Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 124

Trong bốn người bị thương chỉ có Lưu Trác Phàm bị chém trúng ở cánh tay trái đã được băng bó cẩn thận, nàng công chúa Thiên Lâm chỉ bị xây sát nhẹ và bị bong gân chân.


Về Dương Hàn Long...


Tiêu Vận, Hoàng Việt Minh, Đông Phương Triệt và Bạch Khinh Lục không cho nàng vào trong phòng, không biết làm gì trong đó mà đã qua một canh giờ vẫn chưa ra... không phải Long bị trọng thương không thể trị khỏi chứ???


Nàng sốt ruột đứng ngoài phòng... nếu không phải An Trung và hộ vệ của Hoàng Việt Minh đứng canh trước cửa thì nàng đã sớm xông vào phòng rồi


" Ta có mang theo thuốc trị thương đặc chế từ Đại Hồ... các ngươi dùng đi"_ Tư Khắc Tiêu Dao đưa lọ sứ màu lục cho Nhạc Thiên Kỳ.


" Ta cũng có đan dược phục hồi linh lực khá tốt..."_ Đinh Lạc Doanh cũng đưa một lo sứ màu đen.


" Không phải các ngươi rất ghét bọn ta lắm sao? Giờ lại tốt bụng giúp đỡ... các ngươi rốt cuộc có âm mưu gì???"_ Vũ Hồng trừng mắt hỏi.


" Các ngươi vừa rồi giải vây cho ta, ta không muốn mắc nợ gì với các ngươi, coi như thứ này là quà báo đáp, sau này ta sẽ không còn nợ nần gì với các ngươi nữa!!!"_ Tiêu Dao hùng hổ nói. Vừa rồi khi Đại Câu nổi điên, tứ phương đều bị thổ linh bao vây tấn công, vốn dĩ nàng và Đinh Lạc Doanh không kịp thoát còn mém bị thương thì lại được tên Lãnh Phi mở đường cho thoát, còn bản thân thì bị vây vào bẫy. Sau đó những người thân cận của bọn nàng cũng được nhóm Vũ Hồng cứu kịp ra ngoài vòng nguy hiểm...


Nói là biết ơn Lãnh Phi nhưng lòng tự trọng của nàng lại không cho phép... nàng không muốn nói cảm ơn với Lãnh Phi hắn.


" Người ta có ý tốt, đệ cầm đem đi chữa trị cho họ đi"_ Nhạc Phượng Hy không do dự nói với Nhạc Thiên Kỳ.


Hắn ngoan ngoãn cầm lấy hai lọ thuốc chạy về phòng điều trị cho vị "tình lang" của công chúa.


" Không còn chuyện gì nữa... hai vị có thể về"_ Vũ Hồng tỏ ý đuổi khách.


" Hồng nhi... không được thất lễ"_ Nàng nhắc nhở. Dù gì người ta cũng có ý tốt mang thuốc cho...


Cạch! Cửa phòng mở ra... Tiêu Vận và Hoàng Việt Minh đều bước ra.


" Sao rồi?"_ Nàng hỏi.


" Xem ra... nàng rất lo cho hắn"_ Hoàng Việt Minh hậm hực nói rất nhỏ nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy.


Thái độ Hoàng Việt Minh có gì đó kỳ kỳ... ừm... trẻ con hẳn ra... tự nhiên dỗi với nàng.


" Người của ta tất nhiên phải lo rồi! Tiêu Vận! Huynh ấy sao rồi?"_ Nàng mặc kệ ai đó, liền quay sang hỏi Tiêu Vận.


" Vết thương đã được xử lý ổn thỏa... đừng lo"


" Tại hắn cứng đầu không chịu cho bọn ta chữa trị... bọn ta phải vừa động khẩu lẫn động thủ để ép hắn nên mới lâu như vậy"_ Bạch Khinh Lục lau lau mồ hôi.


" Đã đánh cho hắn ngất đi, có lẽ đến sáng mới có thể tỉnh lại"_ Đông Phương Triệt nói tiếp.


" Bị thương như vậy mà có thể chọi lại bốn người bọn ta... chậc! Hắn còn khá khỏe đấy!"_ Bạch Khinh Lục vuốt thẳng lại y phục vừa nói.


" Tay phải của hắn bị thương khá nặng cần nhiều thời gian để hồi phục... xem ra trận thi đấu sắp tới hắn không thể tham gia rồi"_ Tiêu Vận nói rõ tình trạng hiện tại của Dương Hàn Long cho nàng biết.


