Ải thứ năm là một mê cung và hiện tại...
Mọi người đang lạc mất nhau!!!
Lúc đầu cả nhóm đều cùng bám sát vào nhau bước vào đại mê cung...
Theo thông tin của Hoàng Việt Minh cung cấp thì mê cung này cứ 3 canh giờ sẽ thay đổi một lần và mỗi lần thay đổi thì cấu hình mê cung cũng sẽ khác đi những lần trước. Vì vậy không ai rõ quy luật hay hướng di chuyển của mê cung này... nhóm Hoàng Việt Minh lần đầu gặp ải này cũng nhờ ăn may mới vượt qua thành công nhưng mất rất nhiều thời gian.
Thế là cả nhóm quyết định đi cùng nhau tìm đường thoát ra.
Bỗng nhiên có màn sương mù trắng xóa che mất tầm nhìn, Nhạc Phượng Hy nhắm mắt cảm nhận hướng gió lùa mà đi tiếp... Đến khi thoát khỏi lớp sương mù thì mới phát hiện... nàng đã lạc mất mọi người!!!
Nàng quan sát xung quanh... nàng vẫn bị bao vây bởi bức tường đá cao chọc trời, không thể đánh đổ tường đá mở đường lại bị cấm chế không cho phi thân hay bay lên cao. Bầu trời đen ngòm không một tia sáng nào nên nàng cũng không thể xác định phương hướng được.
Nàng đành phải đi theo cảm tính vậy.
Khoan đã! Dường như có gì đó đang đi theo nàng... nàng bước đi thì nó cũng đi theo, nàng đứng lại thì tiếng động cũng im lặng.
Sột xoạt!
Nhạc Phượng Hy cảnh giác từ từ quay đầu lại thì... bỗng tay nàng bị kéo mạnh lại, một bóng người chắn lên phía trước nàng, bàn tay to lớn che mắt nàng lại, giọng nói êm ái và quen thuộc vang lên.
" Đừng nhìn vào nó"
Tiêu Vận rút ra khăn đen dài bịt mắt nàng lại...
" Nàng không được tháo nó ra... hãy đợi ta đến tháo cho nàng"
Tại sao? Thứ đi theo nàng là gì? Sao nàng lại không được nhìn nó?
Mắt nàng bị bịt kín không thể thấy được gì, nàng chỉ có thể lắng tai nghe tiếng động.
Lúc này Tiêu Vận rút kiếm ra chém liên tục vào một bóng đen không rõ hình thù.
Bóng đen đó bỗng chuyển động rồi dưới thân nó kéo dài ra nhiều phía tạo thành những xúc tua ghê rợn.
Đường kiếm của Tiêu Vận không hề ảnh hưởng đến nó. Một xúc tua nhanh chóng bắt lấy tay cầm kiếm của hắn xiết chặt. Một dây xúc tua khác trói lấy hai chân hắn lại.
Tay Tiêu Vận tê liệt mà buông kiếm xuống.
Kenggg!
Nhạc Phượng Hy nhận ra tiếng thanh kiếm va chạm dưới đất... Tiêu Vận ra sao rồi?
Nàng giơ tay lên rồi định cởi lấy khăn ra...
" Không được cởi!"_ Tiêu Vận hét lên ngăn cản.
" Nhưng..."_ Nàng do dự.
" Đứng yên đó đợi ta"
Tiêu Vận gồng mình chống lại sự trói buộc của đám xúc tua... nhưng hắn càng vùng vẫy thì càng bị nó xiết chặt hơn... nó đang hút đi sinh lực của hắn.
Khè...phù phù...khè...
Bóng đen từ từ tiến lại gần nàng.
Nàng cảm nhận được... tiếng nó thở... nó đang đối diện với nàng. Mục tiêu của nó chính là nàng nhưng tại sao nó lại không tấn công nàng? Nó đang chờ đợi điều gì?
