Nhạc Phượng Hy vươn vai ngáp dài bước ra khỏi phòng của Đinh Trường Huy.
Trời đã bắt đầu chạng vạng, sương sớm mát lạnh phả vào da thịt nàng làm nàng có chút tỉnh táo hẳn ra...
Hazzz Coi như mất luôn một đêm không ngủ.
Bỗng có lớp áo lông ấm áp choàng lên người nàng...
" Trời đã chuyển lạnh... huynh... huynh nên mặc thêm áo vào"_ Đinh Lạc Nghi mỉm cười ôn nhu, không biết do ngại ngùng hay vì khí lạnh buổi sớm mà đôi má lẫm cái mũi nhỏ đều đã ủng đỏ.
" A... đa tạ"_ Nàng cười nhận lấy áo. Thật ra thể chất của nàng bây giờ đối với thời tiết rét lạnh thế này sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều nhưng... được một tiểu mỹ nhân ôn nhu dịu dàng quan tâm thế này, nàng còn muốn hưởng thụ một chút a~
" Ta... "_ Đinh Lạc Nghi ngập ngừng.
" Tiểu thư cứ từ từ nói... không cần khẩn trương"
" Ta... ta có thể... có thể gọi huynh là Phi ca không?"_ Đinh Lạc Nghi chớp chớp mắt cực moe với nàng.
" Hả? Phi... ca... à được, nếu tiểu thư thích thì cứ gọi ta như vậy đi... hơ hơ... ách xì!!! "_ Tự nhiên nàng cảm thấy không khí càng ngày càng lạnh nhỉ!?
Quái? Nàng mà cũng bị cảm lạnh á???
" Phi ca!!! Chắc là huynh nhiễm phải phong hàn rồi, không nên đứng lâu ở đây được hay là... huynh đến phòng muội nghỉ ngơi một chút đi"_ Đinh Lạc Nghi lo lắng đến xoắn tít cả lên.
Hả? Nàng được một mỹ nhân mời về phòng...?!!!
Được đó! Phòng con gái lúc nào cũng ấm áp và thoải mái hơn... hay là nàng đồng ý thôi~~~^o^
Khoan đã!? Sao nàng lại cảm thấy rợn sống lưng nhỉ?! Không khí cứ như bị ngưng trọng lại... cứ thấy khó chịu sao sao á!?!
Nàng nuốt nước bọt liếc nhìn xung quanh... không có gì cả nhưng cái cảm giác rùng rợn này vẫn còn a~ hơn nữa còn ngày càng mạnh... ô ô ô... Chuyện gì xảy ra thế này??? (╥﹏╥)
" Khụ... ta nghĩ như thế sẽ không tiện cho tiểu thư..."
A! Hình như không khí ngột ngạt giảm bớt rồi!!! Mừng quá!
" A... muội... muội không có ý đó!!! Tại muội sợ huynh bị nhiễm lạnh nên... đã không kịp suy nghĩ nhiều... "_ Giọng nói Đinh Lạc Nghi ngày càng nhỏ dần sau đó còn vang lên tiếng thút thít...
๏_๏
Chết rồi!!! Lỡ làm cho con gái nhà người ta khóc rồi!!! Σ( ° △ °|||)
" A... ta không phải..."_ Nàng luống cuống không biết giải thích thế nào
" Phi ca có phải... hức... thấy muội là một người buông thả... hức hức... không biết giữ lễ tiết... thích đưa nam nhân vào phòng mình không??? Phi ca... hức hức... muội thật sự không phải như huynh nghĩ đâu... muội... muội là lần đầu tiên... mời một nam nhân vào phòng... Phi ca là người đầu tiên... huynh phải tin Nghi nhi... hức hức..."
" Ta... ta... ta..."
Vù vù... Sao lông tơ nàng dựng đứng lên hết rồi???
Nàng vận tinh thần lực kiểm tra... thật sự là không có ai cả!?!
Chắc là... ảo giác thôi~
Hítttt phù~~~
Bộp!!!
Đinh Lạc Nghi ngơ ngác đến quên khóc nhìn người đang ngày càng gần với mình...
Nhạc Phượng Hy đặt hai tay lên vai Đinh Lạc Nghi, khuôn mặt nghiêm túc đến lạ thường, ánh mắt hoa đào như muốn hút hồn người nhìn vào trong đó...
