Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 121

“Cậu không phát hiện ra sân bóng rổ vẫn còn đang có người vào à?”

……

Sân bóng rổ lúc này náo nhiệt một cách khác thường, rất nhiều người đều đã nhận ra điều đó.

Lý do thì có nhiều.

Nhiều yếu tố cộng hưởng lại, muốn không náo nhiệt cũng khó.

Hơn nữa, không chỉ bên trong sân bóng rổ sôi động, mà mấy diễn đàn cũng sục sôi đủ kiểu——

Có người quan tâm đến trận đấu giao hữu lần này, bàn tán về việc sau khi Tạ Thời Minh và vài người khác tốt nghiệp trong năm nay, liệu hai đội bóng rổ của hai trường đại học có chiêu mộ được những thành viên mới chất lượng được như vậy nữa hay không. Dù hiện tại mà nói, dường như chẳng có hạt giống nào thực sự nổi bật.

Ngoài ra còn có người quan tâm đến Hoành Đại.

Dù sao thì Hoành Đại cũng là trường đại học hàng đầu trong nước, chỉ cần đặt chân vào được, tương lai gần như đã được trải thảm, huống hồ nếu còn là thiên tài trong thiên tài, cộng thêm xuất thân, ngoại hình, vóc dáng… thì nổi tiếng cũng là điều khó tránh khỏi.

Tất nhiên, điều mà nhiều người quan tâm hơn cả, có lẽ vẫn là tiền đồ——

Dù sao thì hôm nay đến đây cũng có không ít học sinh sắp bước vào cánh cổng đại học.

Có người đầy tham vọng, có người chỉ đơn giản là muốn chuẩn bị kỹ càng trước khi chuyển sang một giai đoạn mới, hoặc cũng có thể nói là để phòng ngừa bất trắc.

Dù sao thì cũng chẳng thiệt gì.

Tạ Tuấn Trạch cũng đang theo dõi diễn đàn.

Hiện tại cậu ta đang là học sinh lớp 12, thành tích khá tốt, tuy không bằng Giản Ngôn, nhưng thi đậu vào Hoành Đại cũng không phải là chuyện gì quá khó.

Không trách Tạ Tuấn Trạch phải mưu cầu sớm cho bản thân——

Nếu cậu ta không tính toán sớm cho chính mình, thì thật khó nói sau này sẽ có tương lai ra sao.

Chuyện hồi nhỏ, cứ như cái bóng bám theo cậu ta mãi, từ tiểu học đến trung học cơ sở, rồi lên trung học phổ thông, dù cậu ta đã cẩn trọng hết mức, thậm chí cố gắng hạ thấp sự hiện diện của bản thân, nhưng vẫn luôn có người thích khơi lại chuyện cũ!

Thế là đôi khi, cậu ta không thể tránh khỏi việc trở thành mục tiêu bị bắt nạt…

Cậu ta thật sự không muốn tiếp tục sống như vậy nữa. Cậu ta muốn khiến tất cả những ai từng bắt nạt, từng xem thường mình phải hối hận!

Cậu ta muốn sống tốt hơn bất kỳ ai!

Tạ Tuấn Trạch mím chặt môi, việc thi vào Hoành Đại, chọn ngành nào, định hướng tương lai phát triển ra sao, cậu ta đã tính kỹ cả rồi. Vậy nên lần này lướt diễn đàn, thấy một đàn anh mà cậu ta chú ý cũng đến sân bóng, Tạ Tuấn Trạch lập tức nảy ra một vài ý nghĩ…

Tìm kiếm “sự bảo kê” của Giản Tử Trạc là bất đắc dĩ.

Bởi tuy Giản Tử Trạc cũng là một kẻ tệ hại, nhưng ít ra sẽ không dễ bị người khác ức h**p.

Thế nên cậu ta bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.

Và rồi Tạ Tuấn Trạch nếm được “ngon ngọt” từ đó…

Dù đôi khi phải hạ mình, nhưng ít ra cậu ta có thể đạt được điều mình mong muốn.

So với những ngày tháng chịu đủ loại dày vò trước đây, cậu ta thà cúi đầu lúc này còn hơn. Ít nhất, những kẻ từng bắt nạt cậu ta, giờ đều đã bị “xử lý”, còn bản thân cậu ta ở trong trường, nhờ có Giản Tử Trạc mà sống càng tùy ý hơn.

Ví dụ như chuyện chơi bóng rổ, vốn dĩ cậu ta không có cơ hội lên sân——

Nhưng có Giản Tử Trạc, muốn thay người thì quá dễ.

