Bầu trời đêm đầy sao, trăng rằm soi sáng khắp nơi.
Nơi Lạc Linh thành vốn đã đông đúc nay lại càng tấp nập hơn, người người đều đổ ào đầy ngoài đường. Ai ai cũng chỉnh soạn những bộ y phục mới đẹp, những đứa trẻ tinh nghịch cùng nhau vui đùa...
Đêm nay không chỉ là lễ hội truyền thống của Lạc Linh thành chúc mừng mùa bội thu năm nay mà còn là đêm yến tiệc đầu tiên, là ngày mở đầu cho Tứ Đồ Quốc diễn ra.
Tại phủ thành chủ đã hội tụ hầu hết những học viên của bốn nước...
Mỗi người đều diện trên người đồng phục của học viện, bên người còn đeo miếng ngọc bội khắc ký hiệu đặc trưng cho đất nước của họ.
" Sao bây giờ vẫn chưa thấy Phượng Hy với Dương Hàn Long tới nhỉ?!"_ An Nhiên nôn nóng nhìn ra ngoài cửa.
" Chắc tỷ ấy đang trên đường đến"_ Vũ Hồng nói.
" Ừ... ừ... lúc nãy muội cũng đã nói như vậy. Cứ chậm trễ như thế là người ta không cho vào nữa đâu"_ An Nhiên chống hông nói với Vũ Hồng.
" A!!!"_ Nhạc Thiên Kỳ chợt reo lên.
" Đệ sao vậy??? Nhạc Phượng Hy đến rồi hả? Ở đâu???"_ An Nhiên ngó dáo dác tìm người.
" Không phải! Đệ thấy Vỹ ca vừa đến kìa"_ Nhạc Thiên Kỳ chỉ tay về hướng Tống Vỹ Tinh.
" Đây đây!!! Tống Vỹ Tinh! Bọn ta ở đây!!!"_ An Nhiên vẫy tay.
Tống Vỹ Tinh nhàn nhạt đến nơi tập trung của đoàn.
" Mấy bữa nay ngươi đã đi đâu vậy? Hại bọn ta cứ tưởng ngươi sẽ từ bỏ thi đấu"_ Hiên Viên Ngạo dắt theo Hiên Viên Ninh đến, vừa thấy Tống Vỹ Tinh thuận miệng liền hỏi. Ngoài Nhạc Phượng Hy và Dương Hàn Long ra, hắn rất hiếu kỳ với thực lực của cái tên này. Hắn ta thật ra không tầm thường như đã thể hiện bên ngoài mà chính là vì hắn ta cố ý khống chế sức mạnh để làm bản thân không nổi bật.
" Ta đi tập luyện"
" Thật là... ta không hiểu nam nhân các ngươi đang nghĩ cái gì nữa, cứ nổi hứng là làm liền sao???"_ An Nhiên ôm trán nói.
"...."
" Ngươi tốt nhất đừng nên gán ghép hắn với nam nhân khác vì... như thế sẽ rất oan uổng cho tất cả nam nhân trên thiên hạ a~"_ Một giọng nói vang lên.
" Nhạc Phượng Hy!!! Ngươi đến khi nào vậy?"_ An Nhiên ngạc nhiên nói lớn.
" Suỵt! Bây giờ ta là Lãnh Phi"_ Nàng giơ ngón trỏ lên miệng, nháy mắt nói. Nàng vốn dĩ lấy thân phận Lãnh Phi để tiến vào học viện, mặc dù sau này thân phận nữ nhân đã bại lộ nhưng các gia gia đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, hiện tại chỉ có người của học viện mới biết nàng là Nhạc Phượng Hy, còn những người khác không hề biết gì về một tiểu tử vô danh như nàng.
An Nhiên nhanh chóng bịt miệng lại. An Hiểu phì cười cốc nhẹ lên đầu vị tiểu muội này...
Nhạc Phượng Hy quay sang cười với Tống Vỹ Tinh.
" Rất vui khi ngươi đã quay lại đúng lúc"
Hắn gật đầu đáp lại, âm trầm nhìn về phía Dương Hàn Long đang đứng khuất sau lưng nàng...
" Cuối cùng chúng ta cũng tập trung khá đầy đủ, giờ chỉ còn nhóm Ái Ny và Lãnh Minh Dực nữa thôi"_ An Nhiên hớn hở nói.
" Lãnh Minh Dực... hắn ta sẽ từ bỏ thi đấu"_ Nàng nhàn nhạt nói.
Cả bọn ngẩn người như nhau. Hai người này lúc nào cũng như hình với bóng, tự dưng Lãnh Minh Dực đột ngột từ bỏ thi đấu, tính tình Nhạc Phượng Hy dạo này lại khác thường... chẳng lẽ... họ giận nhau??? Chắc lại có ẩn tình gì đây?!