" Hắn không cần thi đấu gì nữa! Chỉ cần khỏe lại là được rồi..."_ Nàng nói nhỏ dần... đều là lỗi của nàng, là do nàng lo chuyện bao đồng mà Long phải bị thương. Nếu không phải nàng nhờ Long đi giúp cái tên Lưu Trác Phàm kia thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế này.


Nàng luôn tự tin trong suy đoán của bản thân nhưng lại không dự tính ra rủi ro có thể xảy ra... điều này đã làm Long gặp nguy hiểm...


" Nàng không cần trách bản thân. Không phải lỗi của nàng"_ Hoàng Việt Minh ôm nàng, giọng nói ấm áp thoảng nhẹ trên đỉnh đầu.


" Khụ..."_ Đông Phương Triệt ho khụ một cái...


Lúc này nàng mới phát hiện, hai mỗ nữ nào đó vẫn chưa đi, đang lấp lánh ánh sao nhìn chằm chằm vào bọn nàng.


Sao nhìn ánh mắt này có vẻ quen quen. Hình như nàng đã thấy ở đâu rồi thì phải?!


A!!! Đúng rồi!


Chính là ánh mắt của các fan hủ nữ khi nhìn các cặp trai đẹp âu yếm tình tứ với nhau.


Thôi rồi! Hoàng Việt Minh dù sao cũng là thái tử một nước nếu bị loan tin hắn thích một nam nhân thì... không chỉ trong hoàng cung mà cả nước đều sẽ đại loạn!!! Tất cả nữ tử cả nước chắc sẽ khóc lóc tiếc thương thay cho phận nam nhi của thái tử điện hạ sau đó đồng loạt nguyền rủa nguyên nhân đã gây tiếng xấu đó chính là nàng!!!


Nàng tự động tạo khoảng cách với hắn...


Bỗng nhiên, Hiên Viên Ninh hấp tấp chạy tới...


" Hy tỷ!!! vị ca ca kia nguy rồi! Máu chảy rất nhiều...lại sốt cao nữa!!!"_ Hiên Viên Ninh kéo kéo vạt áo Nhạc Phượng Hy, khuôn mặt bầu bĩnh nay đã đỏ ửng vì chạy nhanh.


" Tại sao lại chảy nhiều máu? Không phải tiểu Kỳ có thuốc cầm máu sao?"_ Nàng nhíu mày hỏi.


" Vị ca ca ấy còn bị một mũi tên đâm ở sau lưng, khá sâu... Ngạo ca đã rút ra nhưng máu lại không cầm được..."_ Hiên Viên Ninh khua tay múa chân diễn tả.


" Có lẽ đã tổn thương vào mạch máu rồi... tiểu Ninh! mau dẫn ta đến đó"


" An Trung! Ngươi ở đây chăm sóc cho Dương Hàn Long!"_ Hoàng Việt Minh phân phó sau đó cũng chạy theo nàng.


Mấy chốc cả khuôn viên chủ còn lại hai người...


" Ngươi vừa rồi... có nghe cô bé kia nói gì không?"_ Đinh Lạc Doanh ngơ ngác hỏi Tư Khắc Tiêu Dao.


" Hình như gọi Lãnh Phi là... Hy tỷ?!"


" Vậy..."


" ...."


Chắc là nghe lầm


" Đi xem thử coi sao..."_ Tiêu Dao đề nghị. Nàng ngày càng tò mò về Lãnh Phi rồi...


........................................................................


Nhạc Thiên Kỳ vội vả cầm máu, trên trán ướt đẫm mồ hôi.


" Trang Ca... chàng không được bỏ rơi ta hức hức... làm ơn... mọi người hãy cứu chàng, muốn ta làm gì cũng được... làm ơn..."_ Thiên Lâm khóc lóc quỳ bên cạnh giường. Nàng đã vì chàng mà từ bỏ tất cả... nếu chàng không qua khỏi thì nàng phải làm sao mà sống tiếp đây?!


" Các ngươi sao không mau gọi đại phu đến? Tiểu tử này mặc dù là luyện đan sư nhưng không thể chữa ngoại thương được"_ Lưu Trác Phàm lo lắng, thúc giục nhóm Hiên Viên Ngạo.


