Nhạc Phượng Hy cầm chiếc quạt ngọc bước xuống xe ngựa. Tiếp đến là Hoàng Ái Ny và Hoàng Việt Minh.
Theo sau họ là một hàng người khiêng ba rương gỗ lớn, năm người khác thì mỗi người cầm trên tay một khay phủ khăn đỏ. Nếu ai đã từng quen biết hay đã từng gặp mặt nhóm Nhạc Phượng Hy vài lần đều có thể nhận ra những người đó chỉ toàn là người quen.
Đinh Vân Trạm lúi cúi theo sau Hoàng Ái Ny, lần này hắn đã hóa trang thành hộ vệ theo sau công chúa. Hắn lén ngước lên nhìn "nhà" của hắn mà trong lòng như có gì đó uất nghẹn không thể nói nên lời.
" Quân tử biết kiềm chế thì mới làm được việc lớn"
" Đa tạ cô nương đã giúp đỡ"_ Hắn chuyển mắt về phía lưng Nhạc Phượng Hy nhỏ giọng đáp.
" Đây không phải là giúp đỡ mà là giao dịch mong huynh đài có thể phân biệt rõ ràng"
" Dù sao ta cũng muốn nói lời cảm ơn các vị"
" Hazzz ta vẫn muốn cơ thể của ngươi"_ Nàng thở dài đầy vẻ tiếc nuối. Mặc dù nàng đã lấy máu và vảy của hắn làm thứ giao dịch cần thiết nhưng mà... Ngứa tay quá, phải làm sao đây?!
"...."_ Cô nương cần phải cố chấp với cơ thể ta như vậy không? Đinh Vân Trạm thầm vuốt mồ hôi lạnh.
"E hèm! Ngươi đừng nên nói mấy lời rất dễ gây hiểu lầm như vậy được không? Tim ta mềm yếu lắm"_ Tần Minh một thân màu đỏ rực, trên đầu cài đầy trâm hoa bướm sặc sỡ, mặt trát đầy phấn trắng, môi tô đỏ chót, điểm thêm nốt ruồi to trên mép trái, tay cầm khăn lụa màu cam thỉnh thoảng lại phất qua phất lại.
" Khục... "_ An Nhiên cầm khay đi song song với Tần Minh đang run rẩy nhịn cười.
Những người khác cũng không khác gì An Nhiên, nín cười đến đỏ cả mặt, lục phủ ngũ tạng đều muốn lộn ngược lên
" Cười cái gì? Vừa rồi cười chưa xong sao??? Lão tử đây chịu hy sinh nhan sắc như vậy, các ngươi phải biết ơn ta, không được cười!!!"
" Khụ, ngươi bây giờ là bà mối, giọng nói cần lên cao một chút cho giống nữ nhân, dáng đi đứng cũng phải chú ý, nếu không sẽ làm cho người ta hoảng sợ... à không nghi ngờ đó"_ Nhạc Phượng Hy quay lại vỗ vai hắn "chân tình" dặn dò.
Nếu không phải hắn xui xẻo rút thăm trúng thì đâu cần phải chịu nhục nhã thế này T_T
" Ưm hừm... Lãnh công tử, như vậy phải không~"_ Tần Minh xiêu xiêu vẹo vẹo phất khăn vào mặt Nhạc Phượng Hy, mắt chớp chớp, giọng the thé vang lên.
" Hi hi hi"_ An Nhiên, An Hiểu ôm miệng cười.
Tần Minh đỏ mặt sắp bùng nổ. Hắn không làm nữa!!! Đây là tôn nghiêm của nam tử hán, hắn không muốn làm!!!
" Nhịn chút đi, đây là việc lớn, chỉ có ngươi mới làm được chuyện này thôi"_ Hiên Viên Ngạo khóe miệng giật giật nói.
"...."_ Ta biết ngươi đang cố nhịn cười, tránh xa ta một chút nếu không ta đấm vào mặt ngươi!!!
" Nam tử hán đại trượng phu, đã thua thì phải biết đối diện sự thật. Tần Minh, ngươi không được từ bỏ giữa chừng như vậy nha"_
" Có người ra rồi kìa! Mọi người cố gắng diễn nhập tâm vào. Tần Minh! Ngươi nhớ làm theo những gì đã tập từ trước, cố gắng ứng biến cho tốt"_ Nhạc Phượng Hy dặn dò lần cuối.
Tam phu nhân đi cùng lão quản gia cùng đám nha hoàn từ từ bước ra.
" Ôi, thái tử - công chúa Minh Lãm quốc, Lãnh công tử!!! Thật vinh hạnh!"_ Lão quản gia hấp tấp chào hỏi.
" Chẳng hay bữa tiệc đến tối nay mới bắt đầu, sao mọi người lại đến sớm như vậy?"_ Tam phu nhân không kiêng kỵ gì, lập tức vào thẳng vấn đề.
" Lần này ngoài việc đến chúc mừng Đinh thiếu đã khỏi bệnh, tại hạ còn muốn bàn với Đinh gia một chuyện trọng đại"_ Nàng chắp tay chào hỏi.
