Sau đó nữa, cậu bắt đầu chú ý đến nhiều chi tiết từ nhiều góc độ khác nhau, đến khi nhận ra thì những hình ảnh ấy đã sớm khắc sâu trong đầu.
Chúng dần dần tạo nên một hình tượng mới của Tạ Thời Minh — vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Đối với những “hiện tượng” mới phát hiện này, Thẩm Sơ không hề muốn đào sâu suy nghĩ.
Thậm chí sau khi nhận ra, cậu còn thấy cũng bình thường. Dù sao họ đã xa cách lâu như vậy, hình ảnh của Tạ Thời Minh trong trí nhớ của cậu cũng nên được đổi mới theo thời gian.
Việc tiếp xúc thân thể là điều khó tránh khỏi, mà cậu cũng chẳng có ý thức né tránh.
Nhưng sau khi phát hiện Tạ Thời Minh có lẽ thích mình…
Thẩm Sơ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Có gì đó sai sai.
Nhưng lại không tiện nói ra, tâm lý trốn tránh cũng không nén xuống được, chứ đừng nói đến chuyện chủ động đối mặt.
Vì vậy, cậu chỉ có thể cẩn thận giữ cho khoảng cách giữa mình và Tạ Thời Minh luôn ở trong mức “thích hợp”.
Dù cậu cũng chẳng rõ thế nào mới gọi là “thích hợp”, nhưng quả thật sau đó, mỗi lần tiếp xúc với Tạ Thời Minh, cậu đều cẩn trọng hơn rất nhiều, góc độ chú ý cũng không giống như trước.
Thế nhưng, kể cả từng tiếp xúc với nhau, ngay cả khi không chú ý, cũng chưa bao giờ ở góc độ như bây giờ…
Cậu ngửa người nằm trên giường, từ một góc nhìn chưa từng có mà nhìn người mà mình quá đỗi quen thuộc, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực từ Tạ Thời Minh —
Từ ánh mắt cho đến khí thế…
Dù Tạ Thời Minh không hề nói gì, chỉ là từ trên cao nhìn xuống, nhưng cũng khiến tim Thẩm Sơ đập loạn, cậu chớp mắt, những giọt nước mắt trước đó lăn xuống từ khóe mắt.
Cậu không dám đưa tay lau, nhưng lại bị Tạ Thời Minh giơ tay lau đi.
Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt, động tác chậm rãi và dịu dàng.
Thẩm Sơ theo bản năng nín thở.
Cảm giác như chỉ cần ngực phập phồng quá mạnh cũng sẽ quấy nhiễu đến điều gì đó..…
Lùi cũng không được, mà bản thân cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Đầu óc hỗn loạn, Thẩm Sơ cứ thế nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh.
Cảm giác được cái bóng của Tạ Thời Minh đang dần bao trùm xuống…
Ánh sáng trên đầu mỗi lúc một ít đi, Thẩm Sơ trợn tròn mắt, khóe mắt lại rơi thêm một giọt lệ.
Cái bóng ấy chợt khựng lại.
Tạ Thời Minh chống hai tay xuống giường, mạnh đến mức nệm lõm xuống.
Người nằm bên dưới chẳng biết hiện tại biểu cảm của mình như thế nào.
Đôi mắt đỏ hoe, sống mũi cũng ửng hồng, trông đáng thương vô cùng, vậy mà vẫn tròn mắt nhìn hắn, không né tránh, ngốc nghếch chẳng hề phòng bị gì cả.
Hoàn toàn vô thức tin tưởng hắn.
Tựa như mặc kệ hắn muốn làm gì cũng được.
Gân xanh trên mu bàn tay Tạ Thời Minh nổi lên vì dùng sức, hắn cũng không rõ mình dựa vào nghị lực nào mà có thể dừng lại được.
“Cho em hai lựa chọn.”
“Một là nói cho anh biết, vừa rồi em đã nghĩ lung tung những gì.”
“Hai là…”
Thẩm Sơ hít hít mũi, sau khi Tạ Thời Minh lên tiếng mới chợt nhớ ra, mình vẫn đang nắm chặt cổ áo người ta.
