Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 147

Sau khi xem Thiên Thư, Nhạc Phượng Hy nhanh tay ghi chú những thứ cần thiết rồi đưa cho bọn Hỏa Phụng.


" Các ngươi đi thu thập cho ta những thứ này... rồi xếp trận như thế này, tranh thủ làm càng nhanh càng tốt!!! Mau lên!"


Sau khi phân công đầy đủ, nàng quay lại chỗ ba người bọn hắn đang mờ nhạt đi... ngay cả giọng nói nàng cũng không thể nghe thấy, nàng chỉ có thể đọc khẩu hình miệng. Bọn hắn luôn miệng nói nàng đừng lo lắng.


Trong tình trạng nguy cấp ngay lúc này, bọn hắn vẫn luôn nghĩ đến nàng.


Bọn hắn đều như làn khói mờ ảo trước mắt nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào... tay nàng run rẫy đưa lên nhưng rồi lại thả xuống.


Nàng hối hận rồi...


Đáng lẽ nàng phải sớm đáp nhận bọn hắn...


Nàng đau lòng cũng rất sợ hãi, lòng bàn tay đều bị rướm máu vì móng tay đâm mạnh vào, tim đập mạnh đến tức ngực.


Đừng biến mất... làm ơn...


Họ đều rất quan trọng với nàng... nàng không muốn mất bất kỳ ai cả.


Ai nói nàng tham lam, ích kỷ cũng được... nàng không quan tâm. Nàng chỉ muốn người nàng yêu vẫn sống tốt là được.


Vòng cổ nàng vẫn cứ nóng hổi và bỏng rát, có lẽ phần cổ của nàng đã bị phỏng.


Dực... Ta phải làm sao đây?


" Đợi ta"_ Nàng gắng nở nụ cười nói với bọn hắn.


Nàng vận thổ linh vẽ trận đồ gồm một hình tròn lớn trong đó là ngôi sao sáu cánh, ở trung tâm là một vòng tròn nhỏ và một bệ đá cao có rãnh nhỏ kỳ lạ. Sau đó vẽ thêm ba trận đồ tương tự ở phía đối diện chỉ khác là không có bệ đá. Rồi cẩn thận đưa bọn hắn ngồi vào trong đó.


Cảm nhận ánh mắt nghi hoặc của bọn hắn... nàng chỉ có thể mỉm cười động viên.


Đám Mộc Mộc cũng đã thu thập đầy đủ những thứ cần thiết. Dựa vào hình vẽ thì đặt ở đỉnh cánh ngôi sao sáu viên đá lần lượt là đỏ, lục, lam, vàng, đen, trắng.


" Tỷ tỷ... "_ Hỏa Phụng giật nhẹ tay áo nàng. Không hiểu sao nó cảm thấy trận pháp này có chút quen quen nhưng lại cảm thấy nó chưa bao giờ gặp qua bao giờ... không hiểu sao nó lại thấy trận pháp này rất nguy hiểm.


" Không còn thời gian... mấy đứa tránh ra hết đi. Lát nữa hãy hỗ trợ bọn hắn giúp ta, không được cho bất kỳ ai trong bọn hắn bước ra khỏi trận"


Phù...


Nàng đứng cạnh bệ đá bắt đầu vận linh lực khởi động pháp trận miệng niệm chú. Những viên đá phát sáng tạo nên cột sáng đặc trưng.


Ba người bọn hắn mắt không dời chăm chăm nhìn nàng... bọn hắn cứ có cảm giác nàng sắp làm một điều vô cùng ngu xuẩn chỉ vì cứu bọn hắn.


Điều bọn hắn nghĩ đều đã đúng khi thấy nàng lấy ra một con dao nhỏ rồi từ từ rạch vào cổ tay. Một dòng máu đỏ tuôn ra rồi chảy lên bệ đá sau đó theo rãnh nhỏ chảy xuống mương theo trận đồ.


Hoàng Việt Minh tái mặt định bước ra ngoài thì lại bị Kim Loan đứng chặn lại... Bên Dương Hàn Long và Tiêu Vận cũng không kém cạnh gì...


