Nếu là người khác, đối diện với ánh mắt như vậy, e là đã sớm né tránh rồi. Nhưng Giản Tử Trạc thì không, càng thấy Tạ Thời Minh biểu hiện như vậy, hắn ta lại càng muốn tiến lên tiếp tục chọc giận hắn. Không chỉ vì chướng mắt Tạ Thời Minh, mà còn là để rửa nhục cho lần trước.
——Lần trước đó, vì Tạ Thời Minh mà hắn ta mất hết mặt mũi!
Lần này, để xem hắn…
Trên sân bóng rổ, hai bên giằng co, Giản Tử Trạc vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, cuối cùng cũng chớp lấy thời cơ——
Ngay lúc Tạ Thời Minh tỏ vẻ mất kiên nhẫn, Giản Tử Trạc bất ngờ lao đến, thoạt nhìn như nhắm vào quả bóng trong tay Tạ Thời Minh, nhưng thực chất là nhắm vào chính Tạ Thời Minh——chỉ cần hạ được Tạ Thời Minh, tốt xấu cũng có thể làm giảm khí thế của Nam Hoành!
Hắn ta chính là đang chờ Tạ Thời Minh mất tập trung.
Cùng một chiêu, ai bảo không thể dùng hai lần——
Lại một lần nữa bị Tạ Thời Minh tránh được, nhưng trên mặt Giản Tử Trạc lại hiện lên nụ cười khoái trá…
Tạ Thời Minh lập tức cảm thấy không ổn, nhưng sân bóng rổ biến chuyển từng giây, dù lúc này hắn đã nhận ra, nhưng chỉ cần chậm nửa nhịp cũng không kịp phản ứng để ứng phó.
Nhưng đúng lúc đó, một âm thanh vang dội bất ngờ xé toạc cả sân bóng.
BÍP BÍP————
Tiếng kêu lớn đến nỗi trận đấu bóng rổ cũng không thể át xuống nổi.
Tất cả mọi người trong sân: “……”
Cả không khí dường như cũng bị đông cứng lại trong một hai giây…
Nhưng chỉ một hai giây ấy cũng đã đủ!
Khác với phản ứng của mọi người, khoé miệng Tạ Thời Minh hiếm khi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ngay sau đó xoay người, đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Tuấn Trạch, rồi đụng một cú, vượt qua cả Tạ Tuấn Trạch lẫn Giản Tử Trạc, thêm một cú ném bóng ghi điểm!
Nhiệt huyết của cả sân bóng rổ lại lần nữa bùng cháy——
Sự chú ý của hầu hết mọi người lại bị kéo về trận đấu.
Chỉ trừ…
“Thẩm Tuỳ? Cậu tự dưng đứng dậy làm gì?”
Giang Thành Túc trước thì bị âm thanh chói tai kia làm giật mình, chưa kịp phản ứng thì lại bị Thẩm Tuỳ hù thêm lần nữa. Không biết sư đệ này bị làm sao, nghe xong âm thanh đó liền đột nhiên đứng dậy, thần sắc cũng thay đổi.
“Tôi nói này sư đệ, không đến mức thế đâu? Bị dọa đến mức này sao?”
Thẩm Tuỳ không trả lời, mà đưa mắt nhìn quanh, còn định rời khỏi chỗ ngồi, bị Giang Thành Túc kéo tay lại——
“Này này, cậu đi đâu thế hả?!”
“Anh không nghe thấy sao?”
Thẩm Tuỳ quay đầu lại, gương mặt mà Giang Thành Túc chưa từng thấy qua.
——Dù biểu cảm không quá lộ liễu, nhưng đôi mắt lại sáng lên, phấn khích, có chút kích động.
Giang Thành Túc: “……Tôi có nghe thấy.”
“Chẳng phải là có ai đó không biết lấy cái gì ra để gây rối——”
“Không phải.”
Thẩm Tuỳ lập tức ngắt lời, khẳng định chắc nịch: “Tuyệt đối không phải gây rối, đó là kèn xô na.”
“Hả, kèn xô na thì sao? Mà lại thổi trong nhà thi đấu bóng rổ…”
“Kèn xô na sao có thể là nhạc cụ để gây rối được, anh không hiểu đâu.”