Tam phu nhân hơi cau mày một lát (chủ yếu đang suy nghĩ chuyện trọng đại đó là gì sau đó phát hiện một "bà mối" vô cùng nổi bật, bà liền đoán ra chuyện này là gì) rồi cũng cho người tiếp đón bọn nàng vào phủ.
Khi đến lượt Đinh Vân Trạm đi ngang qua tam phu nhân bỗng nhiên lên tiếng.
" Khoan đã!?"
Thịch!
Đinh Vân Trạm tay đổ đầy mồ hôi nắm chặt kiếm vắt bên hông.
" Không biết phu nhân còn có chuyện gì?"_ Nhạc Phượng Hy không biểu lộ vẻ lúng túng gì, vẫn ôn nhã mỉm cười hỏi.
Tam phu nhân không trả lời ngay, ánh mắt bà vẫn luôn dán chặt vào Đinh Vân Trạm, bước chân từ từ tiến lại gần hắn.
Cho đến khi bà đứng song song với hắn, mọi người như nín thở hồi hộp, lo sợ rằng Đinh Vân Trạm đã bị phát hiện.
Tiếng thở dài khẽ vang lên, tam phu nhân quay sang lãnh đạm nói với Nhạc Phượng Hy.
" Không có gì. Vì hạ nhân trong phủ vẫn đang tất bật chuẩn bị buổi tiệc nên trong phủ có chút bừa bộn, mong các vị bỏ qua cho"
" Không sao không sao, là do tại hạ đã không suy nghĩ chu đáo chuyện này, lại làm phiền đến Đinh gia thế này, tại hạ cảm thấy thật thất trách!"
" Vậy ta vào gọi lão gia ra tiếp đón mọi người"_ Tam phu nhân đánh mắt sang Đinh Vân Trạm một lần nữa rồi rời đi.
" Phù~ cứ tưởng bị phát hiện rồi chứ!!!"_ Hoàng Ái Ny vuốt ngực nói nhỏ.
" Không. Bà ta đã nhận ra hắn"_Hoàng Việt Minh âm trầm nói.
" Sao???"
" Ngươi và bà ta có quan hệ tốt không?"_ Nhạc Phượng Hy hạ giọng hỏi Đinh Vân Trạm.
Hắn nghĩ một hồi rồi cau mày lắc đầu. Đối với người gọi là tam phu nhân này, hắn hoàn toàn không có ấn tượng nào sâu sắc. Bà ta vốn là một người điềm đạm, lạnh lùng, ít can dự vào công việc của gia tộc. Số lần hắn nói chuyện với bà ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngoài việc chào hỏi lịch sự trong mỗi lần chạm mặt nhau thì không hề có giao tiếp nào khác.
Nói quan hệ giữa hắn với tam phu nhân tốt thì không phải nhưng cũng không phải là không tốt. Nói đúng hơn thì giống như người qua đường, không ai can thiệp vào chuyện của ai.
" Thôi, đến lúc nào thì hay lúc ấy. Chúng ta đã bước lên thuyền thì không thể quay về được"_ Nhạc Phượng Hy mở quạt phẩy phẩy, tiêu soái bước đi.
........................................................................
Choang!!!
" Ngươi vừa nói cái gì???"_ Đinh Trường Huy đột ngột đứng lên quát lớn.
" Dạ... dạ... bẩm thiếu gia, Lãnh công tử... đến... đến... cầu thân tam tiểu thư"_ tên gia đinh run rẫy quỳ xuống, lắp bắp nói.
" Chàng không nên tức giận, vết thương còn chưa khỏi hẳn đâu"_ Trần Xuyến Nhi nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
" Làm sao ta có thể không tức giận được chứ!? Tên đó không xứng với Doanh Doanh, ta phải đến ngăn cản"_ Hắn gạt tay Trần Xuyến Nhi ra khỏi người hắn.
" Đừng! Chàng bình tĩnh lại đi. Dù sao Doanh Doanh cũng đã lớn rồi, đều biết sẽ làm gì, hãy để cho con bé tự quyết định đi"
" Lỡ như..."_ Doanh Doanh đồng ý thì sao? Hắn không thể chấp nhận được!!!
" Thiếp thấy Lãnh công tử là người tốt lại rất có danh tiếng khắp đại lục này. Nếu Doanh Doanh gả cho người này cũng không có gì là không tốt cả"
Rầm!!!
" Nàng sao có thể nói như vậy. Hắn ta rõ ràng một bụng đầy âm mưu, có lẽ ngay từ đầu hắn đã nhìn trúng Doanh Doanh nên đã cố tình tiếp cận muội ấy"
" Chứ không phải chàng không muốn... Doanh Doanh được an bề gia thất sao?"_ Trần Xuyến cắn môi nói.
" Nàng nói vậy là có ý gì?"
" Thiếp cảm thấy chàng là đang ghen tỵ với Lãnh công tử... giống như đối với Vân Trạm vậy. Chính là những nam nhân nào thân thiết với Doanh Doanh đều sẽ bị chàng căm ghét!!!"
" Xuyến Nhi! Nàng bị sao vậy? Doanh Doanh là muội..."