" Nàng sẽ chết mất, thả ta ra!!! "_ Tiêu Vận hướng Hỏa Phụng nói.


Hỏa Phụng đã bắt đầu rươm rướm nước mắt. Nó cũng rất lo lắng cho Hy tỷ nhưng nó không thể chống lại lệnh của tỷ ấy. Có lẽ tỷ ấy đã dự tính trước nên đã lấy khế ước áp chế bọn chúng, bắt buộc chúng phải tuân theo lệnh.


Trước giờ chủ nhân chưa bao giờ lấy khế ước để áp đặt bọn chúng, lần này là lần đầu tiên... Những khế ước thú như bọn chúng chỉ có thể bất lực nhìn chủ nhân của mình đau đớn.


Dòng máu đỏ lúc này đã chảy đến ba trận đồ phía bọn hắn. Những viên đá được tiếp nhận máu của nàng như được tiếp thêm sức mạnh, chúng bay lên và di chuyển vòng tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Bọn hắn đều bị vòng sáng ấy che mắt, không còn nhìn thấy gì ở bên ngoài nữa, hơn nữa còn cảm thấy có thứ gì đó đang chậm dần rồi ngưng lại.


Hoàng Việt Minh cảm giác thân thể đang có biến động, hắn giơ bàn tay đang lúc ẩn lúc hiện rồi chạm vào vầng sáng trước mặt nhưng hình như có bức màn ngăn cách không cho phép hắn ra ngoài.


Hắn tức giận đập mạnh vào vầng sáng... Dưới chân hắn là vòng tròn pháp trận với dòng máu đỏ đến chói mắt. Là máu của nàng... chảy nhiều như vậy sao nàng có thể chịu nỗi được chứ!??


Hắn muốn ra ngoài, hãy cho hắn ra ngoài cứu nàng.


Dương Hàn Long thử gọi Tuyền Hỏa đến nhưng lại không thấy động tĩnh gì, hắn gấp rút dùng tay cố gắng phá màn chắn đến mức chảy máu nhưng vẫn không thể làm được gì màn chắn này.


Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi môi khô khốc, thân thể yếu ớt dựa lên bệ đá, miệng vẫn không ngừng niệm chú.


Pháp trận thời gian...


Trong Thiên Thư có nói pháp trận này có thể tạm thời làm ngưng đọng thời gian.


Thế nhưng trong đó lại không nói rõ trận pháp này có thể cứu được bọn hắn hay không. Nó chỉ nhắc nhở huyết dẫn không được ngừng lại nếu không trận pháp sẽ lập tức vô hiệu.


Cứ như vậy nàng cần phải kéo dài pháp trận này đến khi nào nàng không còn khả năng vận hành trận pháp nữa thì thôi.


Không biết... nàng có thể cầm cự được bao lâu đây?


Nhưng ngoài biện pháp này ra... nàng không còn cách nào khác. Chỉ cần có thể giữ lại bọn hắn... nàng đều sẽ làm... dù có nguy hiểm thế nào đi nữa.


........................................................................


Một ánh sáng ấm áp chiếu vào hắn làm hắn thật dễ chịu...


Hắn cảm thấy bản thân rất nhẹ... Cứ như làn khói mỏng rất dễ bị tan biến.


Ai kia?


Có một bóng người đứng ở đằng xa...


Người đó đứng quay lưng lại với hắn nên hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó.


Hắn bay từ từ đến gần người đó...


Người đó hình như là nam tử. Trên người vận áo bào màu tím đầy mị hoặc, mái tóc bạc trắng, bên hông vắt một thanh kiếm màu đen...


" Trở về đi"_ Giọng nói khàn đặc vang lên.


" Ngươi là ai? "


" Không được bỏ cuộc, trở về đi "


Vù vù...


Gió từ đâu bay đến cuốn hắn bay ra xa người đó. Hắn không tài nào dừng lại được chỉ đành phải bất lực nhìn bóng dáng kia khuất dần đi.


