Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 19

" Chủ nhân..."


" Ai?"


" Chủ nhân, ta đã chờ người lâu rồi... người hãy đến đây..."


" Ngươi là ai? Kêu ta đi đâu?"


"...Dạ Hàm Sơn..."


Nhạc Phượng Hy choàng tỉnh dậy, nàng lại mơ thêm một giấc mơ kỳ lạ nữa rồi.


Dạ Hàm Sơn? Có ai đang chờ nàng ở nơi đó sao?!


Dạ Hàm Sơn vốn là một vùng núi nhỏ cách không xa thành Nam Viễn, nơi đó không có gì đặc biệt chú ý, chỉ có vách đá và vực sâu, thỉnh thoảng xuất hiện vài loại thảo dược hay linh thú nhưng rất ít vì không có nhiều linh khí. Thế thì có gì mà đang chờ nàng? Nhưng nàng lại muốn đến đó tìm hiểu thêm... linh cảm nàng mách bảo như vậy.


Nhạc Phượng Hy quyết định sẽ đến Dạ Hàm Sơn một chuyến. Vốn dĩ sẽ mang theo Vũ Hồng và Thiên Kỳ nhưng họ lại muốn ở lại tập trung tu luyện, ngay cả Thiên Kỳ cũng muốn tập luyện đan. Hắn hiện tại đã có thể luyện ra đan dược bậc tam phẩm, chứng tỏ hắn rất có phẩm chất luyện đan a, nàng thoải mái cho hắn cả lò luyện đan và dược liệu để hắn tập luyện. Từ đó hắn cứ lao đầu vào sách và lò luyện, chỉ thỉnh thoảng mới ra ngoài sân tập đấu khí với Vũ Hồng...*_* vì vậy nàng giao cho Dương Hàn Long nhiệm vụ ở lại bảo vệ họ...( t/g: chứ không phải làm bảo mẫu à?! >○<) nàng sẽ đi một mình...


........................................................................


Theo kế hoạch của nàng là đến Dạ Hàm Sơn trong hai ngày sau đó sẽ đến thẳng Tam Minh Các để kịp thời dự hội đấu giá. Thế mà nàng đi vòng vòng khắp ngọn núi một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa thấy được điều gì. Điều mà nàng gặp trở ngại ở đây là vực sâu... bên kia vực là một ngọn núi lớn khác, nếu nàng không lầm thì bên đó mới chân chính là Dạ Hàm Sơn. Nàng thấy được có một nguồn sức mạnh kỳ lạ đang bao cả ngọn núi đó... chỉ là... nàng làm sao qua bên đó, phía dưới là vực sâu thăm thẳm, nàng lại không biết bay. Nàng cảm thấy bực tức, chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bất lực như thế này, biết thế lúc ở sơn mạch Nam Viễn nàng bắt thêm thú biết bay thì giờ nàng đã thoải mái phiêu du khắp nơi rồi!!!


Nàng đang chán nản ngồi ngậm cỏ nghỉ ngơi ở dưới gốc cây thì bỗng nhiên gió nổi lên, cây cối đung đưa mạnh như sắp bị bật gốc, nàng nghe được một tiếng kêu... như là tiếng chim điêu.


Không lẽ là linh thú?! Không phải chứ??? Nàng vừa nghĩ đến liền xuất hiện a!!!


Nàng nhanh chóng chạy đến đỉnh đồi cao để quan sát. Tức thì bay trên cao là một con Thiên Điểu to lớn, thoạt nhìn thì giống chim ưng ở thế kỷ 21 nhưng con này lại to gấp 10 lần, lông ở thân màu vàng cam, ở đầu có ba sợi lông vũ dài màu đỏ, đôi mắt to màu hoàng kim... nhìn nó thật oai hùng!


Nàng muốn thu phục nó a~


Nhạc Phượng Hy lấy từ trong không gian một cung thủ, mắt ngước nhìn Thiên Điểu khiêu khích. Thiên Điểu dường như biết nàng đang nhắm đến mình nên tỏ vẻ khinh thường, cánh vỗ mạnh tạo lốc hướng đến nàng. Cả người nàng như sắp bị thổi bay nhưng tay vẫn cố ghì chặt hòn đá to bên cạnh. Sau đó hình như gió yếu hẳn, nàng nhìn lại thì đã thấy Thiên Điểu bay lên cao rồi bay thẳng đến nàng tấn công trực diện. Nhạc Phượng Hy nhếch miệng giơ cao cung thủ lên, nàng vận lên tay còn lại linh lực hệ hỏa kết hợp với hệ phong hình thành nên ba cung tên màu đỏ như máu, nàng nhắm thẳng Thiên Điểu.


Vút! Vút! Phập!!!


