Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 121

Xin lỗi mọi người vì đã ra chập chậm trễ


Ta đang ráng nhai hết môn Tư tưởng Hồ Chí Minh, nó cứ dài mãi, nhai riết mà không tiêu mà thứ hai phải kiểm tra hai bài rồi típ đó là thi kết thúc môn...  ta k bik phải lm sao nữa đây oaaaaa~~~~


Hiện tại ta không thể ra chập nhanh được nha... mong m.n thông củm


......................................................................


Nhạc Phượng Hy buồn rầu cứ ngồi ru rú trong phòng, không chịu tiếp xúc với ai.


Không biết việc nàng mất đi sức mạnh cùng với việc liên hệ với không gian có quan hệ gì không!?


Cũng không phải...


Nhớ ở thế giới hiện đại nàng cũng không có hình thức vận linh khí hay tu luyện gì đâu nhưng nàng vẫn sử dụng không gian được đấy thôi


Nhớ lại đêm qua... sau khi bị Đoan Hiên phá cấm chú trên người nàng thì sức mạnh nàng bị hao hụt đi rất nhiều...


Sau đó vì cứu Dương Hàn Long nên nàng đã truyền hết số linh lực còn lại... hình như chính vào lúc đó nàng không thể vận linh lực được.


Nhưng không phải thân thể nàng sẽ tự động hấp thụ linh khí bên ngoài sao? Bằng chứng là nàng cảm nhận rất rõ nguồn linh khí đã hồi phục trong đan điền nàng đây.


Chậc! Ngay trong thời gian quan trọng mà mất đi sức mạnh thì khá gay go a...


Trận thi đấu đến ngày mai là bắt đầu rồi... nàng không thể sử dụng kỹ thuật võ lực để qua cửa được.


Aaaaaa đau đầu quá đi >_<


Nàng vò đầu bức tóc... nghĩ cái này không được cái kia cũng không được.


" Cộc cộc. Tỷ tỷ... tỷ đói chưa? Cả ngày nay tỷ không chịu ăn gì cả"_ Vũ Hồng đứng ngoài cửa.


" Phượng Hy... ngươi có sao không? Chúng ta đến thăm ngươi..."_ An Hiểu nói.


Nhạc Phượng Hy thở dài... mất hết gần một ngày ngây ngốc trong phòng mà không tìm ra cách gì. Thôi vậy... đến đâu thì hay đến đó. Điều quan trọng là chuyện nàng mất sức mạnh không được nói cho người khác biết.


" Mọi người vào đi. Ta vừa ngủ một giấc nên đã khỏe rất nhiều rồi"_ Nhạc Phượng Hy ngồi vào bàn châm trà.


" Xem ra ngươi rất ổn. Thật làm người khác lo lắng mà!"_ Hiên Viên Ngạo thoải mái ngồi vào bàn.


" Chắc là ta đêm qua ta uống quá nhiều rượu nên cơ thể thấy khó chịu chút thôi. Giờ ta đã khỏe rồi"


" Vậy đêm nay ngươi đừng hòng động đến một giọt rượu nào nữa"_ An Nhiên nghiêm túc.


" Đúng vậy! Mọi người đều rất lo cho sức khỏe ngươi. Sư huynh Dịch Tư cũng đã hỏi thăm ngươi rất nhiều"_ An Hiểu đồng tình với An Nhiên.


" Được! Ta không uống rượu nữa"_ Nàng giơ tay đầu hàng.


Có bạn bè thật tốt! Nói chuyện với bọn họ đã làm vơi đi ít nhiều căng thẳng... tâm trạng nàng thấy thoải mái rất nhiều.


Chỉ là... giá như có Dực ở đây thì tốt quá!


Nàng rất nhớ tên ngốc đó...


" Ta là chúng ta ra quán ăn nào đó đi. Phượng Hy đã không ăn gì cả ngày nay rồi"_ An Hiểu đề nghị.


" Tỷ tỷ nói đúng... giờ này cũng đã xế chiều, chúng ta đi ăn uống sau đó đến thẳng địa điểm tập trung luôn"_ An Nhiên cười.


" Được được... ta đi chuẩn bị"_ Nhạc Phượng Hy hớn hở. Nàng muốn đi chơi, nàng muốn giải tỏa căng thẳng ^0^


" Tỷ tỷ!!! Thái tử và công chúa đến rồi!!!"_ Nhạc Thiên Kỳ hớn hở chạy vào, tiếp đó là Hiên Viên Ninh.


" Họ đã đến rồi sao?"_ Vũ Hồng ngạc nhiên. Vậy thì Thiên cũng đã đến rồi...