Đến khi hắn có thể dừng lại thì một ánh sáng trắng làm hắn chói mắt buộc phải nhắm mắt lại.


"Không ngờ ngươi lại trở nên vô dụng như vậy? "


Hắn nhận ra giọng nói này... hắn chợt mở mắt ra nhìn.


" Đoan Hiên!? "


" Ồ~ Ngươi còn nhớ ta à? "_ Đoan Hiên cười nhạo.


Lãnh Minh Dực cố gượng ngồi dậy nhưng một cơn choáng váng đổ ập lên đầu, thân thể hắn vô lực nằm xuống.


" Hahaha ta rất thích nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ... yếu ớt đến nỗi bất cứ lúc nào ta đều có thể lấy mạng ngươi"_ Đoan Hiên ngửa cổ cười lớn.


" Tại sao lại cứu ta? Ngươi vốn dĩ có thể giết ta"_ Lãnh Minh Dực âm trầm nói.


Tiếng cười ngưng bặt lại... Đoan Hiên căm hận nhìn Lãnh Minh Dực sau đó lại thu liễm lại, nở nụ cười nói.


" Không phải cứu ngươi mà là ta tự cứu ta"


Phải rồi! Bọn hắn đều có mối liên kết không thể cắt đứt được.


" Ta hận ngươi nhưng lại không thể giết chết ngươi... hừ!"_ Đoan Hiên vẫn tiếp tục lên giọng chế giễu Lãnh Minh Dực nhưng lại giống như đang tự chế giễu bản thân hắn vậy.


Rõ ràng hắn rất hận, rất ghen tỵ, rất không cam lòng.


Tại sao hắn và Lãnh Minh Dực ra đời cùng lúc, cùng chung một thân phận Thần Tử, thậm chí khuôn mặt cũng giống nhau như đúc nhưng Lãnh Minh Dực lại có tất cả, còn hắn thì phải chịu dày vò bởi tâm ma, mãi mãi sống trong bóng đêm của tuyệt vọng... ở nơi không có nàng.


Hắn gia nhập vào thế lực hắc ám, hắn tự tay hủy đi thể căn lẫn khuôn mặt của Thần Tử... hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng hận đó, mỗi lần nhìn vào gương hắn lại trở nên cuồng sát, nó khơi gợi cho hắn nhớ lại vẻ tươi cười rạng rỡ của nàng nhưng lại không phải đối với hắn mà là đối với người giống y hệt hắn - Lãnh Minh Dực.


Thế nhưng mặc dù xương máu hắn đã biến đổi không còn là Thần Tử nhưng hắn không tài nào phá bỏ giao tâm giữa hai linh hồn, Thần lực cũng không buông bỏ hắn... Vì thế hắn luôn phải chịu đựng đau đớn khi bị Thần Lực và Ma Lực hành hạ lại càng phải sống phụ thuộc vào sự tồn tại của Lãnh Minh Dực.


Chỉ khi hắn còn sống thì chắc chắn Lãnh Minh Dực cũng sẽ còn sống và ngược lại...


Suốt năm qua hắn ẩn nhẫn sống trong Thánh địa cũng là vì muốn tìm ra cách hủy giao tâm... nhưng vẫn không được.


Điều đáng hận hơn đó là xung quanh nàng liên tục xuất hiện những tên khác cùng có giao tâm với hắn mặc dù mối liên kết này rất yếu so với Lãnh Minh Dực nhưng nó vẫn mang lại không ít rắc rối...


" Đoan Hiên... đây là ý của Thiên Đạo, ngươi không thể thay đổi được đâu"


Câu nói ấy cứ luôn văng vẳng trong đầu hắn trong mỗi đêm như đang nhắc nhở hắn bắt buộc phải tuân theo số mệnh này.


" Dù sao ta cũng không còn thời gian nữa... sẽ mau chóng tan biến thôi"_ Thân hình Lãnh Minh Dực phát sáng rồi có từng đốm sáng từ trong người hắn bay ra rồi tan biến trong không trung.


