Không hiểu sao sau khi Nhạc Phượng Hy bị cấm túc, mọi người bám theo nàng khá nhiều a...
Đặc biệt là... các lão sư!
Họ dường như muốn điều gì đó ở nàng thì phải?! Lúc nào cũng để ý đến nàng, giám sát nàng...
Cũng chính vì thế mà tự do của nàng bị thu hẹp lại T_T
Lúc muốn đi dạo cũng bị hỏi han, lúc muốn trốn học cũng khó mà thực hiện được...
" Dạo này thấy ngươi không phá phách nữa nhỉ?!"_ Hiên Viên Ngạo khoanh tay nhìn nàng.
Nhạc Phượng Hy nằm dài trên bàn, mắt lườm hắn một cái... bộ nàng hay phá phách lắm sao, chỉ là thường xuyên trốn học hoặc là chọc phá Chung Nguyệt Trinh và Lâm Như Tuyết thôi...
" Ta không thấy ngươi tu luyện lại không tham gia các buổi học... ngươi không muốn bản thân mạnh hơn à?"_ Hiên Viên Ngạo hỏi tiếp. Hắn thật lòng muốn đấu một trận công bằng với Lãnh Phi nhưng có vẻ hắn ta không màng quan tâm đến chuyện này.
Bình thường mọi người đều muốn bản thân trở nên ngày càng cường đại, nên càng phấn đấu hơn nhưng đối với Lãnh Phi hắn không thấy như vậy... có lúc hắn còn nghĩ Lãnh Phi tự cao tự đại, tự cho mình đã rất mạnh không ai so bì được nên không tập luyện nữa nhưng rồi...
Trong một lần tình cờ hắn thấy Lãnh Phi chạy bộ sau núi, thậm chí còn buộc túi đá nặng ở hai chân, sau lưng còn đeo thêm cái túi nặng...
Hắn thật hiếu kỳ... tại sao không tập hấp thụ linh khí tu luyện mà lại tự hành hạ bản thân như vậy?!
Hắn cũng từng nghe đến việc tập thể lực để duy trì sức lực chiến đấu lâu dài nhưng chỉ là tập chạy bộ đơn giản hoặc tập kiếm thuật còn cách tập của Lãnh Phi rất khắc nghiệt!
" Ta có tu luyện chỉ là ngươi không thấy thôi"_ Nàng nhún vai nói.
" Ta thật muốn so tài với ngươi đấy!"
" So tài?! Ok"
" Ô... gì?"_ Hắn ngơ ngác.
" Là ta đồng ý so tài với ngươi. Ngươi muốn chúng ta đấu như thế nào đây?"
" Sắp tới là có một kỳ thi, các học viên sẽ phải vào linh giới đặc biệt của học viện, trong đó gồm có 9 bí cảnh, dựa vào đó mà sắp xếp cấp độ..."
" Ừm... thú vị đấy!"_ Nàng xoa cằm.
" Ta nghe nói ai đạt vượt qua từ vòng 7 trở lên thì sẽ được tham gia hội Tứ Đồ Quốc sắp tới...ngươi sẽ tham gia chứ?"
" Cái đó... không tham gia mà chỉ đến xem được không?"_ Nàng chớp mắt hỏi.
" Ngươi..."
" Ta đùa thôi. Tất nhiên phải tham gia rồi"_ Nàng nhún vai.
" Lãnh Phi!!!"_ Hoàng Ái Ny chạy vào.
" Có chuyện gì?"
" Học viện cho phép các học viên nghỉ phép ba ngày. Chúng ta đi chơi đi!"_ Hoàng Ái Ny đề nghị.
Thật ra là nàng muốn tạo điều kiện cho Hoàng Việt Minh và Nhạc Phượng Hy ở cạnh nhau. Dù sao huynh ấy cũng là ca ca của nàng còn Nhạc Phượng Hy là bằng hữu chí cốt nhất... nếu hai người được thành một đôi thì cũng không có gì là vô lý cả... thoạt nhìn hai người rất hợp a~
" Ừ"_ Nhạc Phượng Hy đồng ý sau đó nhìn sang Hiên Viên Ngạo hỏi
" Ngươi đi chứ?"