Nàng mặc kệ đám rảnh hơi đó đoán già đoán non...
" Sư muội... lại đây ta có vài điều muốn bàn"_ Sư Huynh Dịch Tư tiến đến nói nhỏ.
" Ừm"_ Nàng gật đầu.
Sau khi đến nơi vắng người...
" Sư huynh có gì chỉ bảo?"
" Ta muốn sư muội lãnh đạo mọi người tham gia thi đấu"
" Chuyện này... có lẽ sư huynh hợp với việc này hơn ta, hẳn mọi người cũng không thích một nha đầu như ta lại lãnh đạo mọi người"
" Không... sư muội khiêm tốn rồi. Không chỉ ta mà tất cả học viên đều đã được chứng kiến thực lực vượt trội của muội. Vừa rồi ta đã hỏi ý kiến của mọi người và ai cũng đồng ý chuyện này. Mọi người đều rất tin tưởng vào sư muội. Ta tin... nếu sư muội lãnh đạo mọi người chắc chắn sẽ chiến thắng"_ Dịch Tư thuyết phục.
" Mọi người đều... đồng ý sao??? Chuyện này sao muội không hề nghe nói gì hết?"_ Đám kia... dám giấu nàng chuyện này sao?
" Là vì biết trước sư muội sẽ từ chối như thế này nên họ không muốn nói cho muội biết"_ Dịch Tư cười gượng sau đó bổ sung thêm.
" Còn nữa... đây cũng là ý của Sư Tôn và các lão sư"
What??? Ngay cả các gia gia cũng bán đứng nàng???
" Khụ... đây là thư của Sư Tôn gửi cho sư muội... muội cứ từ từ đọc. Ta đi trước đây"
Vụt!!!!
Dịch Tư vốn là Thuật Linh Sư hệ phong - ám nên thoắt một cái liền chạy đi mất không kịp để nàng níu kéo lại....
Cả không gian thật im lặng... nàng bất lực mở bức thư ra xem.
Cháu gái ngoan của ta.
Ta giao các học viên lại cho cháu. Cháu hãy lãnh đạo bọn chúng thật tốt.
Hãy cố gắng mang vinh danh cho đất nước chúng ta.
Chúng ta sẽ ở nước nhà chờ đợi tin vui của mọi người.
Nhớ hai đứa cháu yêu của ta...
Tay nàng nổi gân xanh nắm chặt bức thư... được lắm gia gia à~! Đã dụ được nàng đi thi Tứ Đồ Quốc bây giờ còn đùn đẩy trách nhiệm lên người nàng
" Xem ra nàng rất được mọi người tin tưởng"
Hắn ta đã xuất hiện từ khi nào vậy??? Sao nàng không phát hiện ra?!
" Cảm tạ thánh tử đã khen ngợi"
Đoan Hiên tiến gần về phía nàng.
Nhạc Phượng Hy chợt nhớ đến hồi sáng đã bị hắn ăn đậu hủ miễn phí... Nàng liền lùi lại tạo thế phòng thủ. Hắn mà dám tới... nàng sẽ đánh cho hắn tiệt giống luôn!!!
Thấy nàng đang trừng mắt đe dọa nên hắn chỉ duy trì khoảng cách nhất định với nàng.
" Ta sẽ không làm hại nàng đâu?"
" Ngươi đã biết ta là nữ nhân từ khi nào? Ngươi còn biết điều gì nữa?"_ Nàng cảnh giác.
Vụtttt... Đoan Hiên nhanh như gió bước đến gần nàng.
Nàng giơ tay đánh lên cổ hắn, chân thuận thế đạp về vị trí "quan trọng" của hắn.
Đoan Hiên nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, còn uyển chuyển luồn về phía sau nàng, một tay ôm lấy vai chế ngự hai tay nàng, tay còn lại bắt lấy chân nàng.
" Buông ra!!!"_ Nàng cố vùng vẫy khỏi sự kìm kẹp này.
" Nàng không nên ra đòn nguy hiểm như vậy. Nếu không làm sao ta mang cho nàng hạnh phúc được đây~"
" Ai cần ngươi... ưmm..."
Hắn dám cưỡng hôn nàng?!?
Nàng lắc đầu chống cự lại bị bàn tay hắn kiềm giữ chặt lại... nhưng cũng vì thế tay nàng được giải thoát. Nàng định tấn công hắn thì lại nghe giọng nói của hắn...
" Hy nhi... muội đã thật sự quên huynh rồi sao?"_ Hắn dời môi hôn lên chóp mũi nàng.
Đôi môi nàng tê dại còn vương lại hơi thở của hắn...