" Hừ. Ta không muốn chết chung với ngươi"_ Đoan Hiên tức giận. Hắn lấy trong tay áo ra một lọ nhỏ có chứa dòng chất lỏng đỏ đặc sệt. Hắn bóp mạnh miệng Lãnh Minh Dực dốc hết lọ vào rồi ép nuốt xuống. Những đốm sáng thoát ra ít dần.


Đoan Hiên sắc mặt mệt mỏi ngồi bệt xuống... không biết hắn còn có thể giữ lại tình trạng này được bao lâu đây?


" Hy nhi luôn mong muốn chúng ta có thể quay lại như trước"_ Lãnh Minh Dực nhắm mắt mở miệng nói.


" Ngươi nghĩ bây giờ còn có thể quay lại sao? Đã trễ rồi"_ Đoan Hiên thều thào. Hắn sắp không chịu được nữa rồi. Mặc dù thân thể hắn sẽ không biến mất như Lãnh Minh Dực nhưng linh hồn của hắn thì vẫn có thể tan biến, lúc đó tâm ma mà hắn đang áp chế sẽ nhân cơ hội chiếm đoạt thân xác này rồi tìm cách hãm hại nàng.


" Không. Ta tin chúng ta có thể... mặc dù nàng đã không còn là Hy nhi lúc trước nhưng ta chắc chắn nàng vẫn mong muốn điều này"_ Lãnh Minh Dực nói.


"...."


Lãnh Minh Dực lại cảm thấy thần lực đang thất thoát nhanh chóng, hắn gượng mở mắt nhìn về phía Đoan Hiên...


Đoan Hiên ngồi dựa vào bờ đá... lúc này đã ngất đi.


" Hiên... "_ Lãnh Minh Dực hoảng hốt kêu lên.


Cơn đau bất chợt đổ ập lên người hắn như thể muốn xé tan hắn ra từng mảnh


Aaaaaaaa


Tiếng hét vang lên làm chấn động khung cảnh âm u quỷ dị tràn đầy âm khí.


........................................................................


" Khốn khiếp! Các ngươi thật vô dụng!!! Nếu không tìm được người thì đi chết hết đi "_ Yêu Cảnh Ly tức giận nổi lên luồng âm khí nồng đậm.


Đám quỷ sai không lên tiếng, cả thân hình như giấu hẳn sau lớp áo choàng đen đứng yên chịu phạt.


Yêu Cảnh Ly như thường ngày đến thăm Lãnh Minh Dực, cứ tưởng lần này hắn sẽ không còn sức chống cự nữa... không ngờ lại phát hiện Lãnh Minh Dực đã trốn thoát.


Lãnh Minh Dực rõ ràng đã bị thương nặng chắc chắn sẽ không thể tự mình chạy trốn được.


Đã có ai đó đã giúp hắn trốn thoát!!!


Yêu Cảnh Ly như điên cuồng lên phái hết đám quỷ sai trong điện đi truy tìm. Ả nhất định phải đoạt lại Lãnh Minh Dực.


Lãnh Minh Dực chỉ có thể là của ả, của một mình ả.


Dù có chết thì hắn cũng phải chết trong tay ả!!!


" Báo!!! Quỷ Vương cho gọi công chúa vào chính điện"


Yêu Cảnh Ly đang bực tức trong lòng khi nghe thông báo lập tức tái mặt đầy vẻ hoảng hốt.


Tại sao cha lại đột ngột đến đây?


Không lẽ cha đã biết được ả đang giam giữ Thần Tử???


Vốn dĩ lúc đầu ả không hề biết thân phận của Lãnh Minh Dực nhưng gần đây ả nghe ngóng được trong Quỷ Điện đang loạn cả lên đi tìm Thần Tử. Ả dò hỏi mãi mới biết chính là nam nhân mà ả đang bắt giữ.


Vậy mà ả có thể bắt được Thần Tử. Một Thần Tử anh tuấn phi phàm vô cùng xứng đôi với ả. Ả vô cùng hưng phấn càng quyết tâm phải làm cho Thần Tử trở thành người của ả.


