Đúng giờ tý... ánh trăng lưỡi liềm đã lên cao. Tại một khu vườn tĩnh lặng có hai nhân ảnh đứng đối diện nhau...
" Dương Hàn Long, bây giờ ngươi có thể nói rõ mọi chuyện ra rồi đó"_ Lãnh Minh Dực nghiêm túc nói.
" Muốn ta nói từ đâu?"
" Tại sao ngươi lại có thể giao tâm với ta được?"
" Không rõ. Tình cờ ta phát hiện mình có thể nghe được suy nghĩ của ngươi"
" Ngươi có thể đọc suy nghĩ của ta"_ Lãnh Minh Dực ngạc nhiên.
" Không phải lúc nào cũng đọc được... ngoài ra ta có thể nói chuyện với ngươi thông qua suy nghĩ"
" Tại sao... ngươi là ai???"
" Ta chỉ là bảo tiêu bình thường của nàng. Ta cũng rất hiếu kỳ chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì, tại sao ta lại có năng lực này và nó chỉ tác dụng với một mình ngươi???"
Lãnh Minh Dực trầm mặc hồi lâu...
" Dường như ta đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng"
" Ngươi biết...?!"
Lãnh Minh Dực không đáp lại, cứ im lặng suy nghĩ rồi thỉnh thoảng cau mày như suy nghĩ đó là không có khả năng xảy ra...
" Hắn ta là ai?"_ Dương Hàn Long bất ngờ đọc được suy nghĩ của Lãnh Minh Dực
Trong suy nghĩ ấy, Lãnh Minh Dực có nhớ đến một người cũng có năng lực tương tự như vậy...
Nhưng "người đó" thì có liên quan gì đến Dương Hàn Long?!
Hắn ta đã biến mất cách đây hàng trăm năm... tuy trong thời gian qua hắn đã tìm thấy vài thông tin về hắn ta nhưng vẫn vô vọng.
"Người đó" rất thông minh và xảo quyệt. Nếu hắn ta không muốn lộ diện thì có lên trời cũng không thể tìm thấy hắn ta.
Hay Dương Hàn Long chính là "người đó"?! Ai biết được hắn ta đã được tái sinh và thay đổi luôn nhận dạng???
Vô lý! Không thể như thế được!
Nếu Dương Hàn Long quả thật là "người đó" thì hắn đã sớm nhận ra dù là một chi tiết nhỏ nhất. Hơn nữa bây giờ Dương Hàn Long còn tự động tiết lộ năng lực này cho hắn biết, đây không phải tác phong của "người đó".
Càng nghĩ càng đau đầu... dường như còn có vài tên cũng cho hắn cảm giác vừa quen vừa lạ tương tự như với Dương Hàn Long.
" Chuyện này ngươi không cần biết! Sau khi chắc chắn mọi chuyện, ngươi cũng sẽ được rõ thôi"_ Lãnh Minh Dực thở dài nói.
Dương Hàn Long cũng không lên tiếng chất vấn nữa. Đối với hắn... bảo hộ nàng an toàn là điều quan trọng nhất.
Cả hai không còn chuyện gì nữa... Dương Hàn Long lạnh nhạt quay lưng về phòng.
" Ngươi cẩn thận với Hoàng Việt Minh và Tiêu Vận. Hai người đó... ta cũng rất nghi ngờ, tuy nhiên ngươi nên tiếp xúc với họ... nếu ngươi cũng giao tâm được với họ thì hãy báo lại với ta"_ Lãnh Minh Dực âm trầm nói.
"...."
" Ta có cảm giác... chúng ta và hai người họ có mối liên kết nào đó..."
" Được"_ Dương Hàn Long gật đầu rồi bước đi.
Để lại trong bóng đêm, Lãnh Minh Dực thở dài, đôi tử mâu hằn đầy sự mệt mỏi ngước lên trời nhìn ánh trăng...
《Đoan Hiên... ta biết ngươi còn yêu nàng...
Ta hiện cảm nhận được... ngươi giống ta...vẫn còn rất yêu nàng...
Ta và Dương Hàn Long có thể giao tâm với nhau...
Giống như ta với ngươi vậy...
... có lẽ ngươi hiện tại cũng phát hiện ra điều này...
Ba chúng ta đều có mối liên kết nào đó không thể chối bỏ...
Hơn hết... cả ba chúng ta đều giống nhau... đều yêu nàng rất sâu nặng...》
................................................
Tại Thần Điện nguy nga tráng lệ...
Choang!!!
Tách trà trên tay Đoan Hiên rơi xuống.
" Thánh Tử! Người có chuyện gì vậy???"
" Không... lui hết đi!!!"
" Vâng"
Đợi đến khi cả căn phòng yên tĩnh, chỉ còn một mình hắn.
Tay hắn đặt lên ngực trái sau đó nắm chặt lại.
Hắn khó chịu... rất bứt rứt...
Lại là cảm giác này...
Cảm xúc của hắn... suy nghĩ của hắn...
Đều giao tâm với Lãnh Minh Dực...