" Ngươi đừng quên là các ngươi đang bị triều đình truy nã, nếu không sợ bị bắt thì ngươi cứ việc chạy tìm đại phu"_Hiên Viên Ngạo cau mày khó chịu. Nhìn Nhạc Thiên Kỳ đang căng thẳng chữa trị vết thương. Ngày mai tiểu Kỳ lẫn Ninh nhi đều phải thi đấu vậy mà bây giờ phải thức cả đêm để chăm sóc cho đám người này. Nếu không phải hắn nhẫn nhịn tốt thì đã sớm đánh cái tên Lưu Trác Phàm này một trận rồi


" Nhưng cũng không thể để như vậy được, hắn sẽ chết mất"_ Lưu Trác Phàm gằn giọng. Đây là huynh đệ tốt của hắn... làm sao hắn không lo được!!!


" Nước đến đây!!!"_ An Nhiên và Hoàng Thiên, mỗi người cầm chậu nước nóng đến, An Hiểu cũng vừa đến trên tay cầm rất nhiều bông băng, chợt thấy trong phòng không khí trở nên căng thẳng.


" Mau! Đem nước đến đây!"_ Nhạc Thiên Kỳ tay làm việc không ngừng nghỉ. Tình trạng vị ca ca này khá nguy cấp. May là hắn còn giữ vài viên đan dược mà tỷ tỷ luyện cho hắn nên tạm thời đã ổn định được linh lực trong thân thể vị ca ca này, lại còn giúp bổ máu... nếu không... mất máu trong thời gian dài thế này thì đã sớm xuống hoàng tuyền rồi.


" Vết thương khá sâu, dược của ta không thể làm khép miệng vết thương được"_ Nhạc Thiên Kỳ vuốt mồ hôi trên trán và nói rõ tình hình cho mọi người biết.


" Khônggg! Trang Ca... chàng hãy tỉnh lại đi! Lâm nhi đang ở bên cạnh chàng nè... oaaaa..."_ Thiên Lâm òa khóc như muốn ngất đi.


" Không thể được! Dù có bị bắt thì ta cũng phải tìm đại phu về"_ Lưu Trác Phàm định xoay người chạy ra.


" Huynh bình tĩnh lại đi! Nhạc Phượng Hy sẽ mau đến đây, chắc chắn nàng có cách cứu mà..."_ An Hiểu giữ hắn lại.


" Nhạc Phượng Hy? Vừa rồi các ngươi còn kêu cô bé kia tìm Nhạc Phượng Hy...Người đó rốt cuộc là ai?"_ Lưu Trác Phàm ngờ vực. Hình như bọn họ đều có vẻ rất tin tưởng người này...


" Là tỷ tỷ của ta"_ Nhạc Thiên Kỳ nói.


" Tỷ tỷ?"


" Ta về rồi!"_ Hoàng Ái Ny cùng Tống Vỹ Tinh chạy vào, trên vai hắn còn có hai bao lớn, mùi dược thảo bay thoảng qua.


" Ta đã vào dược viện của thành chủ để "xin" đấy! Hazzz có điều bọn ta không am hiểu về dược liệu nên đành phải lấy đại... Tiểu Kỳ! Ngươi xem có đủ không? Nếu thiếu thì bọn ta đi lấy thêm"


" Khụ... công chúa... đủ rồi, không cần lấy thêm đâu!"_ Nhạc Thiên Kỳ cảm thấy lạnh sống lưng nhìn đống dược liệu đang chất thành bao thế này... không ngờ rằng thành chủ lại hào phóng đến vậy a~


Tống Vỹ Tinh mặt không đổi sắc nhưng không ai để ý rằng khoé miệng của hắn hơi giật... có ai biết được rằng hắn cùng Ái Ny đến thành phủ nói lịch sự là "xin" dược liệu nhưng thật ra là lén trộm... thẳng tay lấy hơn phân nửa dược liệu quý có trong dược viện, hắn còn phải ra tay đánh ngất sáu tên lính giữ cửa nữa >_<


" Trang Ca!!!"_ Thiên Lâm bỗng hét lên làm mọi người giật mình.


Trang Ca đang co giật dữ dội, làm Nhạc Thiên Kỳ nhất thời luống cuống, không biết phải làm sao...


" Nếu hắn bỏ mạng tại đây... ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!!!"_ Lưu Trác Phàm giận dữ nói.


" Vậy ngươi định sẽ làm gì? Giết hết bọn họ sao? Ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh đó không?"_ Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng hắn, còn toát lên luồng sát khí làm hắn khó thở...


" Tỷ tỷ!!!"_ Nhạc Thiên Kỳ vui mừng khi thấy nàng đến.


