Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 145

Dù có cố lừa dối mình thế nào, cuối cùng cậu ta cũng không thể không thừa nhận — chỉ sợ dù không có mối quan hệ với anh trai của Thẩm Sơ, thì đàn anh Giang Thành Túc cũng rất có cảm tình với Thẩm Sơ, ít nhất thì thái độ anh ta thể hiện ra là như vậy…

Mà trừ điều này ra, điều khiến Tạ Tuấn Trạch khó có thể chấp nhận được đó chính là những lời Giản Tử Trạc đã nói với Thẩm Sơ.

Cho dù là do cậu ta cố tình kích động, nhưng Tạ Tuấn Trạch cũng không ngờ Giản Tử Trạc sẽ mở miệng nói như vậy, thậm chí thái độ với Thẩm Sơ.…

Cả chuyện vừa nãy cũng thế —

Dù Tạ Tuấn Trạch chẳng có tình cảm gì với Giản Tử Trạc, chỉ là mối quan hệ lợi dụng, nhưng sau khi Giản Tử Trạc không khách khí mà đạp lên thể diện của cậu ta, sau đó lại quay sang nói những lời đó với Thẩm Sơ, chẳng khác nào giẫm nát lòng tự trọng của cậu ta xong lại không chút lưu tình nào mà xé vụn.

Vậy thì làm sao cậu ta có thể bình tĩnh nổi…

Và thứ duy nhất mà giờ đây cậu ta có thể mang ra để "ra oai", chỉ còn lại thành tích và thứ hạng của mình.

Thế nên cậu ta mới buột miệng nói ra những lời đó.

Nhưng... sau khi nói xong, khi nhìn vẻ mặt của Thẩm Sơ, Tạ Tuấn Trạch lại phát hiện đối phương chẳng có chút biểu cảm gì.

Thậm chí khi nhìn cậu ta, ánh mắt còn lộ ra vẻ khó hiểu.

Cứ như thể không thể hiểu được những gì cậu ta nói vậy..…

Điều đó càng khiến Tạ Tuấn Trạch không thể chịu đựng nổi —

Cứ như là cậu ta đang tự quyết định, nói về những điều mà Thẩm Sơ hoàn toàn không thèm để ý.

Nhưng Thẩm Sơ dựa vào cái gì? Chẳng phải chính là những lời mà Giản Tử Trạc vừa nói sao —

“Cậu cảm thấy ông tôi nói sai sao? Thế thì sao không cá cược một ván?”

Thẩm Sơ nhìn Tạ Tuấn Trạch: “Dựa vào điểm số và thứ hạng kỳ thi thử lần này, thế nào?”

“Khoan đã, Thẩm Sơ —”

Lúc này Thư Đồng Đồng lên tiếng: “Cậu ta đứng thứ hai ở Du Bắc đấy, cậu biết không?”

Thẩm Sơ gãi gãi má, khẽ ồ một tiếng: “Giờ thì biết rồi.”

Thư Đồng Đồng: “...”

“Vậy mà cậu vẫn muốn—”

“Cậu phải tin tưởng tôi chứ.” Thẩm Sơ nắm tay lại, làm động tác cổ vũ với Thư Đồng Đồng.

Thư Đồng Đồng: “...”

Bước đi này của cậu quá lớn rồi, cô thật sự không dám đặt niềm tin vào cậu.

Còn không bằng Giản Tử Trạc!

“Được thôi, Thẩm Sơ, nếu cậu đã dám so…”

Tạ Tuấn Trạch nhếch môi: “Nếu tôi thắng, thì cậu phải rời khỏi thành phố B, thế nào?”

“Tạ Tuấn Trạch!”

Tạ Thời Minh sa sầm mặt, định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Sơ giơ tay ngăn lại.

“Không thế nào, tôi đâu có ngốc, điều kiện cá cược này tôi không đồng ý.”

“Còn nữa, nếu như vậy thì điều kiện tôi đưa ra, e là cậu cũng không làm được.”

“Điều kiện gì mà tôi không làm được—”

“Ba cậu ra tù rồi nhỉ?”

Chỉ một câu nói, lập tức khiến Tạ Tuấn Trạch thay đổi sắc mặt.