Theo phản xạ buông tay ra, thấy vải áo nhàu nhĩ, cậu lại vụng về vuốt phẳng.
Gân xanh trên trán Tạ Thời Minh giật giật, nghiến răng: “Nếu không muốn anh phạm tội, thì chọn phương án một đi.”
“Sơ Sơ, sự kiên nhẫn của con người có giới hạn.”
“Dù sự nhẫn nại của anh đối với em là vô hạn, nhưng cũng tùy từng chuyện, hiểu không?”
“…”
Thẩm Sơ lại muốn mắng Tạ Thời Minh là đồ đáng ghét.
Cái cảm giác bị nhìn thấu đến không còn đường sống này…
Mà giờ cậu cũng không muốn chọn phương án thứ hai.
Vì vậy bèn bĩu môi, lí nhí nói: “Cũng không nghĩ gì nhiều… chỉ là nhớ lại hồi nhỏ…”
Những lời này, có lẽ cậu sẽ không nói với người khác.
Nhưng khi nói ra, Thẩm Sơ bỗng nhận ra, đối với mình, Tạ Thời Minh không phải là “người khác”.
Cậu có thể không dè dặt, không do dự mà nói hết mọi điều với hắn.
Lúc không muốn nói, thì chẳng muốn nói với ai, nhưng một khi đã muốn nói, thì người đầu tiên nghĩ tới chắc chắn là người đang ở trước mắt này.
“Em biết mấy suy nghĩ này nghe có vẻ buồn cười, nhưng vì xúc động nên không kìm được mà nhớ đến…”
Trước khi Tạ Thời Minh kịp phản ứng, Thẩm Sơ lại vội nói thêm vài câu như thể tự chữa ngượng cho mình.
Bây giờ tâm trạng đã bị những cảm xúc mới chiếm lấy, những cảm xúc cũ dù chưa tan hết nhưng Thẩm Sơ cũng bắt đầu thấy hơi xấu hổ.
Dù sao cậu cũng không phải kiểu người hay bi lụy.
Mặc dù… đúng là vẫn thấy buồn.
Dẫu sao, những người có quan hệ huyết thống với cậu, trừ cậu ra, đúng là chẳng còn ai nữa..…
“Còn nữa, những lời lúc nhỏ em nói để an ủi anh đấy, em vẫn nhớ rõ ——”
Nói đến “nhớ rõ”, Thẩm Sơ lại ngậm miệng.
Giờ chưa phải lúc, một số chuyện vẫn nên ít nhắc đến thì hơn.
Nhưng ánh mắt Tạ Thời Minh cuối cùng cũng dịu xuống.
“Vậy không cần anh nói gì nữa?”
Thẩm Sơ lắc đầu: “Em có thể tự an ủi bản thân.”
“Nhưng anh muốn dỗ em.”
Đủ rồi đó nha.
Càng lúc càng không đỡ nổi nữa rồi.
Cậu có nên tiếp tục giả ngốc hay không đây…
Thẩm Sơ mím môi, khẽ đẩy Tạ Thời Minh một cái, lực rất nhẹ, nhưng mang theo sự bực bội: “Anh còn không dậy? Muốn luyện cơ tay trên người em à?”
“Ừm…”
Tạ Thời Minh khẽ đáp: “Thực ra cơ bụng của anh cũng khá khỏe đấy.”
“Hả?”
Thẩm Sơ nghe không rõ.
“Không có gì.”
Tạ Thời Minh thở dài, cúi đầu nhìn cậu thêm cái nữa rồi mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn nghĩ, nếu không phải lúc này thực sự không thích hợp, khi mà Thẩm Sơ vẫn còn buồn và khổ sở, thì có lẽ hắn đã không kiềm chế nổi rồi.
Nhưng dù vậy, Tạ Thời Minh cũng cảm thấy, sự nhẫn nại của mình đang dần cạn kiệt.
Không thể chờ lâu hơn nữa.
Chỉ là nếu không phải đúng thời điểm, thì có những lời vẫn chưa thể nói ra.
Huống chi…
Hắn cũng đâu phải không nhận ra, người nào đó vẫn đang cố tình trốn tránh.