Yêu Cảnh Ly bồn chồn thấp thỏm cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh đi diện kiến Quỷ Vương.


" Cha... "


Chátttt


Quỷ Vương đầy sự giận dữ thẳng tay tát mạnh vào mặt Yêu Cảnh Ly làm ả ngã nhào xuống đất.


" Cha... sao lại... "_ Yêu Cảnh Ly run rẫy.


" Ngươi còn coi ta là cha ngươi sao? Sao ta lại sinh ra đứa con gái to gan lớn mật thế này hả??? "_ ông quát lớn.


" Được rồi. Chuyện cha con ngươi cứ để tính sau, ta không kiên nhẫn để xem các ngươi diễn trò tình thâm"_ Giọng nói lạnh lẽo vang lên thể hiện sự uy áp mạnh mẽ.


Yêu Cảnh Ly bị uy áp đè xuống đến khó thở, ả hoảng sợ nhìn lên, ngoài Quỷ Vương ra chỉ có hai tên hộ vệ và vài tên tiểu quỷ, hoàn toàn không còn tên khác.


Nhưng uy áp lại hiện lên rõ ràng thế này, ả không thể lầm được!!!


" Vânggg... tìm Thần Tử là trên hết"_ Quỷ Vương cung kính nói sau đó hùng hồn chất vấn Yêu Cảnh Ly.


" Thần Tử hiện đang ở đâu??? Ngươi bắt giam ngài ấy đâu rồi? "


" Cha... con không biết"


" Sao lại không biết? Cảnh Ly, ngươi quá hồ đồ rồi. Sao lại dám động đến Thần Tử được chứ?! Lần này ngay cả ta cũng không thể xin tha mạng cho ngươi được rồi"


" Cha! Sao cha lại nói vậy? Thần Tử thì sao chứ? Cuối cùng cũng phải chịu khuất phục dưới tay con thôi. Hơn nữa nếu chàng là người của con thì không phải quỷ giới chúng ta sẽ được cường mạnh thêm sao? Con thấy chỉ có mình con mới xứng đôi với chàng chứ không phải Thần Nữ gì đó"


Chátttt


" Ngươi câm miệng ngay!!! Đến Thần Tử mà ngươi dám xúc phạm, còn vọng tưởng điều phạm thượng này nữa. Ngươi thật làm ta tức chết mà"


" Cha!!! Con không sai. Thần Tử dù sao cũng thuộc về con, có gì không đúng??? Chỉ cần chàng là của con thì còn có ai có thể chống lại chúng ta nữa"


Quỷ Vương tức đến đen cả mặt, sao ông lại có đứa con gái bại hoại thế này??? Mỗi câu nó nói ra như đổ dầu chảy gần rơm, chỉ cần một mồi lửa là có thể bùng cháy lên. Nó không nghĩ chỉ vì thái độ phạm thượng thế này mà Quỷ giới có thể sẽ bị diệt vong sao?!


" Không ngờ đám quỷ các ngươi lại có thể to gan dám vọng tưởng với chủ nhân của ta. Xem ra các ngươi không còn muốn sống lâu thêm nữa... "


Không biết từ lúc nào có một quả cầu bông đen ngồi chễm chệ trên chính điện. Ngay cả cái đầu lâu quỷ còn to hơn nó.


Yêu Cảnh Ly lúc này càng tỏ ra khinh thường nhìn thẳng Hắc Lân. Chỉ là một tiểu linh thú bé nhỏ lại còn dám ngông cuồng trước mặt ả. Nó nói Lãnh Minh Dực là chủ nhân nó vậy sau này nó cũng phải phục tùng ả thôi.


Chỉ là... nó nhỏ bé yếu ớt thế này thì có thể làm được gì chứ!?


Cha sao có thể run sợ nó chứ!? Không thể tin được!!!


" Ngươi thì có thể làm gì được ta?! Hừ! Nói cho súc sinh như ngươi rõ, sau này ta cũng sẽ là chủ nhân của ngươi thôi~"


Bình Luận (0)
Comment