Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 126

Điều này khiến Giang Thành Túc xem đến vui vẻ.

Đúng là một đứa nhỏ thú vị.

Ở một bên khác, Tạ Tuấn Trạch vẫn luôn âm thầm quan sát Giang Thành Túc, hai tay đã siết chặt lại.

Thẩm Sơ... lại là Thẩm Sơ!

Đến giờ cậu ta còn chưa nói được câu nào với Giang Thành Túc.

Vậy mà Thẩm Sơ... lại có thể dễ dàng quen biết với những người này!

Dựa vào cái gì?!

Tạ Tuấn Trạch cúi thấp tầm mắt, không biết nghĩ đến điều gì, lại ghé sát Giản Tử Trạc, khẽ gọi một tiếng: “Anh Giản.”

Giản Tử Trạc bực bội hừ một tiếng: “Cái gì?”

“Anh không phải trước đây từng nói Giản Ngôn đang hỏi thăm người nào đó, bảo em để ý một chút sao?”

“Trước trận đấu, có người nói thấy Giản Ngôn xuất hiện ở đây, hình như cậu ta cũng tới, hơn nữa còn nói chuyện với ai...”

Giản Tử Trạc nhíu mày: “Biết cậu ta nói chuyện với ai không?”

Tạ Tuấn Trạch lắc đầu: “Cái đó thì chưa rõ lắm, nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

Giản Tử Trạc liếc mắt nhìn Tạ Tuấn Trạch, giọng càng thêm thiếu kiên nhẫn: “Có rắm thì thả nhanh lên, nói vòng vo cái gì?”

“Anh Giản, tôi muốn nói là, vị anh cả nhà anh ấy, người yêu của anh ta họ Hạng đúng không?”

Giản Tử Trạc: “Cậu nhắc đến chuyện này làm gì?”

“Vì nếu tôi nhớ không lầm, thì cậu của Thẩm Sơ cũng họ Hạng, tên là Hạng Tinh Hà.”

Thẩm Tùy và Giang Thành Túc đi sang một bên khác, cùng Thư Đồng Đồng và quản lý đội bóng rổ Du Bắc và Hội sinh viên bàn bạc cách giải quyết chuyện vừa xảy ra.

Thẩm Sơ vẫn đang bôi thuốc cho Tạ Thời Minh.

Cậu sợ mạnh tay quá sẽ làm hắn đau, nên vẫn luôn cẩn thận, tốc độ bôi thuốc cũng hơi chậm.

Tuy nhiên xử lý lại khá tốt, hơn nữa còn rất bình tĩnh, không hề lúng túng.

Tạ Thời Minh để ý thấy điều đó, vừa định mở miệng hỏi thì bỗng có một bàn tay vươn ra chặn tay Thẩm Sơ lại – hay nói đúng hơn là, cướp ngang – chút thuốc đó bôi hết lên tay người kia.

“Thẩm Sơ, là Tạ Thời Minh ra tay trước, cậu không nên thay anh cậu xin lỗi, bôi thuốc cho tôi sao?”

Thẩm Sơ: “...Thành cổ ngày xưa xây dày để chống giặc, mặt cậu dày như vậy, là sợ không chen được đến trước mặt người khác à?”

Giản Tử Trạc nhún vai: “Phải đó, nếu tôi không mặt dày một chút, sao mà tới đây nói với cậu—”

Thẩm Sơ khó hiểu: “Nói cái gì?”

Chỉ thấy Giản Tử Trạc cười cười, đột ngột tiến sát lại gần: “Nói là tôi thích cậu đó, thế nào, có muốn thử quen tôi không—”

"Giản Tử Trạc!”

Tạ Thời Minh đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt tối sầm: “Tôi đã nói cậu tránh xa em ấy ra cơ mà?!”

“Cậu có bị làm sao không vậy, Tạ Thời Minh? Cậu với cậu ấy là gì mà quản chặt thế?”

Giản Tử Trạc ngẩng cằm: “Hơn nữa, trước khi nói câu đó, cậu nên nói trước với tôi, cậu và cậu ấy là gì? Cậu có tư cách gì?”