" Nghi nhi... "_ Giọng hơi khàn vang lên nhẹ nhàng (là do hít phải khí lạnh quá lâu nên hơi khàn giọng)
" Không được khóc nha~ khóc nhiều sẽ rất xấu đấy!!! Phi ca không thể nghỉ ngơi bây giờ được vì còn phải châm cứu cho đại thiếu thêm ba lần nữa, mỗi lần phải cách nhau một canh giờ... có lẽ đến trưa mới có thể đi nghỉ được a~~~"_ Nàng còn tỏ vẻ việc điều trị này rất rất quan trọng và cấp bách không thể bỏ lỡ bất kỳ giai đoạn nào.
" Vất vả cho huynh rồi. Lát nữa muội nấu gì đó cho huynh ăn cho ấm bụng"
" Ừ... đã làm phiền rồi" *thầm lau mồ hôi lạnh*
" Không đâu... huynh còn vất vả hơn nhiều, muội muốn làm gì đó để giúp đỡ Phi ca"
Hơ hơ hơ... nàng cảm thấy bản thân đang lừa gạc một mầm non của tổ quốc
Sau khi Đinh Lạc Nghi rời đi...
Vụttt
" Không có ta bên cạnh, nương tử của ta lại lén cắm sừng ta a~"_ Lãnh Minh Dực ôm nàng từ phía sau.
Là hắn?! Hắn đã trở về rồi!!! Lại còn rất lợi hại, đến cả nàng cũng không phát hiện sự xuất hiện của hắn.
Sống mũi nàng cay cay...
Bao nhiêu nỗi nhớ nhung, uất ức, giận hờn đồng loạt dâng trào trong lòng...
" Ta còn hận không thể cắm nhiều sừng lên người huynh cho huynh thành nhím luôn!!! Hừ!"_ Nàng bất ngờ xoay người tấn công hắn.
Lãnh Minh Dực uyển chuyển né tránh nhưng vẫn giữ khoảng cách khá gần với nàng... thậm chí còn cố ý để nàng đánh trúng vài chiêu vào người.
Hazzz nương tử giận rồi, hắn phải làm bia đỡ cho nương tử hả giận a~
Cứ như vậy đánh một hồi... người tấn công người phòng thủ. Lãnh Minh Dực chợt hững người lại khi thấy đôi thủy mâu đầy quen thuộc ấy đang rơi lệ...
Nàng thuận thế đá một phát vào bụng hắn... hắn ôm bụng lùi lại... Sau đó lại lấy đà tiến đến gần nàng.
Nàng thủ thế chuẩn bị nghênh đón đòn tấn công của hắn thì...
Nàng rơi vào lồng ngực ấm áp mà nàng hằng mong nhớ...
" Xin lỗi... ta sai rồi... "
Nàng vùng vẫy tay đấm liên tục vào ngực hắn nhưng hắn không hề buông ra ngược lại càng ôm chặt nàng hơn...
Xin lỗi vì đã rời xa đi lâu như vậy
Xin lỗi vì đã làm nàng lo lắng
Xin lỗi vì tất cả...
Hắn sẽ không rời xa nàng nữa...
Dù có chết hắn cũng không buông nàng ra nữa...
" Ngươi là ai? Sao có thể đột nhập vào đây?"_ Đinh Lạc Doanh đột ngột xuất hiện, phía sau còn có ba bóng người hết sức thân thuộc.
Không khí hình như có hơi ngột ngạt... Ánh mắt đầy ủy khuất đó là sao?!
Ực!!!
Tự nhiên nàng có cảm giác chột dạ...
Hình như nàng thật sự đã cắm sừng cho bọn hắn rồi...
" Đây là người quen của bọn ta. Đinh cô nương không cần cảnh giác"_ Tiêu Vận mỉm cười ôn hòa.
" Hừ! Cuối cùng người cũng trở lại rồi"_ Hoàng Việt Minh liếc xéo Lãnh Minh Dực.
" Đúng vậy... ta đã trở về"_ Lãnh Minh Dực nhếch miệng đầy kiêu ngạo.
Nhạc Phượng Hy mờ mịt nhìn bọn hắn...
Ô la la~~~ thế này là thế nào nhỉ!?
Tưởng phải gặp tình cảnh bom đạn khói lửa mịt mù rồi chứ!?
" Khụ... sao các huynh lại biết ta ở đây mà đến tìm vậy?"_ Nàng nhớ đã rất cẩn thận lẻn đi mà?!!
"...."
" Ta ngủ không được định ra ngoài điều tra thì bắt gặp bọn hắn đứng chờ ở cổng phủ nên ta đã đưa họ vào đây gặp ngươi"_ Đinh Lạc Doanh nói.
" Các huynh đến từ lúc nào? Sao không vào tìm ta?"
" Vừa mới đến"_ Dương Hàn Long âm trầm nói.