Tiêu Vận phải có lý do nào đó mới không cho nàng nhìn nó. Có lẽ chính là vì nếu nàng nhìn nó thì sẽ có điều khủng khiếp nào đó xảy ra!?
Nàng cảm nhận được khí lạnh lướt lên mặt nàng rồi nó trườn đi xung quanh cơ thể nàng... thật ghê tởm.
Tiêu Vận lo sợ nhìn nàng... hắn thật vô dụng, hắn không thể bảo vệ tốt cho nàng.
Sự ghê tởm đó làm nàng buồn nôn nhưng nàng không thể vận linh lực tấn công nó vì nàng sợ nàng sẽ đánh trúng Tiêu Vận thì sao?!!
Bình tĩnh! Nàng phải giữ bình tĩnh!
" Tiêu Vận! Huynh đang ở đâu?"
" Ta ở đây..."_ Hắn yếu ớt kêu lên.
Nàng xác định được vị trí của hắn liền vận hỏa linh phóng vào vật thể đang trườn dưới chân nàng...
Nhưng hình như nó không hề hấn gì mà còn phấn khích hơn...
" Nàng không thể dùng linh lực. Linh lực của nàng chính là thức ăn của nó!!!"_ Tiêu Vận hoảng hốt kêu lên.
A!!! Dây buộc mắt nàng đang lỏng dần!!!
Là nó đã làm sao? Nó đang bắt lấy eo nàng xiết lại...
Tiêu Vận cố vùng vẫy làm cả người hắn đều rướm máu... không được!!! Hắn phải làm gì đó, không thể để nàng chết được!!!
《 Ngươi chỉ có như vậy thôi sao?》
Một giọng nói oang oang trong đầu hắn.
《 Nàng đang gặp nguy hiểm, nếu ngươi không mạnh mẽ... nàng sẽ chết》
" Ta... ta phải làm gì để cứu nàng đây?"_ Tiêu Vận hỏi.
《 Ngươi có thể cứu nàng mà!? Hãy thức tỉnh đi... ngươi hãy lấy lại sức mạnh của chính mình đi... lấy sức mạnh này để bảo hộ nàng...》
Dường như hắn thoáng nhìn thấy một hình ảnh khá kỳ lạ. Đó là một khối trụ hoàng kim được chạm khắc tinh xảo, ở trên là một đốm sáng lập lòe bị giam lại bởi những sợi dây xích to lớn...
Răng rắc!!! Một trong những dây xích nứt dần rồi vỡ toang ra...
Đốm sáng ấy sáng lên rồi...
Cả thân thể Tiêu Vận phát ra ánh hoàng kim chói mắt... những xúc tua dần bốc hơi và biến mất.
Đôi kim mâu của hắn chuyển sang màu đỏ... hắn giơ tay lên tạo vòng pháp chú thượng cổ.
Bóng đen ôm lấy nàng run rẫy nhưng vẫn cố chấp bám chặt nàng, không chịu khuất phục.
Đôi huyết mâu hơi cau lại... dám hại nương tử của hắn... chán sống rồi!
Vòng pháp chú bay đến bao trọn thân thể Nhạc Phượng Hy lại...
Ríttt... bóng đen dần bị tan biến, hơi tàn của nó vẫn cố chấp chạm vào khăn che mắt của nàng... nhưng không thể được nữa... nó đã hoàn toàn tan biến vào hư vô.
Nhạc Phượng Hy cảm thấy có hơi ấm dễ chịu bao lấy nàng, đuổi đi hết khí lạnh rợn người kia ra khỏi người nàng...
Trong lớp khăn đen, nàng thấp thoáng thấy có ánh sáng hiện lên... chính là ánh sáng này đã cứu nàng sao?
Nàng vẫn chưa dám tháo khăn ra... nàng đã hứa sẽ chờ Tiêu Vận đến tháo cho nàng mà! Tiêu Vận như thế nào rồi? Sao nàng không nghe tiếng của hắn nữa???