" Chàng còn nhớ Doanh Doanh là muội muội ruột thịt của chàng sao? Thiếp còn tưởng từ lâu chàng đã không xem con bé là tiểu muội rồi"_ Trần Xuyến Nhi vừa nói vừa bật khóc.
Bí mật này nàng đã cất giấu trong lòng đã nhiều năm rồi. Bây giờ nàng đã không thể chịu nổi nữa rồi. Tướng công của nàng sao lại có suy nghĩ bất chính với muội muội ruột của mình chứ!??
Nếu không phải...
Ngay trong chính đêm tân hôn, chàng uống say đè trên người nàng, thô bạo xé nát y phục của nàng, mãnh liệt xâm nhập vào người nàng, miệng luôn thủ thỉ tên "Doanh Doanh"
...thì có lẽ nàng đã không phát hiện ra bí mật động thiên này.
Trước đây, trong mắt nàng, Trường Huy anh tuấn phi phàm, là một người con hiếu thảo, một ca ca gương mẫu và hết mực thương yêu các em. Nhiều lúc nàng còn ghen tỵ với Doanh Doanh vì được chàng thương yêu, nuông chiều hơn hẳn với người khác, thậm chí còn có thái độ hơi thái quá, nhưng sau đó nàng đã tự an ủi bản thân rằng Doanh Doanh là tiểu muội ruột của chàng. Ca ca thương yêu che chở cho muội muội là chuyện bình thường. Hơn nữa nàng là hôn thê từ nhỏ của chàng, sau này chính là đại tẩu của Doanh Doanh, nàng sẽ cùng chàng gánh vác trách nhiệm này thế nhưng...
Tất cả đều do nàng hoang tưởng ra mà thôi...
Chàng chưa bao giờ để nàng vào mắt. Trong lòng chàng chỉ có Đinh Lạc Doanh.
Hơn nữa chấp niệm của chàng đối với Doanh Doanh đã quá điên cuồng. Đinh Vân Trạm chính là một ví dụ chứng minh điều này.
Trần Xuyến đau khổ ngồi khụy xuống ôm mặt khóc bỗng nàng nghe một tiếng phịch vang lên, nàng giật mình ngước lên thì nhìn thấy tên gia đinh vừa rồi vẫn chưa rời đi đã bị Đinh Trường Huy một kiếm đâm thẳng vào yết hầu, chết không nhắm mắt.
" Chàng... sao..."_ Trần Xuyến Nhi trố mắt không thể tin được nhìn Đinh Trường Huy.
" Không may cho hắn khi nghe phải những chuyện không nên biết"_ Đinh Trường Huy cười lạnh lau kiếm lên y phục của tên gia đinh đã chết dưới chân hắn.
" Trường Huy... chàng..."
" Nàng nói đúng. Ta yêu Doanh Doanh, rất rất yêu muội ấy. Thậm chí ta còn căm hận dòng máu đang chảy trong người ta, tại sao ta với Doanh Doanh lại là huynh muội ruột chứ?!"_ Hắn tiến lại gần Trần Xuyến Nhi, bàn tay lạnh lẽo còn vương lại mùi máu tanh chạm nhẹ vào gò má nàng mà vuốt ve.
" Trường Huy, chàng đừng cố chấp nữa. Đây là sự thật, chàng và Doanh Doanh không thể nào đến bên nhau được, chàng hãy từ bỏ đi"
Đinh Trường Huy sa sầm mặt, tay dời xuống cổ nàng xiết chặt.
" Xuyến nhi à, nàng là nương tử của Trường Huy ta, nàng phải là người đầu tiên ủng hộ ta"
" Nhưng... đó là sai trái..."_ Trần Xuyến Nhi dần dần thiếu dưỡng khí, sức chống cự càng yếu đi.
" Nàng biết không, từ khi thấy Doanh Doanh cầm thanh kiếm gỗ chập chững tập luyện dưới rừng trúc thì ta đã động tâm muội ấy rồi. Ta còn nghĩ muội ấy được sinh ra trên đời này chính là dành riêng cho ta, chỉ duy nhất một mình ta mà thôi"_ Hắn buông tay ra khỏi cổ Trần Xuyến Nhi quăng mạnh nàng sang một bên, mỉm cười hồi tưởng lại hồi ức năm xưa.
Trần Xuyến Nhi ngã xuống ho khù khụ. Bỗng nàng cảm thấy tay mình vừa chạm vào thứ gì mềm mềm ươn ướt. Một cơn rét lạnh xộc thẳng vào trong tâm trí nàng, nàng run rẩy nhìn lại bàn tay dính nhớp nháp thứ chất lỏng đỏ tươi và...
... dưới thân nàng là xác tên gia đinh đang nghẻo cổ một bên còn mở mắt trơ tráo!!!
" Sao nàng lại run như vậy? Lạnh sao?"_ Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai nàng. Một vòng tay rộng lớn quàng qua vai nàng ôm lại.
" Để ta đưa nàng đến một nơi rất ấm áp. Nơi đó ta vốn bí mật xây dựng để tặng cho Doanh Doanh nhưng giờ nghĩ lại, nếu có nàng ở cạnh làm bạn chắc chắn muội ấy rất vui"