" Nhìn sắc mặt các ngươi trắng bệch, tóc lẫn y phục lại khá ẩm bởi sương sớm hơn nữa... "_ Lãnh Minh Dực bắt lấy cổ tay của Hoàng Việt Minh giơ lên rồi nói tiếp_ "... tay rất lạnh cứ như sắp đông cứng vậy... hẳn là các ngươi đã đứng ngoài trời ít nhất hai canh giờ rồi, đúng không?"
" Cùng là nam nhân mà tay nắm tay thế này còn ra thể thống gì hả??? Hừ!!!"_ Hoàng Việt Minh giật mạnh tay mình ra rồi giấu trong tay áo dài.
[ Hãy để t/g ta đây và Hy tỷ một phút yên tĩnh làm con hủ *trong sáng*]
....
....
....
........................................................................
" Lão gia, tam phu nhân, tứ phu nhân!!! Đại thiếu gia tỉnh rồi!!!"_ Tiểu Xảo - nha hoàn của Đinh Lạc Nghi hấp tấp chạy đến chính sảnh thông báo tin vui.
" Sao??? Thật tốt quá! Mau!!! Chúng ta đến thăm Trường Huy"
" Ừ ừ ... Tiểu Xảo! Ngươi đến thông báo cho thái phu nhân"_ Tam phu nhân dặn dò.
" Dạ"
Đinh Trường Huy tỉnh lại với thần sắc hồng hào hơn hẳn, hắn sung sướng được thê tử của mình chăm chút bón từng thìa canh bổ.
Nhạc Phượng Hy đứng dựa ở cửa phòng trề môi không thèm nhìn khung cảnh đầy trái tim đỏ bay phất phới thế này →_→
" Đại ca... huynh thấy sao rồi? "_ Đinh Lạc Doanh bước vào phòng liền quan tâm hỏi han.
Đinh Trường Huy ngước lên nhìn Lạc Doanh một hồi, ánh mắt lóe lên cảm xúc đau thương một chốc liền biến mất... Hắn trở lại vẻ mặt bình thường.
" Huynh đã đỡ hơn nhiều rồi, muội không cần lo lắng quá đâu"
" Huynh hồi phục là được rồi"_ Đinh Lạc Doanh cười ngượng. Nàng biết tình trạng bây giờ của đại ca không nên hỏi chuyện của nhị ca nhưng... nàng rất gấp rút điều tra việc này và tìm lại nhị ca... Nàng tin nhị ca chắc chắn không phải người như vậy. Nàng sẽ tìm lại sự trong sạch cho nhị ca, để huynh ấy đường đường chính chính quay về Đinh gia.
" Đại ca... chuyện... "
" Ô ô ô Trường Huy!!! Cuối cùng con đã tỉnh rồi..."_ Đại phu nhân là mẫu thân sinh thành của Đinh Trường Huy. Vừa nghe tin, bà liền hấp tấp chạy qua thăm đứa con trai duy nhất này.
" Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, đã để người lo lắng rồi"_ Đinh Trường Huy đỡ lấy bà rồi nhẹ nhàng nói.
" Không chỉ có mẫu thân con lo lắng, còn có bà già này nữa này..."_ Lão thái phu nhân được nha hoàn dìu vào, sau lưng đều là những người đã đến đêm qua.
Đinh Lạc Doanh thất vọng lùi về sau nhường chỗ cho mọi người...
" Đại ca đã bình phục lại cũng là do Lãnh công tử y thuật phi phàm, chúng ta phải cảm tạ huynh ấy thật tốt nha"_ Đinh Sa đánh mắt sang Nhạc Phượng Hy đang cố làm người tàng hình đứng ở cửa ngoài.
" Đúng vậy... Lãnh công tử thật tài giỏi, nghe nói huynh ấy vất vả đường xa đến đây liền phải thức cả đêm chữa trị cho đại ca. Đinh gia chúng ta đã nợ huynh ấy nhiều quá..."_ Đinh Cẩm Tiên tiếp lời.
Ý của hai người họ đều hiện rõ trên mặt... ngụ ý chính là muốn lấy thân báo đáp a~~~
Nhạc Phượng Hy bây giờ... khụ... có bốn cái bóng luôn đeo theo sát thế này thì làm gì nàng dám có ý gì với mấy cô nàng xinh đẹp đây?!?
" Nhị vị tiểu thư đã quá khen rồi! Ta là do Đinh Lạc Doanh tiểu thư mời đến. Chúng ta vốn quen nhau từ trước, tiểu thư còn từng giúp đỡ ta rất nhiều nên việc này cứ coi như báo đáp ân tình này đi"_ Nàng khách sáo nói.
" Là Doanh Doanh mời đến sao? "_ Đinh Trường Huy đột nhiên hỏi, thanh âm có chút kích động.