" Tiêu Vận!!! Huynh ở đâu?"_ Giọng nàng run run lo sợ.
Rồi nàng cảm nhận được bàn tay quen thuộc áp thẳng vào hai bên tai nàng...
" Tiêu Vận..."
Nàng không nghe thấy tiếng trả lời của hắn...
" Huynh là Tiêu Vận phải không? Sao không trả lời ta?"
Trán nàng nhận lấy hơi ấm mềm mại... hắn đang hôn trán nàng sao?
" Huynh đang làm gì đó? Tháo khăn cho ta!!!"
" Đợi ta..."_ Hắn thì thầm bên tai nàng.
Hả??? Đợi gì? Hắn định đi đâu sao?
Khăn bịt mắt nàng rơi xuống, nàng xoa xoa đôi mắt mờ mịt do bị che lại một thời gian lâu... bất chợt nàng ngước lên thấy đôi huyết mâu quen thuộc... giống như trong giấc mơ của nàng.
" Huynh... mắt huynh..."
Tiêu Vận ôm chặt nàng rồi ngã khụy xuống...
Sức nặng của một nam nhân cao lớn bất ngờ đè lên người nàng làm nàng không kịp thích ứng mà ngã xuống. Nàng bây giờ mới thấy cả người hắn hằn lên những vết trói còn rướm máu...
" Tiêu Vận! Tỉnh lại đi... Tiêu Vận!!!"_ Nàng cố lay lay hắn.
Sột soạt...
Có động tĩnh! Nàng cảnh giác che chắn Tiêu Vận...
Một bóng người xuất hiện...
" May quá! Tìm được nàng rồi"_ Hoàng Việt Minh lao vào ôm lấy nàng.
" Minh... sao huynh tìm được ta?"
Lại có tiếng bước chân người... lần này là Lãnh Minh Dực. Hắn vừa bước đến liền thấy cảnh tượng Hoàng Việt Minh ôm âu yếm nàng, hắn chua chát mỉm cười với nàng.
" Nàng vẫn an toàn... thật tốt"
" Dực... A!!! Quên mất! Các huynh đến xem Tiêu Vận... vừa rồi hắn cứu ta nhưng giờ hắn bất tỉnh rồi"
À thì ra... không phải tên thái tử này đi cùng nàng mà là tên Tiêu Vận kia.
Lãnh Minh Dực tiến đến chen giữa nàng và Hoàng Việt Minh...
" Nàng gặp nguy hiểm sao? Có bị thương gì không?"
" Không... ta không có sao hết"
" Hắn ta vì kiệt sức mà ngất đi... sẽ nhanh tỉnh lại thôi"_ Lãnh Minh Dực kiểm tra Tiêu Vận.
Nàng thở phào nhẹ nhõm... rồi chợt nhớ ra một việc
" Sao hai người tìm được đến đây? Mọi người đâu?"
" Ta có cảm giác có tiếng gọi nên ta liền chạy đến đây "_ Hoàng Việt Minh kể lại.
Lãnh Minh Dực cũng tương tự... từ sau khi bị lạc, hắn đã đi mãi trong mê cung rồi bỗng thân thể hắn đau đớn lên, nỗi đau đớn ngày một tăng lên đến khi hắn sắp bị ngất đi thì cơn đau lặng dần cùng lúc đó có một giọng nói vang lên trong đầu hắn, chỉ đường hắn đến chỗ nàng...
Lãnh Minh Dực trầm mặc suy nghĩ. Nếu như Hoàng Việt Minh cũng bị như hắn thì hẳn là Dương Hàn Long cũng sắp đến được đây...
Quả nhiên như hắn đoán... Dương Hàn Long xuất hiện cùng những người còn lại...
Hoàng Ái Ny và Vũ Hồng khóc oa oa lao vào ôm lấy nàng... nàng dỗ mãi mới chịu nín đi.
