Oáp~
Nhạc Phượng Hy tỉnh dậy, vươn vai ngáp một cái...
Hửm?!
Nàng đã ngủ bao lâu rồi???
Tức tốc nàng nhảy xuống giường, mặc kệ y phục lộn xộn, đầu tóc chưa chải chuốt, chân không mang giày... nàng chạy thẳng vào phòng mà Lãnh Minh Dực và Hoàng Việt Minh đang nằm...
Hai người họ vẫn chưa tỉnh...
Nàng buồn rười rượi nhìn hai nam nhân không có chuyển biến tốt gì.
" Nàng tỉnh rồi sao?"_ Dương Hàn Long tìm đến nàng.
Hắn đã trông chừng nàng suốt đêm, vừa rồi chỉ mới rời khỏi một lát để chuẩn bị bữa sáng cho nàng... khi quay lại thì không thấy nàng ở trong phòng nữa.
Hắn liền đoán ra nàng chạy đi đâu... quả nhiên... nàng đến chỗ hai người kia.
" Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
" Một ngày một đêm"
" Đã lâu như vậy rồi sao???"_ Nàng xoa trán than vãn.
Nàng đã hao tốn thời gian rất nhiều rồi. Nàng cần tranh thủ tìm cách cho hai người kia tỉnh lại.
Chợt Dương Hàn Long nắm lấy tay nàng kéo lại...
" Nàng nên ăn chút gì đi. Ta có làm vài món cho nàng"
" Hả? À... ta sẽ ăn"_ Nàng ngơ ngác trả lời.
Có phải nàng nhìn lầm không?! Sao hôm nay thái độ của Dương Hàn Long có gì đó khang khác...
Có lẽ nàng đa nghi rồi~
Nàng nhanh chóng về phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân, chải chuốt gọn gàng rồi xuống lầu.
Trên bàn ăn là dĩa màn thầu, một bát canh tổ yến...
Anou... có ai cho nàng biết... những món này là chính Dương Hàn Long làm sao???
Bếp của nàng rất hiện đại nha!!! Làm sao hắn biết cách sử dụng chứ???
" Chủ nhân đã tỉnh"_ Mộc Mộc vui vẻ bay xung quanh nàng.
Dương Hàn Long từ phòng bếp bước ra, tay cầm ly sữa nóng...
" Cái này... à không...tất cả đều do ngươi làm???"
Hắn gật đầu...
" Làm sao ngươi làm được?! Ý ta là... bếp của ta sao ngươi biết sử dụng?"
" Chủ nhân... là tiểu tiên hướng dẫn cho Dương đại nhân đó!!! Đại nhân học rất nhanh a~ nấu ăn cũng giỏi nữa"
" Mặc dù nguyên liệu ở đây có khác với ở ngoài nhưng ta đã làm đúng với hướng dẫn... nàng nếm thử xem"
Nàng cầm thìa uống một ngụm canh... hừm... canh nóng hổi, thơm ngọt, đậm đà.
" Ngon lắm"_ Nàng giơ ngón cái khen ngợi.
Dương Hàn Long mỉm cười...
Nàng ngơ ngẫn nhìn nụ cười của hắn...
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười tự nhiên như vậy đó!!! Hắn cười thật đẹp, thật cuốn hút...
" Long, ngươi cười rất đẹp a~"_ Nàng chống cằm nhìn hắn.
Hắn đỏ mặt, ngại ngùng họ khụ một cái...
" Ta nói thật đó! Ngươi nên cười nhiều lên, nhìn ngươi rất soái"
" Ta chỉ muốn nàng nhìn thấy nụ cười của ta..."
What!!! Nàng sững người nhìn hắn như nhìn vật lạ.
Ngày càng nàng càng thấy Dương Hàn Long có điều gì đó khác lạ. Bình thường thì như tảng băng di động, ít nói, ít cười... tự nhiên bây giờ lại mạnh dạn nói những điều "không thể tưởng" như vậy?!!
Hay là sau khi tiến cấp thì tính cách cũng thay đổi luôn!?
" Long, ngươi có thấy trong người không ổn chỗ nào không?"
" Không. Ta vẫn ổn"
" Ngươi bỗng nhiên thay đổi làm ta không tiếp nhận kịp hahaha... nhưng ngươi như vậy ta thấy thích hơn"
Nàng hào sảng vổ vai hắn... con người sống phải vui vẻ, hoạt bát như vậy mới tốt chứ!
" À... còn cái này..."_ Dương Hàn Long đưa cho nàng cuộn Thiên Thư.
