi... lâu đến nỗi nàng không thể nhớ lúc đó là khi nào?