Đầu nàng lúc này lại đang ong ong, chỉ đang cố phân tích lời nói của hắn.
Nàng... có quen hắn sao? Khi nào?
" Hy nhi... muội quên cũng tốt, hãy quên hết những ký ức không vui đó. Bây giờ chúng ta bắt đầu lại được không?"_ Hắn ôn nhu vén mái tóc nàng.
" Ta... có phải ngươi có nhầm lẫn gì không? Ta không quen biết ngươi"_ Nàng thẳng thắn trả lời.
" Vậy tại sao nàng lại chấp nhận hắn? Dù nàng đã quên tất cả..."_ Nắm chặt bả vai nàng, đôi mắt hằn lên tia giận dữ.
" Hắn?!"_ Nàng khó hiểu. Hắn muốn nói về ai vậy?
" Lần này ta sẽ không để thua hắn đâu. Nàng chỉ thuộc về ta, dù có chết ta cũng không buông tay... dù làm nàng hận ta thì ta cũng không từ bỏ nàng"
Nàng giật mình khi thấy đôi mắt hắn đang dần chuyển sang màu đỏ rực, lực tay hắn càng mạnh hơn. Hại nàng cảm thấy đau nhói nơi bàn tay hắn xiết lại.
" Buông ra... ngươi đang làm ta đau"_ Nàng trừng mắt nói.
Thế nhưng hắn dường như không nghe thấy lời nàng nói, hắn cúi xuống ngấu nghiến đôi môi nàng, thậm chí nàng còn nghe thấy mùi tanh nồng của máu trong khoang miệng...
Bỗng lực tay hắn lỏng dần sau đó di chuyển về phía lưng nàng... tay hắn ấn vào một điểm.
" Thì ra là vậy... hahahaha... hắn còn có thể lập cấm chú ngăn cản ta khơi dậy ký ức kiếp trước của nàng"
" Cấm chú gì? Ký ức..."_ Nàng ngày càng mơ hồ, không hiểu gì hết >_<
" Hắn nghĩ cấm chú này có thể ngăn cản được ta sao??? Hy nhi... nàng nhìn xem, hắn ta thật ra là một người như thế nào?!!! Hắn ích kỷ muốn chiếm giữ nàng riêng cho mình... hắn chẳng khác gì ta cả"_ Đoan Hiên nhếch miệng.
" Trước hết ngươi buông ta ra trước... đau quá!!!"_ Tên này thật sự bị điên rồi!!!
" Buông nàng ra!!! Ngươi đang làm nàng đau"_ Dương Hàn Long vừa chạy đến tìm nàng liền bắt gặp cảnh tượng này lại nhận thấy sắc mặt tái nhợt của nàng. Tên này... sao dám làm nàng đau chứ???
Dương Hàn Long rút Tuyền Hỏa ra, vận linh lực điều khiển kiếm, lập tức Tuyền Hỏa phát ra sát khí nồng đậm rồi tách thành ba sau đó hướng thẳng Đoan Hiên bay đến... vậy mà Đoan Hiên vẫn không màng đến nguy hiểm đang đến gần mình.
Thịch!!!
Nhạc Phượng Hy như cảm thấy nghẹt thở... linh cảm nàng mách bảo rằng... người này tuyệt đối không thể chết!!!
" Không! Dừng lại!!!"_ Nàng hét lên.
Nhưng không kịp!!! Mũi kiếm đen tuyền vẫn tiến thẳng đến Đoan Hiên.
Đoan Hiên giật mình khi nghe thấy tiếng hét của nàng... đôi mắt đỏ dần trở lại màu bình thường.
Hắn cảm nhận được có nguồn sức mạnh quen thuộc đang tiến về phía hắn.
Khi mũi kiếm chỉ còn cách hắn một phân thì bỗng nhiên dừng lại.
Dương Hàn Long dù cố dùng hết tinh thần lực cũng không thể điều khiển Tuyền Hỏa được. Dường như nó đang run sợ... không phải... mà là tôn kính Đoan Hiên!?
Đoan Hiên quay đầu lại trừng mắt phát ra uy áp lớn...
Tuyền Hỏa run lên sau đó thu lại sát khí trở thành một thanh kiếm bình thường...
" Ngươi đừng vì được nó chọn mà nghĩ rằng có thể chống lại ta"_ Đoan Hiên lạnh lùng chạm vào Tuyền Hỏa.
Dương Hàn Long bỗng cảm thấy ớn lạnh, cả người như bị rút hết sức lực, rồi cổ họng nghe được cổ mùi tanh nồng... hắn hộc ngay một ngụm máu tươi.
Đoan Hiên vuốt nhẹ lưỡi kiếm đen như một thói quen sau đó quăng nó lại cho Dương Hàn Long...