Khi cảm xúc của hắn ta dao động thì chính hắn cũng như vậy...
Hắn nghĩ gì thì hắn ta đều biết...
Hắn không thích như vậy!!! Cảm xúc của hắn thì tất cả phải là của hắn, không phải của ai khác... cũng như tình yêu vậy... hắn chỉ yêu mình nàng và nàng phải là của mình hắn!!!
" Có lẽ ngươi hiện tại cũng đã phát hiện ra điều này... ba chúng ta đều có mối liên kết không thể chối bỏ..."
Giọng nói Lãnh Minh Dực vang vọng trong đầu hắn...
Vậy là hắn ta đã phát hiện ra...
Đoan Hiên tay nắm chặt vào thành ghế nhớ lại khi gặp nàng ở trong rừng... hắn đã sớm phát hiện tên bảo tiêu luôn đi theo nàng... hắn ta có phần giống như hắn và Lãnh Minh Dực...
Khi cảm xúc tên đó dao động... chính hắn cũng cảm nhận tương tự... giống như cảm xúc cả hai hòa là một vậy...
《Lãnh Minh Dực... ngươi cũng cảm thấy khó chịu phải không... khi phải chia sẻ cảm xúc của mình với người khác...》
...........................................
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào khe cửa, tiếng chim ríu rít đầy sinh động.
Nhạc Phượng Hy đã thức dậy từ sớm... nàng chạy dọc theo sườn núi để tập thể lực sau đó vào bếp nấu cháo cá cho Lãnh Minh Dực. Vì dạo gần đây nàng thấy thần sắc hắn rất tệ... chắc hắn đã rất mệt mỏi...
" Tiểu tử nhà ngươi nấu ăn không tệ nhỉ?!"_ Dì Trương nấu bếp nếm thử món cháo của nàng rồi trầm trồ khen ngợi.
" Con nấu nhiều lắm, dì cứ lấy thêm mà ăn"
" Hay là lấy món này làm bữa sáng đi. Ta khỏi nấu thêm nữa... sợ rằng mấy tiểu tử kia thích món ngươi làm rồi sau này không thèm ăn đồ ta nấu nữa"
" Không có đâu dì Trương. Món ăn của dì rất ngon mà... dì mà không nấu thì bọn con chết đói mất!!!"_ Nàng làm nũng.
" Chà! Tiểu tử này dẻo miệng dữ!!! Thôi phụ dì mang bữa sáng ra"
" Tuân lệnh!!!"
Khi nàng mang bữa sáng ra bàn thì mọi người cũng đã tập trung ở phòng ăn.
" A! Hôm nay ăn cháo à?! Vì nghe mùi thơm này mà ta đã rời giường sớm đấy!!!"_ Hoàng Ái Ny hào hứng nói.
" Đúng là thơm thật! Tay nghề của dì Trương có khác"_ An Nhiên cũng hết lòng khen ngợi.
" Ôi dào! Có phải ta nấu đâu... đây là do tiểu Phi nấu đấy!"_ Dì Trương bước ra đính chính lại.
" Lãnh Phi!?"
" Món này là huynh nấu?"_ An Hiểu hỏi.
Nàng gật đầu mỉm cười.
" Ta chỉ nấu bữa nay thôi, ta không muốn giành việc của dì Trương đâu"
Nàng ngồi cạnh Lãnh Minh Dực, đưa bát cháo còn nóng hổi qua cho hắn.
" Còn nóng, huynh ăn đi. Hôm qua thấy huynh có vẻ mệt mỏi, huynh nên ăn nhiều chút"_ Nàng hạ giọng nhắc nhở.
Cầm bát cháo đang bốc khói nghi ngút hắn cảm thấy ấm áp trong lòng... nàng là nấu cháo cho hắn... nàng quan tâm đến hắn... Bát cháo này hắn phải ăn cho bằng hết, là nàng nấu cho hắn mà~
" Long, ngươi cũng nên ăn nhiều chút"_ Nàng quay sang nói với Dương Hàn Long. Hắn đã đi với nàng những ngày qua chắc cũng rất mệt. Giờ nhìn lại thấy hắn thật gầy, nàng phải quan tâm nhiều hơn về chế độ dinh dưỡng kết hợp với tập luyện mới được!!!
Nàng không thể ngược đãi người của nàng được!
Dương Hàn Long gật đầu múc muỗng cháo lên ăn... mùi vị cháo thơm ngon, vừa miệng, thịt cá đã được lược bỏ xương, ăn vào dai mềm, còn giữ được vị ngọt của thịt, không tanh hôi...
Hắn nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nàng liền đỏ mặt ậm ừ nói
" Rất ngon"
Nàng gật đầu tỏ ý cảm ơn... lâu lắm rồi nàng mới vào bếp nên không tự tin lắm... một người trầm lặng, không biết nói dối như Dương Hàn Long là một giám khảo lý tưởng của nàng. Hắn khen ngon thì ngon, nói dở thì dở...