" Thì ra ngươi vẫn giữ nó... bây giờ ta chưa biết dùng nó như thế nào nữa"_ Nàng bực bội nhìn Thiên Thư, miệng cắn ngụm lớn màn thầu.
" Có lẽ nàng nên xác định mục đích dùng Thiên Thư này"
Nàng trố mắt nhìn hắn
" Ngươi biết cách sử dụng nó???"
" À không... chỉ là ta nghĩ như vậy thôi"
" Ừm... ý tưởng không tồi!"_ Nàng gật đầu khen ngợi.
Nàng cầm chặt cuộn Thiên Thư, nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ về việc làm cho Lãnh Minh Dực và Hoàng Việt Minh hồi tỉnh lại...
Bỗng nàng cảm thấy tay nàng nóng lên... không phải... là cuộn Thiên Thư trên tay nàng đang nóng lên. Nàng mở mắt thì thấy Thiên Thư phát sáng lên sau đó tắt dần...
Nàng hồi hộp mở cuộn giấy ra... lần này bên trong Thiên Thư hiện lên bốn chữ màu vàng ánh kim.
[Huyết Hội Phục Linh]
Dòng chữ này có nghĩa là gì???
" Chủ nhân, đây hình như là tên của một loại đan dược"_ Mộc Mộc nói.
Hửm?! Đan dược sao? Nếu chỉ là đan dược thì nàng tự tin mình có thể luyện nhưng cần phải biết nó là đan dược như thế nào, phương luyện là gì...
Hừmmm.... hình như nàng từng thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải?!
A!!!
Nàng có mang máng là lúc ở thế kỷ 21, nàng có trộm được một cuốn sách cổ của một ông trùm vũ khí... nàng chỉ là tiện tay lấy đi để chọc tức ông ta, nên chỉ lật xem vài trang rồi vứt vào không gian.
" Mộc Mộc, đi triệu tập Hỏa Phụng, Tiểu Cầu, Tiểu Hắc và Kim Loan đến đây... gọi cả Tinh Âm ra luôn"
Mộc Mộc tức tốc bay đi... chủ nhân có chuyện gấp, nó không dám chậm trễ a~
Nhanh chóng, tất cả đã tập trung đầy đủ ngoài sân...
" Tất cả nghe đây... ta hiện có 10 không gian nhỏ, trong đó có 4 tiểu không gian chứa bí phương luyện đan, mỗi không gian có chứa khoảng vài triệu cuốn... các ngươi chia nhau tìm cho ta đan phương của Huyết Hội Phục Linh..."
Hả??? Cả đám reo lên... kêu bọn chúng tập trung gấp là để nói chuyện này sao??? Bắt chúng lăn lộn vào núi sách lộn xộn, đã lâu chưa dọn dẹp lại... chẳng bù cho bọn chúng lăn lộn ở ngoài chiến đấu đổ máu còn thấy đỡ hơn đọc sách a~
" Ai tìm được trước sẽ có thưởng"_ Nàng nói thêm, bắt chúng lao động cần phải có động lực...
" Tỷ tỷ yên tâm! Muội sẽ cố gắng nên... tỷ có thể cho muội Thú Tích Đan lần trước được không?"_ Hỏa Phụng làm nũng.
Thú Tích Đan là thành quả sáng tạo của nàng trong lúc rãnh rỗi, loại đan dược này nồng đậm linh khí bổ tốt đối với loài linh thú và tinh linh, còn có hương vị rất thơm ngon nên đám linh thú, tinh linh rất thích ăn. Chỉ là... nàng luyện được vài viên liền nhanh chán mà bỏ, không chịu luyện nữa. Không ngờ bọn chúng vẫn còn quyến luyến hương vị thơn ngon đó...
Lần này bọn chúng muốn lấy Thú Tích Đan làm phần thưởng, thay vì đòi hỏi những thứ khác khó đáp ứng hơn... ngu gì nàng không chấp thuận, tưởng gì chứ luyện Thú Tích Đan là nàng có thể luyện được cả núi!
" Tốt! Thành giao! Mộc Mộc và Tinh Âm một tổ, Tiểu Cầu và Tiểu Hắc một tổ, Tiểu Phụng và Kim Loan một tổ, còn lại là ta và Long"_ Nàng phân công.
Bốn tổ nhanh chóng nhảy vào một không gian khác nhau...
Nàng và Dương Hàn Long bước vào tiểu không gian... đập vào mắt là hàng ngàn, hàng triệu cuốn sách bay lơ lửng xung quanh. Nàng định lực tinh thần làm năng lực không gian dừng hoạt động, tất cả cuốn sách đều rơi rải rác xuống đất...