Nhóm Hoàng Việt Minh bước vào...


" Nghe nói ngươi bị bệnh hả? Có nặng không? Có thấy khó chịu ở đâu không?"_ Hoàng Ái Ny sà vào hỏi tới tấp.


Hoàng Việt Minh âm trầm nhìn chằm chằm vào nàng, nhất là vị trí ở cổ...


Hiện nàng đang mặc y phục cổ cao  nhưng vẫn còn ẩn hiện vài vệt đỏ... những người khác không để ý nhưng với hắn thì thấy rất rõ.


Tiêu Vận cũng nhìn thấy... hắn có nghe Hoàng Việt Minh kể sơ qua.


Vậy là... hình ảnh trong đám cháy đó là thật!!!


" Ta không sao. Chỉ tại say rượu tý thôi..."_ Nhạc Phượng Hy sửa lại cổ áo rồi kỳ lạ nhìn hai người kia... vừa mới đến mà đã nhìn vào cổ nàng, họ đã biết gì sao???


" Yến tiệc đêm qua... làm cho ngươi say đến như thế này, xem ra là rất thú vị nhỉ?!"_ Bạch Khinh Lục cười.


Ở đâu có Nhạc Phượng Hy thì ở đó sẽ có kịch vui nha!!! Nghe nói sau buổi yến tiệc đầu tiên, cả Lạc Linh thành đang rầm rộ chuyện cá cược của Lưu nhị thiếu gia và một người là học viên Quốc Hinh thuộc Minh Lãm đế quốc... chỉ vì một nữ nhân... hắn đoán 9 phần Nhạc Phượng Hy có liên quan đến chuyện này a.


" Ngươi đến đây là thăm bệnh hay nói khích người ta thế???"_ An Nhiên liếc xéo Bạch Khinh Lục.


" Mới gặp lại mà thái độ như thế à? Chả ra dáng tiểu thư cành vàng lá ngọc gì cả?!"_ Hắn nhếch miệng cười.


" Plè... Liên quan gì đến ngươi"_ Nàng lè lưỡi trêu hắn.


" Mọi người ra ngoài, ta có chuyện muốn nói Nhạc Phượng Hy"_ Hoàng Việt Minh đang im lặng giờ lại lên tiếng


Hửm?! Mới về mà đã có chuyện rồi sao?


" Mọi người đi trước đi. Ta chuẩn bị một chút rồi ra sau"_ Nàng gật đầu.


" Thôi... chúng ta ra ngoài đi. An Nhiên! Chẳng phải ngươi nói sẽ kể chuyện về buổi yến tiệc cho chúng ta nghe sao? Ta rất nóng lòng nha~"_ Hoàng Ái Ny kéo mọi người ra ngoài.


Chỉ riêng Hoàng Việt Minh và Tiêu Vận ở lại.


" Nè! Hai người có chuyện gì muốn nói?"_ Nàng khoanh tay hỏi.


" Đêm qua ai đã hành thích nàng?"_ Hoàng Việt Minh hỏi thẳng.


Nàng trố mắt nhìn... làm sao hắn biết được???


Hoàng Việt Minh đến gần đưa tay vạch cổ áo nàng xuống, để lộ dấu tay đỏ tím hiện rõ trên cổ nàng.


" Ngươi làm gì vậy???"_ Nàng đẩy hắn ra, lấy tay che cổ lại.


" Là ai làm?"_ Hoàng Việt Minh gằn giọng thể hiện sự tức giận.


" Ngươi không cần biết"_ Nàng cứng đầu.


Tiêu Vận tiến lại nhìn nàng một hồi sau đó cau mày nói.


" Linh lực của nàng... có gì đó không ổn"


Bình thường nàng mặc dù đã cố ý che giấu năng lực nhưng nếu chú ý thì sẽ thấy rất nhiều linh khí đều tụ tập xung quanh nàng. Cứ như nó sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe sự điều khiển của nàng vậy.


Nhưng giờ đây chúng như phân tán ra hết...


Nàng cắn chặt môi... sao bọn hắn dễ dàng nhận ra hết vậy??? Nàng dễ bị lộ vậy sao??? >_<


" Nàng thật không muốn nói cho ta biết mọi chuyện sao?"_ Tiêu Vận nhẹ giọng hỏi.


" Ta... thật là không có chuyện gì cả"


" Nếu là Lãnh Minh Dực thì nàng có che giấu như vậy không?"_ Hoàng Việt Minh buồn bã.


" Sao lại lôi Dực vào đây?"


" Nàng trả lời ta đi!!!"_ Hoàng Việt Minh la lớn.