Cậu ta đã nếm được mùi vị của đường tắt.

Mà mùi vị đó… thật sự khiến người ta nghiện.

Huống hồ… giờ Thẩm Sơ cũng về nước.

Hơn nữa nếu đã bị Thẩm Sơ bắt gặp chuyện kia, thì cũng chẳng cần phải giả vờ nữa.

Cậu ta nhất định sẽ leo lên bằng mọi giá, đạp Thẩm Sơ dưới chân!

Bọn họ đều giống nhau, chẳng qua Thẩm Sơ có “hack” là nhà họ Thẩm mà thôi, dựa vào cái gì? Nhưng bao năm qua Thẩm Sơ đều ở nước ngoài, cho dù vẫn thân thiết với Tạ Thời Minh, thì quan hệ với nhà họ Thẩm chắc cũng phai nhạt rồi nhỉ?

Dù gì thì cũng không phải là người nhà họ Thẩm.

Tạ Tuấn Trạch nghĩ rất nhiều, nhưng nhớ ra sắp phải ra sân, nên cũng cố gắng thu hồi tâm trí lại.

Cậu ta phải chơi thật tốt trận đấu này, sau khi kết thúc, sẽ xem có cơ hội tiếp cận đàn anh tên Giang Thành Túc kia không.

Đó là mục tiêu tiếp theo của cậu ta.

……

Trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu——

Thẩm Sơ từ hậu trường cuối cùng cũng quay trở lại khu vực phía trước sân.

Cùng đi vẫn là Thư Đồng Đồng.

Khi biết Thẩm Sơ suýt chút nữa bị lạc, Thư Đồng Đồng chỉ biết cạn lời.

“Bảo sao lúc tôi vừa xử lý xong việc quay lại đã thấy cậu lại đi theo Tạ Thời Minh, cậu ấy sắp buộc cậu vào thắt lưng rồi nhỉ?”

“Nói chứ, cậu ra nước ngoài bao nhiêu năm, vậy mà lần này mới về không bao lâu, quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh vẫn thân thiết đến mức không có tí khoảng cách hay gượng gạo nào luôn sao?”

Thư Đồng Đồng vừa nói vừa tò mò nghiêng đầu nhìn Thẩm Sơ: “Hai người thật sự coi nhau như anh em ruột à?”

“Chứ tôi có cảm giác, cách hai người ở chung không giống anh em?”

“Sao lại không giống? Tôi gọi anh ấy là anh đấy.”

Thư Đồng Đồng “NO” một tiếng, lắc ngón trỏ: “Xin chú ý, cậu gọi là ‘anh ơi’, nghe sến lắm đấy, Thẩm Sơ Sơ.”

Thẩm Sơ: “……”

“Từ nhỏ đã gọi vậy rồi, nên giờ thành thói quen thôi.”

“Dù sao thì tôi cũng chưa từng thấy anh em nào mà ở chung như hai người.”

Thư Đồng Đồng tặc lưỡi hai tiếng: “Cảm giác bây giờ cậu về nước, Tạ Thời Minh mà không thấy cậu đâu là phải đi tìm ngay ấy.”

“Anh ấy sợ tôi gặp rắc rối.”

“Ồ…”

Thẩm Sơ: “……”

“Thôi kệ, cứ tiếp tục xem tiếp đi.”

Thư Đồng Đồng vỗ vai Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “?”

Xem cái gì cơ?

……

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi đến vị trí đã định sẵn.

Đây là chỗ Thẩm Sơ từng ngồi trước đó, là vị trí dành cho những người không thi đấu trong đội bóng rổ, xung quanh chủ yếu đều là học sinh trường Nam Hoành, nhưng sát vách bên cạnh lại là học sinh trường Du Bắc.

Thẩm Sơ cảm nhận một chút, nghĩ thầm bầu không khí giữa hai bên có vẻ chẳng thân thiện gì cho cam.

Chuyện hai trường sắp sáp nhập thì vẫn chưa bị lộ ra, nếu công bố, không biết sẽ còn gây ra phản ứng gì nữa đây…

Hơn nữa, dù hôm nay chỉ là trận giao hữu, nhưng rõ ràng còn chưa bắt đầu thi đấu, hai bên đã có chút căng thẳng rồi, thậm chí trên diễn đàn còn mở cả cuộc bình chọn, để đoán xem đội bóng rổ của trường nào sẽ giành chiến thắng. Có thể thấy số phiếu của cả hai bên đều đang điên cuồng tăng lên.

Bình Luận (0)
Comment