Nàng rùng mình nhìn đống sách... rồi hít một hơi sâu lấy lại tinh thần...
" Long, chúng ta bắt đầu thôi"
...........................................................
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bởi vì trong tiểu không gian không có thời gian...
A~ mỏi vai, đau lưng quá đi~
Chừng nào mới tìm ra được đây??? >_<
Nàng vứt một cuốn sách ra sau lưng, mệt mỏi đấm vai xoa cổ... mắt ngán ngẫm nhìn đống sách còn cao ngất ngưỡng.
" Nàng nghỉ ngơi đi"_ Dương Hàn Long quan tâm nói.
" Ừm không cần đâu" Nàng xua tay nói... nàng không thể bỏ cuộc được, nàng phải thật kiên trì.
Nói thì nói như vậy nhưng...
...chỉ mới đọc thêm vài cuốn sách nữa... nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dương Hàn Long nhìn nàng ngủ mà phì cười.
Có ai mà không cười khi nhìn bộ dáng ngủ "khá đáng yêu" của nàng: cả thân hình nhỏ nhắn nằm giữa đống sách xếp cao, hai chân đưa ra hai phía, một chân nằm dài trên nền, một chân gác lên chồng sách, đầu nghiêng sang một bên, đầu tóc xỏa che hết nửa khuôn mặt, khóe miệng chảy nước dãi, thỉnh thoảng lại chép chép miệng như đang ăn thứ gì đó...
Dương Hàn Long cởi hắc bào bên ngoài nhẹ nhàng đắp lên người nàng, chỉnh sửa tư thế lại cho nàng.
Nhạc Phượng Hy lúc này đang nằm mơ thấy nàng đang ngồi trên một hòn đảo toàn là đồ ngọt, nàng thích thú nằm lăn trên tấm kẹo bông khổng lồ, mềm mại, tay cầm một cây kem chocolate mát lạnh...
...chu choa... ngon quá~ lâu lắm rồi nàng không ăn đồ ngọt a, tất cả đồ ngọt ở đây đều là của nàng hahahaha....
Dương Hàn Long đang chỉnh đầu lại cho nàng... bỗng nàng giơ tay lên ghì lấy cổ hắn kéo xuống.
Hắn trố mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của nàng, môi nàng áp sát vào môi hắn...
Nàng đang chủ động hôn hắn sao???
Môi nàng thật ấm áp, mềm mại và ướt át... nàng mút chặt môi hắn sau đó xâm nhập vào sâu khoang miệng hắn, vụng về đùa giỡn với lưỡi hắn...
Hắn nhận ra... nàng vẫn còn đang ngủ, chỉ là nàng đang nằm mơ và lấy hắn để thỏa mãn giấc mơ.
Có lẽ hắn nên tách nàng ra...nhưng...
... hắn chẳng muốn chấm dứt nụ hôn này chút nào...
Hắn dần chìm đắm vào sự ngọt ngào mà nàng mang đến... hắn nhắm mắt đáp nhận lại nụ hôn của nàng, tham lam hút lấy vị ngọt lẫn hương thơm của nàng...
Tất cả là do nàng chủ động trước a~
Không thể trách hắn được!
Nhạc Phượng Hy đang thích thú tận hưởng cây kem ngon ngọt bỗng nhiên nàng cảm thấy khó thở, môi nàng vì lạnh mà tê tê...
Nàng quơ tay quơ chân, rên nhẹ
" Ưm...a...khó chịu"
Hắn chợt bừng tỉnh mà dừng lại động tác, mắt nhìn nàng... may quá nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn luyến tiếc rời khỏi môi nàng, tay xoa nhẹ lên trán nàng.
" Bây giờ không phải là lúc... ta muốn nàng trong lúc tỉnh táo mà tự nguyện cho ta"
...........................................................
Nhạc Phượng Hy tỉnh lại, mắt lơ mơ nhìn xung quanh.
Nàng đã ngủ quên lúc nào không hay a...
Sao nàng cảm thấy môi mình hơi sưng và đau thế nhỉ?!
Chắc là nàng ngủ gật rồi vô tình đụng trúng ở đâu rồi!
(T/g: Dạ! tỷ "đụng" trúng môi Long ca ạ!!!)
Nàng thấy bóng lưng rộng lớn của Dương Hàn Long thấp thoáng trong đống sách.
Không lẽ hắn vẫn còn tìm sách? Hắn chưa nghỉ ngơi chút nào sao?