Choanggg
Bát canh vỡ toang xuống đất, Trần Xuyến Nhi luống cuống thu dọn, trên mu bàn tay đỏ ửng vì bỏng nước canh.
" Xin lỗi!!! Là thiếp đã trượt tay... để thiếp đi lấy bát mới cho chàng"
" Xuyến Nhi... không sao đâu. Ta đã no rồi. Nàng đã chăm sóc ta cả đêm hẳn đã mệt rồi, nàng nên đi nghỉ sớm đi"_ Đinh Trường Huy nhẹ nhàng nói.
" Xuyến Nhi, ta thấy con xanh xao quá, có cần nhờ đại phu xem giúp không?"_ Tam phu nhân ân cần hỏi han.
" Không cần đâu ạ, để con thu dọn một tý rồi mới đi nghỉ ngơi..."
" Nuôi nha hoàn để làm gì? Cứ để đó cho chúng nó làm. Con nên đi nghỉ ngơi đi"_ Đại phu nhân nói.
" Dạ... vâng"
Trần Xuyến Nhi lúi cúi đi ra... còn lén che giấu hai tay sưng đỏ trong vạt áo. Hành động ấy rất nhỏ không làm cho mọi người chú ý nhưng lại không qua mắt được Nhạc Phượng Hy.
Nhạc Phượng Hy thoáng nhìn bóng dáng gầy của Trần Xuyến Nhi sau đó lại quan sát đám người còn lại trong phòng...
Bất giác nàng nhếch miệng cười lạnh...
Lúc này Đinh Lạc Doanh dường như không nhịn được nữa... liền lên tiếng hỏi.
" Đại ca... huynh còn nhớ những gì xảy ra hôm đó không? Có thật là Nhị ca đã đả thương huynh không?"
" Doanh Doanh!!! Lúc này con còn muốn che đậy cho nghiệt xúc kia sao?"_ Đinh lão gia nổi giận quát lên.
" Không phải con muốn che đậy, con chỉ muốn biết sự thật thôi. Đại ca là người còn sống duy nhất, huynh ấy là người rõ sự tình nhất! Lỡ như nhị ca có uất ức gì đó thì sao???"
" Doanh Doanh, con sai rồi. Vốn từ đầu tên đó đã là quái vật rồi, nó không phải là con người!!!"_ Đại phu nhân hét lên sau đó lại biến sắc run rẫy ôm chặt Đinh Trường Huy.
" Sao... đại nương lại có thể nói nhị ca như vậy chứ?! Huynh ấy cũng là con dì sinh ra mà??!"_ Đinh Lạc Doanh cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng. Sao mọi người lại có vẻ kỳ thị nhị ca? từ nhỏ nhị ca đã ở bên nàng rồi, huynh ấy rất ôn nhu, hiền lành chưa bao giờ mâu thuẫn với ai... nàng không tin nhị ca là hung thủ được!!!
" Đủ rồi!!! Trường Huy vừa mới tỉnh lại, các ngươi lại ở đây gây ồn ào. Các ngươi còn coi lão già đây còn sống không hả???"_ Lão thái phu nhân nghiêm nghị nói lớn.
" Nội tổ mẫu bớt giận..."_ Đinh Lạc Nghi rót trà đưa cho bà hạ hỏa
" Doanh Doanh, ta biết con một lòng muốn làm sáng tỏ vụ này nhưng hãy để đại ca con tịnh dưỡng thêm một thời gian rồi hãy tiếp tục điều tra"_ Tam phu nhân từ tốn khuyên giải.
" Con... biết rồi"_ Đinh Lạc Doanh cúi đầu xin lỗi sau đó quay lưng định rời đi thì bỗng tay nàng bị nắm lại.
" Doanh Doanh... đại ca biết muội rất muốn làm sáng tỏ việc này. Huynh cũng như muội, tin vào Vân Trảm. Có lẽ là do huynh đã làm gì sai với đệ ấy nên... Hazzz đều là lỗi của huynh"
" Trường Huy... không phải do con, con không cần tự trách mình"
" Nhị ca thật sự đã đánh huynh sao?! "_ ngay khi nghe lời khai của các nhân chứng nàng cũng ngờ ngợ không tin, sau đó Nhạc Phượng Hy cũng chắc chắn vết thương trên người đại ca không phải vết thương do người gây ra làm nàng càng tin tưởng nhị ca không phải là hung thủ. Nàng mong đại ca có thể nói ra sự thật trả lại công bằng cho nhị ca nhưng bây giờ nghe chính miệng đại ca nói...
Nhị ca... tại sao nhị ca lại làm như vậy???"