Ngay cả Tạ Thời Minh cũng không khỏi sững người.

“Nếu tôi thắng, cậu có thể thay mặt ba cậu nói lời xin lỗi chú Tạ đã khuất không? Ông ta đã từng lừa tiền chữa bệnh và cứu mạng của anh trai mình, từng ấy năm trôi qua rồi, vẫn sống thanh thản sao? Cậu có thể thay mặt ba cậu xin lỗi không?”

“Còn nữa, lời xin lỗi tôi muốn là đứng trước mộ chú Tạ, cúi người xin lỗi đàng hoàng trước mặt Tạ Thời Minh.”

“Cậu có thể để ba cậu làm được điều đó không?”

“Nếu cậu làm được, thì việc tôi đồng ý điều kiện mà cậu đưa ra cũng không phải là không thể.”

…..

Cuối cùng, Thẩm Tùng Quốc cũng không để Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đưa ông về, mà lại đuổi hai người về trường học, còn mắng thêm một câu rằng đã học lớp 12 rồi thì thời gian sao lại có thể lãng phí như thế được, nếu kỳ thi thử mà không đạt kết quả tốt thì đừng bước chân vào nhà!

Đuổi hai người như đuổi hai con cún con vậy.

Nhưng cũng may, chuyện Thẩm Sơ về nước sớm coi như đã qua được cửa ải của Thẩm Tùng Quốc.

“Chúng ta đi bộ về trường đi, còn sớm mà, xin nghỉ cả buổi sáng, không thể lãng phí thế được.”

Vừa ra khỏi cổng nhà họ Triệu, Thẩm Sơ đã kéo tay Tạ Thời Minh muốn đi bộ về trường, kết quả lại bị Tạ Thời Minh giữ chặt cổ tay.

Nắm rất chặt, rồi kéo cậu bước nhanh về một hướng khác.

“Ơ?”

“Đợi đã, anh kéo em đi đâu thế?”

“Đường về trường đâu phải hướng này—”

Lời còn chưa dứt, Tạ Thời Minh đã kéo Thẩm Sơ rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau đó ấn cậu vào tường, cúi đầu nhìn cậu chăm chú.

Thẩm Sơ chớp mắt, đưa tay chọc chọc vào ngực Tạ Thời Minh.

Nhỏ giọng nói: “Tạ Thời Minh, anh đang… ‘kabedon’ em hả?”

“An phận chút”

Tạ Thời Minh nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Sơ: “Hay là em muốn anh ấn luôn hai tay em lên tường?”

Thẩm Sơ: “….. Vẫn là bỏ đi."

“Nếu mà làm thế thật thì... quê mùa lắm.”

“Anh đừng học mấy thứ này, không hay đâu.”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, khẽ thở dài bất lực.

“Vậy thì cái gì mới là hay? Tùy tiện đồng ý cá cược với người ta, thua thì sẽ rời khỏi thành phố B?”

Thẩm Sơ nhỏ giọng phản bác: “Em có đồng ý đâu, sau đó Tạ Tuấn Trạch cũng không dám lên tiếng mà.”

“Nhỡ đâu cậu ta đồng ý thì sao?”

“Thì em sẽ—ưm.”

Tạ Thời Minh đưa tay véo má Thẩm Sơ: “Vậy là em thực sự định đồng ý à?”

“Ái da, anh không tin tưởng em chút nào hết! Em nhất định—”

“Thẩm Sơ.”

Tạ Thời Minh bất ngờ cúi đầu, trán tựa lên vai Thẩm Sơ.

Hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở ra—

“Thẩm Sơ…”

“Sơ Sơ…”

Thẩm Sơ há miệng, đột nhiên chẳng biết phải nói gì.

Một lúc sau mới mở miệng nói: “Làm gì thế…”

Giọng nói còn nhỏ đến đáng thương.

“Em vẫn nhớ rõ chuyện cha nuôi anh.”

Tạ Thời Minh vừa nói, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Thẩm Sơ.

Ánh mắt đó, là ánh mắt mà trước giờ cậu chưa từng thấy ở Tạ Thời Minh, chuyên chú, như thể chứa đựng thứ tình cảm nào đó chẳng thể diễn tả bằng lời.

Bình Luận (0)
Comment