" Ngươi... ngươi là Nhạc Phượng Hy? Không phải là Lãnh Phi sao?"_ Lưu Trác Phàm bất ngờ, lại có chút run sợ.


Nhạc Phượng Hy lạnh lùng đi ngang qua hắn, thậm chí còn tặng cái lườm mắt cảnh cáo... đã rước rắc rối cho mọi người rồi còn dám có sát ý với người của nàng... chắc chán sống rồi!!!


" Nếu không muốn hắn chết thì tránh ra"_ Nhạc Phượng Hy nói với Thiên Lâm.


An Hiểu tốt ý kéo đỡ lấy Thiên Lâm...còn dặn dò không được nói năng gì để Nhạc Phượng Hy tâm trạng không tốt.


" Các huynh giúp ta giữ lấy hắn"_ Nàng nói với Hoàng Việt Minh và Tiêu Vận.


Bọn hắn phối hợp giữ chặt lấy thân thể Trang Ca, không cho hắn vùng vẫy...


Nàng lấy miếng vải bông quấn lại rồi đưa vào miệng Trang Ca.


" Đệ hãy nhớ khi người bệnh sốt cao thì phải nhanh chóng hạ sốt ngay nếu không sẽ dẫn đến tình trạng co giật thế này..."


" A!"_ Nhạc Thiên Kỳ ngơ ngác một hồi sau đó mới nhận ra là tỷ tỷ đang dạy y thuật cho hắn_ "...đệ sẽ ghi nhớ kỹ"


" Nếu gặp phải trường hợp thế này thì phải tìm vật nào đó như vải mềm hay gỗ cán vào miệng để tránh bị cắn phải lưỡi..."_ Nàng vừa bắt mạch, xem xét vết thương, miệng không ngừng giáo dục y học cho đệ đệ.


Nàng lấy từ thắt lưng ra một bao vải, mở nó ra thì trong đó là những cây kim châm ánh vàng rất đẹp mắt. May mà nàng có thói quen mang nó bên người chứ không phải cất vào không gian...


Bàn tay thoăn thoắt cầm kim rồi châm vào mấy huyệt vị ở trên đầu rồi ở ngực, cuối cùng là tứ chi...


Trang Ca bắt đầu bình ổn lại, không còn co giật nữa, vết thương cũng ngừng chảy máu.


" Những vết thương... đệ xử lý khá tốt. Hắn sốt là do mất máu nhiều. Vết thương này cần phải khâu lại..."_ Nàng tiếp tục nói.


" Khâu?!!!"_ Mọi người trong phòng đồng loạt ngạc nhiên. Sao nghe như khâu vá quần áo vậy???


" Ai đi lấy cho ta kim khâu"


Hả? Khâu thiệt hả???


" A! Muội có!"_ Vũ Hồng lấy ra một chiếc kim thêu.


Nhạc Phượng Hy bẻ hơi cong chiếc kim sau đó hơ trên ngọn đèn dầu. Sau đó hướng về mọi người... miệng cười lạnh làm cho cả đám lạnh run sởn cả da gà


" Ngươi... lại đây!"_ Nàng chỉ thẳng vào Lưu Trác Phàm.


" Ta? Ngươi... ngươi muốn làm gì?"


" Không phải muốn cứu hắn sao? Ta cho ngươi cơ hội cống hiến"_ Nàng thản nhiên nói.


" Nhưng... ta không biết chữa trị"


" Ta không muốn nói nhiều! Mau đến đây, nếu chậm trễ hắn ta sẽ chết"


Hắn run sợ đến gần nàng lại thấy tay nàng ra hiệu hắn cúi xuống rồi...


Pực pực pực!!!


" Aaaaa ngươi... sao lại giựt tóc ta???"_ Hắn hét toáng lên, tay ôm đầu, chân lật đật lùi lại.


" Lấy tóc khâu vết thương...Được rồi! Trừ tiểu Kỳ, còn lại mọi người ra ngoài hết đi"_ Nàng chăm chú xỏ kim và nói.


" Chàng... sẽ không sao chứ?!"_ Thiên Lâm e dè hỏi.


Nàng gật đầu...


" Ta... tin tưởng ngươi"_ Thiên Lâm gượng cười, không hiểu sao khi nhìn ánh mắt ấy nàng lại cảm thấy rất yên bình làm nàng muốn đặt niềm tin vào người này.

Bình Luận (0)
Comment