“Em là Giản Ngôn?”
Thần đồng nhảy lớp nổi tiếng của Du Bắc, em trai ruột của anh Giản Hành, ngoài Giản Ngôn ra thì còn ai nữa?
Thẩm Sơ buột miệng hỏi, Giản Ngôn liếc cậu một cái, rất nhanh sau đó lại lườm cậu.
“……”
Cái thằng nhóc này, không lễ phép tí nào cả!
“Tính ra thì anh tôi là trưởng bối của anh, vậy thì tôi cũng phải là trưởng bối của anh?”
Giản Ngôn khoanh tay nói: “Ai cho phép anh gọi thẳng tên tôi như thế hả?”
“Thật là vô lễ.”
Thẩm Sơ: “……”
Giỏi lắm, cậu còn chưa kịp nói gì thì cậu nhóc này đã tự mở miệng rồi.
Phải nói là Thẩm Sơ cảm nhận được một tia địch ý…
Lúc trước ở sân bóng rổ của Hoành Đại, cậu cũng cảm thấy thế, cậu nhóc này rõ ràng có định kiến với cậu, thái độ cũng chẳng thân thiện gì. Nhưng Thẩm Sơ không hiểu, rõ ràng quan hệ giữa cậu và anh Giản Hành cũng không tệ mà?
Vậy thì tại sao lại như thế…
Thẩm Sơ nghĩ một lúc, rồi mở miệng: “Hay là chúng ta đi hỏi anh Giản Hành xem, tôi nên gọi em thế nào thì đúng đi?”
Vừa dứt lời, đã thấy Giản Ngôn sắc mặt sa sầm, lại lườm cậu lần nữa.
Thẩm Sơ: “……”
Em làm gì vậy? Lại lườm tôi nữa là sao!
Thật lòng mà nói, nếu cậu nhóc này không phải là em trai ruột của anh Giản Hành, cậu đã muốn dạy dỗ cho một trận rồi!
Nhưng chuyện giữa cậu với Giản Ngôn chỉ là một khúc nhạc đệm, khiến người ta chú ý….vẫn là sự xuất hiện của Tạ Thời Minh.
—— Sau khi Triệu Hân Du chào hỏi với họ xong, phía Du Bắc lập tức chú ý tới Tạ Thời Minh, dù sao thì trước giờ tuy Nam Hoành và Du Bắc không xếp hạng chung, nhưng điểm số thì ai cũng thấy rõ ràng…
Thành ra một điều hiển nhiên—— Tạ Thời Minh không chỉ đứng nhất ở Nam Hoành, mà còn thường xuyên đứng nhất ở Du Bắc
Hơn nữa, còn hơn Giản Ngôn- người đứng nhất ở Du Bắc vài điểm…
Vì thế nên khi Du Bắc khoe với bên ngoài về Giản Ngôn- thần đồng nhỏ, nhắc đến Tạ Thời Minh, liền có chút không đủ tự tin.
Mà phía Nam Hoành mỗi khi tranh cãi trên mạng với Du Bắc, chỉ cần lôi cái tên “Tạ Thời Minh” ra, thể nào cũng có thể khiến bên kia tức đến mức dậm chân, sau đó phải tìm từ chỗ khác bù về… Thế nên mâu thuẫn giữa Nam Hoành và Du Bắc thực sự đã kéo dài từ rất lâu rồi.
Không biết Triệu Hân Dư đã nói tới đâu rồi.
Chỉ biết là sau khi họ xuất hiện, bầu không khí không hiểu vì sao lại trở nên vi diệu.…
“Không phải hôm nay chỉ có người của hội học sinh tham gia thôi sao?”
Lúc này, một người bên phía Du Bắc mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần mỉa mai——
“Tôi nhớ không nhầm thì bạn học Tạ đây không phải là người của hội học sinh Nam Hoành đúng không? Sao hôm nay cũng có mặt ở đây? Hay là học sinh đứng đầu nên có đặc quyền xin nghỉ? Mà còn mang thêm một người theo cùng.”
Nói rồi, ánh mắt hắn ta còn liếc qua Thẩm Sơ.
Tạ Thời Minh đáp lại: “Cậu đắc ý vì người của hội học sinh được phép xin nghỉ à?”