Nàng giật mình. Lần đầu tiên nàng thấy hắn giận dữ như vậy! Thậm chí còn hét lớn vào mặt nàng


Cơn nóng bốc lên đầu nàng... nàng hét lên.


" Được! Ta nói! Nếu là Dực thì ta sẽ không giấu diếm gì với hắn. Vì ta chỉ tin tưởng duy nhất một người... người đó tên là Lãnh Minh Dực. Các ngươi vừa lòng chưa???"


" Nàng tin tưởng hắn như vậy...thế  trong lúc nàng gặp nguy hiểm thì hắn ở đâu???"_ Hoàng Việt Minh nắm chặt hai vai nàng, bắt nàng đối diện với hắn.


" Hoàng Việt Minh. Ngươi bình tĩnh lại đi"_ Tiêu Vận chặn Hoàng Việt Minh.


" Cút ra!!!"


" Ngươi đang làm nàng đau"_ Tiêu Vận nghiêm túc.


Hoàng Việt Minh giật mình buông lỏng tay ra... cố hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Sao dạo này tâm tình của hắn không được ổn định lắm, cứ như bị ai đó chi phối cảm xúc vậy... thật khó chịu!


" Ta xin lỗi..."


" Được rồi. Ta mong hai người xem như không có chuyện gì... còn nữa... ta muốn thay y phục"_ Nàng day trán thở dài... thái độ vừa rồi của nàng thật không ổn chút nào.


" Chúng ta ra ngoài đợi nàng"_ Tiêu Vận nói xong thì kéo Hoàng Việt Minh ra khỏi phòng.


Khi bọn hắn rời đi, Nhạc Phượng Hy nắm lấy viên đá trong suốt đeo trên cổ - viên đá mà "con mắt" lần trước đã trao cho nàng.


Khi tiếp xúc gần với hai người họ... viên đá đã nóng lên như muốn cộng hưởng với họ.


Không chỉ vậy... viên đá này còn làm ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng.


Nàng không muốn nghĩ nhiều... nhưng viên đá này làm cho nàng có chút lo lắng...


Nàng sợ sẽ thay đổi tình cảm với Dực.


Dực... mau mau trở về đi...


........................................................................


Đêm yến tiệc thứ hai được tổ chức ngoài trời tại một lễ đài rộng lớn...


Ở trung tâm lễ đài là một cây trụ to lớn khoảng 3-4 trượng, trên đỉnh trụ là một ngọn đuốc.


Khi bắt đầu... các sứ giả hoàng tộc mỗi nước sẽ cử một người bước lên lễ đài đặt ngọc ký lên cây trụ để chứng nhận sự tham gia của quốc gia. Khi đã đặt đủ tất cả bốn ngọc ký thì ngọn đuốc ở trên đỉnh trụ sẽ đốt cháy lên và tách ra bốn ngọn lửa với bốn màu sắc tượng trưng: Giao Long màu Lam, Đại Hồ màu Lục, Thương Vũ màu Đỏ, Minh Lãm màu Vàng. Chúng hòa quyện lẫn nhau thể hiện sự đoàn kết, hợp tác giữa các nước.


Phừng!!!


Bốn ngọn lửa bùng phát to hơn sau đó phóng thẳng lên bầu trời đêm nổ thành pháo hoa.


Hiện tại cả lễ đài đông nghịt, không chỉ các học viên tham gia thi đấu mà còn có rất nhiều người dân tụ tập.


Ai ai cũng rất phấn khởi chứng kiến thời khắc hoành tráng như vậy!


Trong đoàn người đông đúc, có hai nam nhân có vẻ cao quý nhưng lại mặc áo choàng rộng che chắn cả người và khuôn mặt.


" Thiếu gia... tại sao ngài lại muốn đến nơi này?"_ Những người ở đây đều rất tầm thường, để thiếu gia đứng cùng chúng thật là hạ thấp phẩm chất cao quý của thiếu gia a~


" Ngươi không thấy ở đây tụ tập rất nhiều mỹ nhân sao?"_ Hắn xoa cằm nhìn đám nữ nhân hoa phấn đầy người đang chen chút nhau.


Nam nhân được gọi là "thiếu gia" có vẻ là công tử quyền quý của một gia tộc nào đó. Hắn hết ngắm nhìn mỹ nhân xung quanh, rồi dời ánh mắt lên lễ đài...