Ba mũi tên nhờ vào hệ phong mà phóng nhanh như gió, hoàn toàn không có trở ngại gì mà tiến thẳng, Thiên Điểu bất ngờ vì đòn tấn công này mà nghiêng người tránh được hai mũi tên nhưng lại không kịp tránh mũi thứ ba. Nếu là mũi tên bình thường thì chắc chắn nó sẽ không thể ảnh hưởng đến thân thể cứng cáp của Thiên Điểu thế nhưng đây là mũi tên tạo nên từ hỏa linh mang lực sát thương rất mạnh nên dễ dàng đâm xuyên qua nó. Mũi tên bắn xuyên một bên cánh Thiên Điểu làm cháy một mảng lông lớn, sau đó mũi tên tan biến đi. Thiên Điểu đau đớn ngã rạp xuống nhưng lại trừng nhìn nàng, cố gượng đứng lên.


" Ta... không... khuất phục"


" Chà! Cố chấp nhỉ?! Nhưng ta thích"_ Nàng xoa cằm cười gian trá.


Thiên Điểu gầm lên rồi liên tục đập cánh tạo cuồng phong làm cây cối xung quanh đều ngã rạp xuống rồi phóng hàng trăm lông vũ sắc nhọn vào nàng.


Đã bị thương như vậy rồi mà thao tác của nó thật nhanh thật linh hoạt. Nàng càng ngày càng hứng thú với nó.


Nàng cất cung thủ vào rồi lấy ra thanh bạch ngân kiếm chém dọc từ trên xuống dưới...một đạo kiếm vô hình dài lớn bay đến chém những chiếc lông vũ rơi xuống rồi di chuyển nhanh chóng và tiếp cận gần với Thiên Điểu. Nó bất ngờ, lâu rồi nó chưa gặp nhân nào lại mạnh như vậy lại còn rất trẻ, nếu như nó không phải có nhiệm vụ ở đây thì chắc sẽ đồng ý đi theo người này.


" Thế nào? Chịu thua?"_ Nhạc Phượng Hy chỉa thẳng kiếm vào nó.


" Ta... thà chết..."


" Sao ngươi cố chấp vậy? Theo ta có đồ ăn ngon nha"_ nàng rút kiếm lại, ra lời dụ dỗ.


" Hừ!"_ nó quay đầu sang chỗ khác.


" Đánh thì cũng đã đánh rồi, sao ngươi lại không phục chứ?! Ngươi cũng không phải là có người khế ước a"_ Nàng thật không hiểu, không phải nhân khi chiến đấu thắng linh thú thì sẽ được làm khế ước à? Sao mà con này lại cố chấp như vậy chứ?!


" Ta... không thể đi đâu ngoài Dạ Hàm Sơn này"


" Tại sao a???"_ Nhạc Phượng Hy từ lúc nào đã ngồi cạnh Thiên Điểu, tai vẫn lắng nghe nhưng là đang chữa trị vết thương do mũi tên lửa khi nãy gây ra.


" A! ngươi... ta không nói được"


" Hazz ta thực muốn có linh thú có thể bay a... ta muốn bay~~~"_ Nhạc Phượng Hy dụi dụi vào bộ lông mềm mại của nó mà làm nũng.


Thiên Điểu ngẩn ra... đây có phải là cái người mới nãy cuồng ngạo chiến đấu với nó không vậy??? Sao giờ nhìn như một người khác vậy?!


Một lát sau, vết thương của nó cũng đã hoàn toàn bình phục, đó cũng là nhờ tính chất phục hồi của linh thú và còn được nàng tận tâm chữa trị.


" Thanh kiếm đó... ngươi lấy ở đâu vậy?"_ trong lúc đang hồi phục, Thiên Điểu tình cờ nhìn đến thanh kiếm nàng đặt bên cạnh, nó cứ thấy quen quen nên bây giờ mới hỏi.


" À... ở sơn mạch Nam Viễn... sao vậy?"_ thanh bạch ngân kiếm này nhìn rất cũ kỹ và không có gì đặc biệt, nhưng nàng lại nghĩ nó không đơn giản như vậy. Lúc nàng lấy thanh kiếm này để chiến đấu là muốn thử công lực của nó mà thôi... nhưng vẫn chưa thấy có gì đặc biệt, chỉ thấy nó có vẻ muốn tích hợp linh lực của nàng.


" Có phải nó được cắm lên một hộp gỗ không?"


" A... sao ngươi biết hay vậy?"


" Ngươi rút ra được?"_ Thiên Điểu hấp tấp hỏi tiếp


" Ừ, rút cũng dễ mà... hơn nữa kiếm rất nhẹ a"_ Nàng trả lời.


" Ngươi leo lên, ta đưa ngươi đến nơi này"_ Thiên Điểu sạp thân thấp xuống rồi để nàng cưỡi trên lưng.

Bình Luận (0)
Comment