“Tôi——”
“Xin nghỉ học từ lúc nào lại liên quan tới thứ hạng? Bên Du Bắc các cậu vẫn hay nhìn học sinh qua điểm số sao?”
Lời vừa dứt, phía Nam Hoành liền có vài người không khách khí cười ra tiếng.
Ngay lập tức, sắc mặt bên Du Bắc càng thêm khó coi.
Triệu Hân Dư khẽ đỡ trán, lén lườm Tạ Thời Minh——
Thằng nhóc này bớt nói một chút không được à!!
“Việc xin nghỉ học tất nhiên không liên quan đến thứ hạng.”
Lúc này, Tạ Tuấn Trạch bỗng lên tiếng: “Nhưng tôi nghe nói bên Nam Hoành có một quy định ngầm, là nếu học sinh xin nghỉ không phải vì lý do đặc biệt, thì phải ký giấy cam kết? Và bản cam kết đó có liên quan đến thứ hạng.”
“Nhìn qua thì hai người các cậu đến đây, hình như cũng chẳng phải vì lý do gì đặc biệt nhỉ?”
“Vậy thì không biết giấy cam kết kia liên quan tới ai.”
Tạ Tuấn Trạch liếc nhìn Thẩm Sơ: “Tất nhiên rồi, “Tạ thần” luôn đứng nhất, có ký hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Thẩm Sơ: “……”
Được đấy, rõ ràng là đang nhằm vào cậu.
“Bạn học Tạ, bạn đúng là hiểu rõ từng ngóc ngách bên Nam Hoành nhỉ, chắc là ngày thường cũng quan tâm Nam Hoành nhiều lắm ha?”
Thư Đồng Đồng – thành viên hội học sinh, bạn cùng lớp của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, hơn nữa còn quen biết từ nhỏ, đương nhiên sẽ đứng về phía họ. Hơn nữa cô từ lâu đã thấy ngứa mắt Tạ Tuấn Trạch, hai chữ "Tạ thần” của cậu ta vừa nãy, thật sự đầy mỉa mai.
“Phải quan tâm chứ, không thì một tiểu thiếu gia khác của nhà họ Thẩm đột nhiên về nước, còn trực tiếp vào được Nam Hoành, ai mà biết trước được?”
Tạ Tuấn Trạch lại liếc nhìn Thẩm Sơ: “Các cậu còn chưa biết đúng không, bạn học Thẩm Sơ đây chính là một tiểu thiếu gia khác của nhà họ Thẩm. Hồi bé học giỏi lắm, thường xuyên đứng nhất, giỏi hơn cả “Tạ thần” nhiều.”
“Chẳng qua mới vừa về nước, chưa kịp thi xếp hạng, nên giờ vẫn chưa nổi bật thôi.”
“……”
Thẩm Sơ nhìn Tạ Tuấn Trạch, bỗng bật cười: “Đúng vậy, hồi bé tôi thường đứng nhất, tuy chỉ là hồi mẫu giáo thôi, nhưng không ngờ cậu vẫn nhớ rõ như vậy. Mà cũng phải thôi, ai bảo cậu từng học ở mẫu giáo Nam Hoành một thời gian ngắn chứ.”
“Chắc ấn tượng sâu sắc lắm nhỉ?”
“Chỉ tiếc là chưa qua nổi một học kỳ đã đột nhiên chuyển trường.”
“Ơ? Mà nhắc mới nhớ, lúc đó cậu chuyển trường là vì chuyện gì ấy nhỉ? Tôi không nhớ rõ lắm.”
“Tạ Tuấn Trạch, cậu trí nhớ tốt như vậy, chắc vẫn nhớ chứ?”
Thư Đồng Đồng bật cười: “Không sao, nếu cậu ta không nhớ thì tôi vẫn nhớ mà. Hiện giờ Nam Hoành vẫn còn mấy bạn học lên từ mẫu giáo đấy, hỏi họ chắc họ vẫn nhớ.”
Sắc mặt Tạ Tuấn Trạch lập tức trở nên khó coi, định mở miệng nói gì đó——
“Đủ rồi, im miệng đi.”
Giản Tử Trạc lạnh lùng nói: “Chuyện này cậu còn ngại chưa đủ mất mặt à?!”
Nói xong, Giản Tử Trạc lại quay sang nhìn Thẩm Sơ——