" Long, ngươi vẫn còn tìm đến giờ sao?"
" Nàng tỉnh rồi à? Ta đã tìm hết rồi... có lẽ không có trong đây"
" Ừm... ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi"
" Nhưng..."
" Ta tìm cùng Tiểu Phụng được rồi, ngươi đã tìm kiếm lâu rồi, không nên quá gượng sức"
" Được rồi... ta ra ngoài nấu chút gì đó cho nàng"
" Ừm... cũng được"_ Nàng gật đầu.
Nàng tiến vào tiểu không gian của Hỏa Phụng...
" Tỷ tỷ!"
" Có tìm được gì không?"
Hỏa Phụng buồn bã lắc đầu...
" Chủ nhân, chúng ta đã tìm hết trong đây rồi nhưng vẫn không thấy"_ Kim Loan tỏ vẻ tự trách.
" Không sao. Không phải lỗi của các ngươi, có thể là do ta nhớ lầm"_ Nàng an ủi.
" Vậy chúng ta đến chỗ của Tiểu Cầu đi!"_ Hỏa Phụng đề nghị.
Nàng gật đầu mở không gian...
Ầm ầmm! Rầm!!!
Cả một núi sách ngã rạp xuống về phía bọn nàng...
" Ay da... sao ở đây lộn xộn vậy... Kim Loan! Kéo ta lên!"_ Thân hình bé nhỏ của Hỏa Phụng chìm hẳn trong đống sách.
Nhạc Phượng Hy cũng không kém cạnh gì, nữa thân dưới đều bị kẹt trong đống sách...
Sau khi được Kim Loan kéo ra, nàng nổi cáu tìm hai tên thủ phạm.
Nàng tiến đến liền thấy hai cục bông một trắng một đen đang đánh nhau kịch liệt...
Trán nàng nổi đầy gân xanh, tay cốc mạnh vào hai đứa, sau đó vận băng linh đóng băng hết cả hai chỉ chừa lại cái khuôn mặt để tiện tra khảo... không lo làm nhiệm vụ nàng giao, dám làm lộn xộn mọi thứ, còn đánh nhau nữa chứ? Quả là gan to tày trời!!!
" Yiu yiu... chủ nhân, thả ta ra đi~"_ Tiểu Cầu làm nũng.
" Yiu yiu... tất cả là tại ngươi, làm ta bị vạ lây"_ Tiểu Hắc giận dữ nói.
" Yiu yiu...Là tại ngươi, nếu ngươi không chống đối ta thì sẽ không làm chủ nhân ta giận dữ"
" Yiu yiu...tại ngươi hết!!! Ngươi dám tranh dành với ta... ta đánh chết ngươi"
" Yiu yiu...Ta đánh ngươi!!!"
Cốp cốp!!! Nàng cốc thêm mỗi đứa một cái rõ mạnh.
" Hai ngươi còn dám cãi lộn trước mặt ta nữa à? Nói mau! Tại sao dám lơ là nhiệm vụ ta giao???"_ Nàng giận dữ.
" Yiu...Chủ nhân, ta đã tìm thấy thứ người cần"_ Tiểu Cầu hãnh diện nói với nàng.
" yiu yiu... là ta tìm được chứ??? Ngươi dám giành công của ta!!!"_ Tiểu Hắc giãy dụa nói.
Cốp cốp!!! Nàng cốc đầu lần ba...
" Nó ở đâu?"_ Nàng trừng mắt đe dọa hai đứa.
" Ở... ở bên kia..."_ Tiểu Hắc run rẫy.
" Tỷ tỷ, ở đây nè!"_ Hỏa Phụng vui mừng giơ lên một cuốn sách.
" Chà! Tiểu Phụng của ta giỏi quá! Cả Kim Loan cũng vậy... ta sẽ thưởng cho hai đứa 20 viên Thú Tích Đan như đã hứa~"_ Nàng cười xoa đầu Hỏa Phụng.
Hỏa Phụng và Kim Loan nhìn nhau... đâu phải bọn nó tìm ra đâu?! Thôi kệ! Tỷ tỷ nói sẽ thưởng cho chúng, ngu gì không nhận chứ???
" Cảm ơn tỷ tỷ/ chủ nhân!!!"_ Hai đứa nhảy lên vui mừng.
" Chủ nhân! Là ta tìm ra mà... phải thưởng cho ta nữa"_ Tiểu Cầu không phục kêu lên.
" Là ta tìm ra, không phải ngươi, phần thưởng đó là của ta!!!"_ Tiểu Hắc