Dương Hàn Long nắm chặt chuôi kiếm chống đỡ thân thể đứng dậy... Cảm giác vừa rồi là sao? Hắn ta dường như rất quen thuộc với Tuyền Hỏa, Tuyền Hỏa còn chống cự khế ước với hắn... nó như muốn nhắc nhở hắn tuyệt đối không được hại đến người này.
" Bẩm Thánh Tử, thành chủ cho mời ngài"_ một hạ nhân chạy đến cung kính.
" Được rồi. Lui trước đi"_ Đoan Hiên lạnh lùng nói.
" Vâng"
" Ta xin lỗi... nàng còn đau không?"_ Hắn hỏi han nàng. Vừa rồi hắn đã không kiềm chế được bản thân, chút nữa hắn đã bị ma tâm chi phối... không chừng có thể ra tay giết chết nàng. Chỉ nghĩ đến đó... hắn lại hận bản thân mình hơn.
" Ta ổn... nhưng ta có chuyện muốn hỏi... những lời của ngươi, cái gì mà cấm chú, kiếp trước rồi người mà ngươi muốn nói là ai???"
Đoan Hiên mỉm cười cúi xuống nói thầm vào tai nàng sau đó hôn nhẹ lên môi nàng rồi phất áo bước đi.
" Nàng thật sự không sao?"_ Dương Hàn Long hỏi.
" Ừm... chỉ hơi đau một chút, qua ngày sẽ khỏi thôi. Còn huynh?"_ Nàng lấy khăn tay lau máu nơi khóe miệng hắn, sau đó bắt mạch kiểm tra... khế ước của Tuyền Hỏa có dấu hiệu biến động nhưng đã yên ả trở lại, chỉ làm cho Hàn Long bị thương tổn một chút, không ảnh hưởng đến tu căn và linh lực của hắn.
" Ta vẫn còn rất yếu...không thể bảo vệ được nàng"
" Không phải. Huynh không yếu mà là do hắn ta rất mạnh, e rằng ngay cả ta cũng không thể đấu lại hắn"_ Nàng lắc đầu khuyên nhủ.
Dương Hàn Long nắm chặt bàn tay nàng, kiên định nói_" Ta nhất định phải mạnh hơn nữa... nàng hãy chờ ta"
" Phì... ta mong huynh nhanh chóng mạnh lên trước khi thời hạn 3 năm của chúng ta kết thúc"_ Nàng cười vỗ vai hắn.
" Ta..."_ Nếu có thể... hắn không cần ba năm mà là cả đời để có thể ở bên nàng.
" Được rồi. Chúng ta nên vào trong thôi, yến tiệc hẳn đã bắt đầu rồi"_ Nàng nắm tay hắn kéo đi.
Không ai để ý rằng...
Cách đó không xa, Tống Nghi đã chứng kiến hết mọi chuyện.
Thì ra... tên nam nhân kia là nữ giả trang lại còn quyến rũ được Hiên ca của nàng.
Nàng không cam tâm!!! Tại sao chứ? Nàng đã gần gũi với Hiên ca đã 7 năm nay sao lại không bằng một đứa chỉ mới gặp được vài lần?! Chắc chắn ả đã giở thủ đoạn âm độc nào đó để quyến rũ huynh ấy!!!
Vừa rồi thấy thái độ và cách hành xử của Hiên ca, nàng lại càng cảm thấy sợ hãi... huynh ấy vốn không phải là ngưòi như vậy!!! Huynh ấy vốn không ham mê nữ sắc trong khi dung mạo nữ nhân này lại vô cùng tầm thường, nam không ra nam nữ không ra nữ... Vậy tại sao huynh ấy lại mê đắm với ả ta chứ???
Không được!!! Hiên ca là của nàng! Phải là của nàng!!! Hành động đầy sự yêu thương của huynh ấy phải dành riêng cho nàng! Nàng không thể thua bởi nữ nhân tâm thường này được!!!
........................................................................
Ta đã tổng kết lượt bình chọn của các độc giả và ta đã phát hiện một điều là...
Các độc giả của ta đều là những SẮC NỮ "nặng" nha (không biết nên vui hay buồn đâyyyy )
Kết quả như sau:
● Đoan Hiên chiếm lượt bình chọn cao nhất với 21 phiếu ^0^ *tung hoa*
● Dương Hàn Long xin chia buồn khi có 7 phiếu (ta hứa sẽ đền bù sau cho huynh)
(Khụ... do phải thỏa mãn các sắc nữ đây bằng một chập H nặng - bạo nên ta cần thời gian để lên ý tưởng và chuẩn bị thêm vài bịch máu phòng trường hợp bị mất máu cấp )