“……”
Thấy Thẩm Tuỳ như đang tìm ai đó, Giang Thành Túc cuối cùng cũng nhận ra——
“Cậu biết người thổi gây rối——không, thổi kèn xô na ấy hả?”
“Ai vậy? Đừng nói là.…”
Thẩm Tuỳ gật đầu: “Ừ, người nhà tôi.”
Giang Thành Túc: “???!!!”
……
Bên này Thẩm Tuỳ đang tìm người, bên kia Thư Đồng Đồng cũng trợn mắt há mồm mà nhìn Thẩm Sơ
“Vừa nãy cậu… không đúng, cậu lấy kèn xô na ở đâu ra đấy?!”
Thẩm Sơ chớp mắt vô tội: “Trong túi nhỏ tôi luôn đeo.”
“Tôi có thấy rồi, nhưng… nhưng mà cậu mang kèn xô na theo bên mình làm gì?!”
Thẩm Sơ: “Thỉnh thoảng thổi một chút, có lợi cho cơ thể và tinh thần.”
Thư Đồng Đồng: “……”
Cậu thì có lợi cho cơ thể và tinh thần đấy, còn cô thì suýt bị dọa ra bệnh tim được không!
Nhưng mà…
“Cậu vừa nãy thổi là để giúp Tạ Thời Minh sao? Nhưng làm sao cậu biết cậu ấy sẽ bắt được khoảnh khắc đó?”
Thẩm Sơ vừa nhìn trận đấu vẫn đang diễn ra sôi nổi giữa sân, vừa sờ cằm, nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc là từ nhỏ anh tôi đã nghe quen rồi? Lúc nhỏ bọn tôi hay luyện nhạc cụ cùng nhau, tôi luôn át được tiếng thổi huân của anh ấy.”
Thư Đồng Đồng thầm nghĩ, không phải chuyện rõ như ban ngày sao!
Với hai tiếng cậu thổi vừa rồi, cả tiếng reo hò la hét trong nhà thi đấu cũng không át nổi cơ mà.
Cũng thật khó cho cậu có thể nghĩ ra được cách này.
Mà lại còn có hiệu quả nữa.
Thật tuyệt.
Thư Đồng Đồng ôm lấy trái tim nhỏ của mình, trong đầu còn đang nổ pháo hoa.
Lại thầm nghĩ, sau này lớp có hoạt động gì, chẳng hạn như đấu khẩu với lớp bên, Thẩm Sơ tuyệt đối là ứng cử viên hàng đầu…
……
“Mẹ kiếp, ai thổi kèn xô na đấy?!”
Giản Tử Trạc cũng đang nghĩ đến chuyện đó, mà càng nghĩ lại càng tức.
Nếu không có tiếng kèn xô na đó, Tạ Thời Minh chắc chắn tránh không kịp cú va chạm sau lưng từ Tạ Tuấn Trạch!
Hắn ta còn định hy sinh Tạ Tuấn Trạch cũng phải kéo được Tạ Thời Minh xuống sân, kết quả… tất cả đều bị tiếng kèn xô na kia phá hỏng!!
Đừng để hắn ta biết ai là người thổi kèn, nếu không thì——
“Còn dám phân tâm?”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía trước. Giản Tử Trạc vừa hoàn hồn lại, thì đã bị Tạ Thời Minh va vào, vượt qua——
“Bốp!” Một tiếng, Giản Tử Trạc bị va đến lùi lại phía sau mấy bước, sau đó không đứng vững, ngã mạnh xuống sân.
Cùng lúc đó, quả bóng trong tay cũng sớm bị Tạ Thời Minh cướp lấy…
Tiếng còi và tiếng reo hò vang lên cùng lúc.
“Lão Tạ! Làm tốt lắm!!”
“Nam Hoành! Nam Hoành!”
“Chúng ta thắng rồi hahahaha…”
Chết tiệt!
Giản Tử Trạc chửi thề, đấm mạnh xuống sân.
Tất cả đều tại cái người thổi kèn xô na đó!
Hắn ta nhất định phải tìm ra!
……
Thẩm Sơ còn không biết mình đang bị những người khác “nhớ thương”.