Nàng rất tin tưởng tính thẳng thắn của Dương Hàn Long a~ (T/g: Chưa chắc nha Hy tỷ... dù tỷ nấu dở thì Long ca cũng chỉ nói là ngon thôi... ngon từ trong tâm ấy )
Ai ai cũng rất thích thú ăn hết bát này đến bát khác cho tới khi cả nồi được vét sạch.
" A no quá!"_ Ái Ny vỗ bụng no căng của mình than vãn.
" Ngươi không sợ mình thành heo à?"_ Nhạc Phượng Hy trêu chọc.
" Yên tâm. Bổn công chúa đây ăn nhiều không sợ mập"_ Ái Ny kiêu ngạo nói.
Cạch!
Tống Vỹ Tinh ăn xong cuối cùng liền đứng dậy thu dọn bát đũa... thao tác hắn vừa nhanh vừa lạnh lùng... dường như cả bàn ăn chỉ có một mình hắn.
" Ôi không cần. Để ta dọn cho, các ngươi mau đi học đi, sắp đến giờ rồi"_ Dì Trương chạy ra vỗ vai Tống Vỹ Tinh nói.
Nhạc Phượng Hy hơi ngạc nhiên nhìn thái độ của Tống Vỹ Tinh. Hắn có vẻ rất kính trọng dì Trương, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng như đối với mọi người thay vào đó là nỗi nhớ thương một người... trong lòng hắn đang nhớ đến một người nào đó giống như dì Trương sao?!
Nhìn Tống Vỹ Tinh như chú cún nhỏ nhớ mẹ vậy...
" Sao ngươi nhìn hắn chằm chằm vậy? Thích à?"_ Hoàng Ái Ny hỏi nhỏ.
Nhạc Phượng Hy không đáp mà lấy tay búng mạnh lên trán Hoàng Ái Ny...
" A đau!!! Sao ngươi làm vậy?!"
" Phạt tội nói nhảm"
" Hehehe... ta chỉ đùa thôi mà!!!"
" Hơ hơ hơ... vậy ta cũng chỉ đùa ngươi thôi"_ Nàng trêu lại.
" T_T"
Ở lớp học, buổi học đầu tiên là của Phương lão sư giảng đạo. Ông là một lão sư khoảng độ trung niên, mái tóc đen lấm tấm mấy sợi bạc, đôi mày rậm và dài, đôi râu kẽm trên mép thỉnh thoảng lại di chuyển khi ông nói... Ông đang thao thao giảng dạy về các loại bảo khí truyền kỳ...
Nàng nhàm chán ngáp lên ngáp xuống... thật giống như ở thế kỷ 21, lúc nàng giả trang làm học sinh để làm nhiệm vụ, nàng ghét nhất là nghe giảng... không hiểu sao cứ nghe giảng là nàng như trúng thuốc mê mà ngủ quên mất -_-
Hay là nàng trốn học nhỉ?!
Nàng thích thú nghĩ đến việc trốn học. Nàng khiều nhẹ Lãnh Minh Dực và Dương Hàn Long ngồi ở hai bên nói nhỏ.
" Ta ra ngoài một chút"
" Định đi đâu?"_ Lãnh Minh Dực hỏi.
Dương Hàn Long thì cầm kiếm lên định đi cùng nàng.
Nàng xua tay giữ Dương Hàn Long lại...
" Ta muốn đi một mình. Trốn học mà đi nhiều người thì bị lộ mất"
" Ngươi không trốn được đâu"_ Hiên Viên Ngạo ngồi ở trên nói xuống.
" Hừ ngươi nghe lén à?!"
" Lớp ta chỉ có 10 học viên, Lâm Như Tuyết còn đang nghỉ dưỡng, nếu ngươi trốn đi chắc chắn sẽ bị phát hiện"_ Hiên Viên Ngạo nhắc nhở.
" Hehehe... ta có cách!"
Nói xong nàng lấy ra một lọ dược nhỏ bằng ngón tay cái, thân bình màu lục ngọc, trên miệng bình có gắn nút vải màu đỏ.
Nàng rút nút ra sau đó lấy quạt phẫy cho hương dược bay đến chỗ Phương lão sư.
" Đây là gì? Độc?"_ Hiên Viên Ngạo hỏi.
" Là Mê Ảo Trì. Là loại dược gây ảo giác, lão sư sẽ xem nhẹ ta nhưng ông vẫn đinh ninh rằng ta vẫn hiện diện trong lớp"_ Nàng giới thiệu.
" Ở đâu ngươi có nó? Ta chưa từng nghe qua có loại mê dược này"
" Không ai có đâu. Ta chế ra đó! Thôi ta đi đây"_ Nàng đi khúm núm nép sau lưng Dương Hàn Long (hắn ngồi gần cửa ra vào) rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Lãnh Minh Dực cười khổ... qua bao nhiêu năm rồi nàng vẫn không đổi tính nghịch ngợm này.
Hiên Viên Ngạo dò xét tình trạng của Phương lão sư... quả nhiên ông ấy không phát hiện ra thiếu mất một học viên. Ông vẫn luôn mồm thao thao bất tuyệt nói về một loại bảo kiếm thượng cổ...