Nàng nhìn sang Dương Hàn Long... hắn bị thương sao? Sắc mặt hắn không được tốt cho lắm...
" Long... ngươi bị thương sao?"
" Không"_ Hắn lắc đầu.
" Ngươi không biết thôi... lúc hắn tìm bọn ta thì bỗng nhiên ôm ngực ngã xuống đầy đau đớn... bọn ta đã rất hoảng sợ và lo lắng không biết phải làm sao..."_ Hoàng Ái Ny kể lại sự việc.
" Sao? Long, sao ngươi lại giấu ta? Ngươi cảm thấy không khỏe chỗ nào?"
" Ta vẫn ổn... không sao"
Nàng lo lắng nhìn Dương Hàn Long... có phải bắt hắn đi theo nàng là quá sức với hắn không?
" Ta thật sự không sao..."_ Hắn như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn sợ nàng sẽ từ bỏ hắn mất.
Nàng thật sự bị bộ mặt lạnh của Dương Hàn Long đang cố tỏ ra đáng thương làm buồn cười...
" Được rồi. Không sao là tốt"_ Nàng vỗ vai hắn.
" Lãnh Phi! Sao Tiêu Vận lại ở đây?"_ Bạch Khinh Lục hỏi.
" Tình cờ gặp hắn..."
" Bây giờ mặc dù chúng ta đã tập hợp đầy đủ nhưng vẫn bị kẹt ở mê cung"_ Hoàng Thiên nhắc nhở tình hình.
Uỳnh uỳnh!
" Mê cung sắp thay đổi nữa!!!"_ An Nhiên thốt lên.
Lãnh Minh Dực tinh mắt nhìn thấy điều gì đó khi bức tường di chuyển...
" Chúng ta đi qua đó, trước khi chúng cản lại"
Nàng cũng nhanh chóng hiểu ý Lãnh Minh Dực. Mỗi lần tường đá tách ra hoặc hợp lại đều để lộ ra lối đi thẳng... có lẽ cứ đi theo lối đi đó thì sẽ thoát ra được mê cung này.
Dương Hàn Long phụ nàng đỡ lấy Tiêu Vận rồi nhanh chóng cùng nhóm chạy đi...
Đang mãi chạy thì thấy ánh sáng kết giới ở phía trước. Tường đá cuối cùng đang từ từ khép lại
" Kết giới ở phía trước! Nhanh lên"_ Nàng nói lớn.
Đến khi người cuối cùng bước qua bức tường trước khi nó khép hẳn lại, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thoát rồi!!! Cả nhóm ôm nhau ăn mừng.
Chỉ là do quá vui nên không ai để ý cách đó không xa có ánh nhìn đầy sát khí nhìn Nhạc Phượng Hy.
" Không thể nào?! Tên Lãnh Phi kia còn chưa chết sao?"_ Lâm Như Tuyết bóp vỡ cái bình ngọc đen tuyền cầm trên tay.
Chiếc bình này chính là nàng đã xin gia gia nàng. Ông có nói chiếc bình này có phong ấn Ma Ôn Thị - một loại ma linh tàn ác, chỉ cần mục tiêu mà nó chọn mở mắt nhìn thấy nó thì nó có thể chiếm đoạt thân thể mục tiêu một cách dễ dàng, sau đó nó sẽ ăn mòn hồn phách dần dần rồi làm cho thân xác thối rửa từ bên trong đến khi chỉ còn bộ xương khô.
Chỉ cần nàng trích máu vào chiếc bình này, nàng sẽ có thể sai khiến Ma Ôn Thị bất cứ lúc nào. Nàng cứ tưởng kế hoạch này sẽ thành công nhưng không ngờ hắn lại bình an vô sự mà vượt ải.
" Lãnh Phi... ngươi cứ đợi đó. Ta sẽ không thua ngươi đâu"
Lâm Như Tuyết quay đi sâu dần trong bóng tối...