“Còn nữa, tôi chỉ tỏ tình thôi mà, có động chạm gì đến cậu đâu?”

“Chẳng lẽ tôi tỏ tình cũng không được à? Em trai cậu, phải nhìn sắc mặt cậu mà sống hả? Hay là nói... cái gọi là em trai này—”

“Thì cũng đâu ảnh hưởng gì.”

Lúc này Thẩm Sơ đột nhiên mở miệng.

Vừa rồi cậu có chút không phản ứng kịp, giờ thì phản ứng lại, đối diện với ánh mắt của Giản Tử Trạc——

“Nhưng mà…”

Giản Tử Trạc: “Nhưng mà sao?”

Chỉ thấy Thẩm Sơ nghiêng đầu, thản nhiên đáp: “Nhưng mà nếu cậu làm bạn trai tôi, thì có hơi mất mặt đấy.”

Giản Tử Trạc bỗng dưng có dự cảm xấu.

Rồi nghe Thẩm Sơ tiếp tục nói—

“Dù sao thì… chỗ đó của cậu, ngắn lắm mà.”

Giản Tử Trạc: “……”

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến chết chóc.

Không hiểu vì sao, trong phòng hoạt động bỗng nhiên im phăng phắc.

Ngay cả bên đối diện đang bàn chuyện cũng không ai nói gì nữa.

Mọi người đều “soạt” một cái—

Đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giản Tử Trạc.

Thậm chí còn có mấy người vô thức, không kiềm được mà… liếc xuống phía dưới——

Giản Tử Trạc suýt chút nữa thì đưa tay che lại!

Sau đó cắn răng nhìn Thẩm Sơ, gằn từng chữ một nói: “Cậu rõ ràng… không hề… thấy gì hết!!”

Chết tiệt!

Sao lúc trước hắn ta lại muốn lắm miệng nói những lời đó chứ!

Mẹ nó hối hận chết đi được!!

---

Có Giang Thành Túc và Thẩm Tùy, thêm Thư Đồng Đồng và phía Du Bắc bên kia cũng có thiện ý hòa giải, vì thế vụ ẩu đả trước đó được giải quyết khá ổn thỏa. Đội viên hai bên cũng không muốn gây thêm chuyện nữa, chỉ trừ…

Gương mặt Giản Tử Trạc lúc rời đi đúng là không thể nhìn nổi.

Hắn ta thậm chí còn phân vân giữa việc che phía dưới hay c** q**n, nhưng cuối cùng vẫn là không đủ mặt mũi.

Chỉ đành lườm Thẩm Sơ một cái, mặt mũi u ám mà rời đi.

Nhưng trước khi đi, bên Du Bắc vẫn để lại lời thách thức— 

Lần này chỉ là trận giao hữu, trận đấu thật sự là hai tháng sau, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ giành chiến thắng.

Rõ ràng là chuyện này vẫn chưa xong.

Có điều bên Nam Hoành cũng chẳng sợ gì.

Chỉ là thắng trận giao hữu này, mọi người vốn định đi ăn mừng, nhưng phần lớn đều bị thương nhẹ, đành ai về nhà nấy… ăn mừng sau trận đấu chính thức hai tháng sau cũng không muộn.

Hơn nữa còn có đại hội thể thao với Du Bắc, cơ bản là tổ chức cùng lúc, bọn họ còn bận rộn lắm.

Thẩm Tùy cũng muốn theo về, nhưng tiếc là vẫn còn nhiều việc chưa xử lý xong.

Giang Thành Túc đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi lắc đầu cảm thán—trước đây sống chết không chịu rời khỏi Viện nghiên cứu, giờ thì lại chẳng muốn về.

“Xì”, có em trai thì ghê gớm lắm sao.

“Bọn em cứ về trước đi, đợi anh làm xong cũng sẽ về liền.”

Thẩm Tùy đưa ngón tay ra, chọc vào trán Thẩm Sơ: “Về nước sớm mà không thèm nói gì.”

“Muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”

Thẩm Sơ để hai tay dưới cằm làm thành hình bông hoa, cười tít mắt: “Ngạc nhiên không!”

Bình Luận (0)
Comment