Hiên Viên Ngạo không hiểu sao khi thấy Hoàng Ái Ny đeo bám Lãnh Phi, trong lòng hắn có phần khó chịu. Hắn ta lại không suy nghĩ nhiều mà đồng ý đi chơi cũng nàng công chúa nghịch ngợm này nữa... không lẽ tên Lãnh Phi này thật sự thích công chúa???
" Ta sẽ đi"_ Hiên Viên Ngạo gật đầu.
Hoàng Ái Ny trố mắt nhìn Hiên Viên Ngạo. Nàng cứ tưởng hắn sẽ không hứng thú với mấy chuyện này... những người khác nàng còn xoay sở được chứ như Hiên Viên Ngạo thì nàng thua. Trong mắt hắn chỉ có Lãnh Phi còn người khác chỉ là không khí...
Nàng còn nghe đồn tên Hiên Viên Ngạo này không thích nữ nhân... suốt ngày chỉ quan tâm đến tu luyện.
Nếu như... hắn phát hiện Lãnh Phi đích thực là nữ nhân thì hắn sẽ tỏ thái độ như thế nào đây!?
Hazzz chỉ tiếc nàng không thể thất hứa với Phượng Hy để làm lộ thân phận của nàng ấy được...
Có lẽ nàng cần phải về phòng suy nghĩ đối cách khác...
Nếu kế hoạch thành công nàng phải đòi cả vốn lẫn lời từ ca ca mới được!!!
....................................................
Nhạc Phượng Hy đang ngủ thì bị lay gọi dậy.
" Dực?"
" Suỵt!"
" Sao huynh lại vào đây? Trời còn tối mà?"
" Ta tìm được dấu vết của thần thú. Chúng ta phải mau chóng đến đánh thức nó nếu không sẽ không kịp mất"
" Tại sao lại gấp rút như thế?"_ Nàng vừa buộc tóc cao và mặc áo choàng ngoài vừa hỏi.
" Có người của Thần Giáo cũng đang tìm kiếm Thần Thú"
Lãnh Minh Dực cũng Nhạc Phượng Hy lén lút mở lỗ hổng ở kết giới nhanh chóng thoát ra ngoài.
Ở trước cổng cách đó không xa có hai nhân ảnh đứng chờ bọn nàng.
" Đấy!!! Thấy chưa? Là nam nhân của Dực đấy!"_ Vương Lạp Nguyên húc tay vào hông Lý Minh Hiên rồi nói.
" Không ngờ Dực lại có khẩu vị như thế này"_ Lý Minh Hiên xoa cằm nhìn "tiểu thụ" của Lãnh Minh Dực.
Hai người bọn nàng chạy tới thì bắt gặp ánh nhìn khác người ấy...
" Hai ngươi thôi ngay cái suy nghĩ đen tối ấy đi"
" Không hề đen tối... tình yêu không có lỗi"
" Họ là gì của huynh?"_ Nhạc Phượng Hy hỏi.
" Chào~ ta là Vương Lạp Nguyên còn kia là Lý Minh Hiên. Chúng ta đều là bằng hữu của Dực"_ Vương Lạp Nguyên vui vẻ giới thiệu.
" Chào. Ta tên Lãnh Phi"
" Lãnh Phi sao? Người mang họ Lãnh khá ít... không lẽ đây là người thân của Dực?"_ Lý Minh Hiên hỏi.
" Nàng có thể nói thật với họ. Ta đảm bảo họ rất đáng tin cậy"_ Lãnh Minh Dực nói.
Nàng biết với tính cách của Lãnh Minh Dực, nàng cứ nghĩ hắn sẽ không có bằng hữu, cũng không nghĩ đến việc hắn tin tưởng người khác... vậy mà...
Nếu Dực đã tin tưởng họ như vậy, nàng cũng không cần đề phòng họ.
" Ta xin giới thiệu lại... ta tên Nhạc Phượng Hy"
" Nhạc Phượng Hy!?"_ Cả hai đồng thanh lên.
Nàng cười khổ. Dường như tên nàng khá nổi tiếng nhỉ?! Đi đến đâu, chỉ cần nói đến tên nàng là mọi người ai cũng bộc lộ cảm xúc như thế này
" Hiên, có phải ta nghe lầm không?"_ Vương Lạp Nguyên hỏi thầm.
" Ta cũng như ngươi thôi"
" Khoan đã?! Nếu nói như vậy thì người này là nữ nhân???"
Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười đầy sự hài lòng. Đây mới là thái độ nàng mong đợi nhất!!! Dạo này nàng hơi tự ti với năng lực hóa trang của mình.