Mỹ nhân vừa có tài vừa có sắc đều tập trung ở trên lễ đài... quả là đúng khi hắn đến đây a~


" Thiếu gia... nếu ngài muốn mỹ nhân thì chỗ chúng ta cũng có nhiều không kém. Đám nữ nhân ở đây thật sự không xứng với ngài đâu"


" Ngươi không biết đấy thôi. Ta có cảm giác tại đây ta sẽ tìm được một mỹ nhân thú vị"


" Thiếu gia... lão gia đang rất tức giận khi biết ngài lén trốn đến đây. Hơn nữa... lão gia sẽ không chấp nhận thiếu gia đem nữ nhân ở đây về phủ đâu"


" Ta thích là được rồi. Ngươi nói nhiều quá!!!"


" Nhưng thiếu gia à...lỡ lão gia có hỏi thuộc hạ..."


" Ngươi cứ nói là ta đi học hỏi kinh nghiệm đi... ngươi xem... chẳng phải họ đang tổ chức thi đấu gì đó sao? Ta là đang học hỏi bọn họ đấy. Phụ thân ta sẽ không bắt lỗi được ngươi được đâu"_ Hắn đứng khoanh tay tỏ vẻ nghiêm túc nhìn về phía lễ đài... nhìn đây! Hắn đang "học hỏi" đó nha~


Thiếu gia à~ năng lực ngài còn mạnh hơn đám người này gấp 10 lần, học hỏi họ chi bằng tự học hỏi bản thân thì tốt hơn T_T


Lúc này bên Nhạc Phượng Hy...


Sắc mặt An Hiểu lúc này có phần không tốt. Nàng rất lo lắng... yến tiệc đã diễn ra được hơn canh giờ nhưng vẫn không thấy Lưu Trác Phàm xuất hiện. Huynh ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?!


" Sẽ ổn thôi..."_ Nhạc Phượng Hy vỗ vai an ủi.


" Ừm... đa tạ"_ An Hiểu ngượng cười.


Nhạc Phượng Hy thở dài... nàng có đề phòng bất trắc nên đã nhờ Dương Hàn Long theo sau Lưu Trác Phàm, nếu hắn ta gặp phải vấn đề gì thì ra tay giúp đỡ.


Nhưng giờ này... bọn hắn còn chưa xuất hiện.


" Có lẽ hắn cũng như đám người Lưu gia thôi... nhu nhược, hèn hạ, đồ phản bội!!!"_ An Nhiên tức giận dậm chân.


" Không! Tỷ tin huynh ấy sẽ đến kịp mà"_ An Hiểu tràn đầy sự tin tưởng.


" Ta nghe nói nàng công chúa đó cũng đã có ý trung nhân nên cũng đồng ý hủy hôn. Chỉ là hoàng thượng không đồng ý..."_ Hoàng Thiên nói.


Tin tức này đã lan truyền khắp nơi, còn nghe nói hoàng thượng vô cũng phản đối chuyện hủy hôn, cho rằng hành động đó đã xúc phạm hoàng thất, danh dự công chúa cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ. Thế nhưng công chúa xuất hiện giữa cung điện còn dắt theo một vị tiểu tướng, nói là hắn chính là người nàng yêu, là người phò mã mà nàng chọn. Hoàng thượng tức giận đến ngất xỉu, còn sai người bắt nhốt công chúa lại trong phòng và giam giữ vị tiểu tướng kia chờ đến ngày tử hình.


" Các ngươi không cần chờ nữa. Nhị đệ sẽ không đến đâu. Các ngươi chờ cũng vô ích thôi"_ Lưu Trác Thiên bỗng dưng tiến lại đây.


" Ngươi nói vậy là có ý gì?"_ An Nhiên hỏi.


" Hôn ước chưa được xem là bị hủy, nhị đệ ta cũng đã ngoan ngoãn ở trong phủ chờ cho đến ngày thành hôn diễn ra"


" Không... không thể nào?!"_ An Hiểu run rẫy lùi lại.


Nhạc Phượng Hy ôm lấy vai An Hiểu...


" Đừng lo... thời gian chưa hết"


An Hiểu trố mắt nhìn Nhạc Phượng Hy sau đó liền hiểu ra ý của nàng...


Đúng vậy! Thời hạn cá cược vẫn chưa đến! Huynh ấy vẫn còn cơ hội... huynh ấy chắc chắn sẽ đến!!!


" Hừ! Không biết xấu hổ! Còn dám ôm ấp giữa chốn đông người. Chỉ sợ có người nào mù mới không nhận ra giữa hai ngươi có gì đó mờ ám"_ Mị Nhi trừng mắt nhìn An Hiểu.


An Hiểu nhẹ rời khỏi người Nhạc Phượng Hy... lại vì nàng mà Nhạc Phượng Hy bị mọi người nghĩ xấu...

Bình Luận (0)
Comment