" Đúng vậy! Ta là nữ nhân"
" Không thể tin được. Vậy mà ta cứ tưởng là..."_ Vương Lạp Nguyên ấp úng nhìn Lãnh Minh Dực.
" Thì ra... tin đồn gần đây là do ngươi?"_ Lãnh Minh Dực cười lạnh, mắt lườm Vương Lạp Nguyên.
Lý Minh Hiên lùi ra xa, mắt nhìn xa xăm, miệng thì huýt sáo... coi như hắn không liên quan gì cả.
" Khụ... đêm nay trăng sáng nhỉ?!"_ Vương Lạp Nguyên đánh trống lảng.
" Cứ đợi đó. Ta xử lý sau"_ Lãnh Minh Dực cảnh cáo sau đó nghiêm túc hỏi Lý Minh Hiên
" Mọi việc ra sao rồi?"
" À... người của ta đã tạo vòng bảo vệ xung quanh hang động nhưng sẽ không cầm chân bọn chúng được lâu đâu"
" Bọn Thần Giáo đã đến rồi sao?"_ Nhạc Phương Hy nhíu mày hỏi.
Lý Minh Hiên gật đầu khẳng định.
" Bọn chúng đến khá đông còn rất mạnh ngoài ra... còn cố một số nhóm người cũng muốn âm mưu đoạt Thần Thú"
" Hơn nữa, Thần Thú có dấu hiệu sắp thức tỉnh, vì vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian"_ Vương Lạp Nguyên tiếp lời.
" Dực, lần này là Thần thú gì?"
" Là một cặp song sinh Thiên Lộc... là thú khế ước của ta và nàng"
" Thiên Lộc sao?!"_ nàng từng nghe qua về loài thần thú trong truyền thuyết này... không ngờ chúng cũng từng là thú khế ước của nàng.
" Đi thôi! Chúng ta vừa đi vừa giải thich sau"_ Vương Lạp Nguyên thúc giục.
Nhạc Phượng Hy triệu hồi Kim Loan ra...
" Không ngờ Nhạc cô nương lại thu phục được linh thú mạnh thế này a~"_ Vương Lạp Nguyên mắt sáng rỡ đến gần Kim Loan vuốt nhẹ.
" Lên thôi"_ Lãnh Minh Dực nhắc nhở.
Kim Loan cất cánh chở bốn người bay thẳng đến một sơn mạch cách kinh thành 200 dặm.
Dừng lại ở cánh rừng, bốn người tiếp tục cưỡi linh kỵ tiến sâu vào khu rừng.
" Dừng lại"_ Lý Minh Hiên dẫn đầu đột ngột dừng lại.
Phía trước cách đó không xa, có nhóm người đang đấu đá lẫn nhau...
" Ắt hẳn chúng cũng muốn đến đoạt Thần Thú, chẳng may lại gặp phe đối địch"_ Lý Minh Hiên nghiêm túc nói.
" Điều này khá tốt với chúng ta, bọn chúng cứ việc đấu đá, sẽ đỡ việc cho chúng ta"_ Nhạc Phượng Hy nhận xét.
" Vậy thì chúng ta đi vòng ra sau vậy"_ Lãnh Minh Dực đề nghị.
Mọi người âm thầm đi tiếp... cứ cách một quãng lại gặp đoàn người khác... bọn họ đều vì tin đồn Thần Thú sắp thức tỉnh mà đến đây.
" Dường như tin tức này bị truyền khắp nơi rồi, đi đâu cũng thấy chậc!!!"_ Vương Lạp Nguyên xoa trán nói.
" Chuyện này cũng khó tránh, Thần Thú trăm năm khó gặp nay lại thức tỉnh, ai mà không muốn đoạt chúng"_ Lý Minh Hiên nói.
" Suỵt"_ Nhạc Phượng Hy ra hiệu rồi chỉ tay về phía trước.
Lại có một đoàn người... lần này họ đều được trang bị áo giáp, vũ khí rất cận trọng.
Nhạc Phượng Hy trố mắt nhìn người dẫn đầu đoàn người đó... nam nhân đang cưỡi Hoàng Sư đầy uy phong...
Hắn ta là... Hoàng Việt Minh!!!
Ngay cả người của hoàng gia cũng đến đây vì Thần Thú sao?!