Thần Phi Truyện

Chương 32


Nguyệt Hoa đoan trang bước vào cung Trường Thọ cung kính hành lễ: "Tứ Nguyên cơ thỉnh an Hoàng Thái hậu, Hoàng Hậu, Nhị Phi nương nương.

"
Hoàng Thái hậu hiền từ gật đầu nói: "Đến rồi à, người đâu lấy ghế cho Tứ Nguyên cơ ngồi.

"
Nguyệt Hoa cúi nhẹ đầu với cung nữ rồi nàng ngồi xuống, Hoàng hậu mỉm cười hỏi: "Tứ Nguyên cơ cũng thành thân hơn ba năm rồi đi, sao đến bây giờ một chút tin tức đều không có, Ngô Thị nhập phủ mới một năm đã sinh hạ hoàng trưởng tôn tuy đứa nhỏ bạc mệnh chết sớm nhưng cũng đỡ hơn con một chút tin tức đều không có?"
Nguyệt Hoa cúi thấp đầu tự nói lại nữa, Nhị Phi không đành lòng nhìn thấy Nguyệt Hoa bị hoàng hậu răn dạy bà vội cười chen vô nói: "Hoàng hậu nương nương thông cảm Nguyên cơ thân thể yếu đuối lại hay bệnh nhẹ, lúc này không có không phải sau này không có, thái y cũng có nói chỉ cần từ từ điều dưỡng nói không chừng một hai năm nữa chúng ta sẽ có thể ngồi chơi ôm cháu đích tôn đâu.

"
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nhị Phi nói: "Mong giống như Nhị Phi nói như vậy, trong sách có viết bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, ta chỉ muốn nhắc nhở Nguyên cơ hiểu rõ bổn phận của mình đừng để Ông Hoàng Tứ phải phiền não chuyện tử tự.

"
Nguyệt Hoa ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Dạ.

"

Hoàng Thái hậu nhắm mắt không lên tiếng, không phải bà không biết hoàng hậu đang nói xéo Nguyệt Hoa nhưng bà không tiện xem vào chuyện dạy dỗ hoàng túc (cách gọi vợ của hoàng tử), bà cũng mong con đàn cháu đống hoàng gia nhà Nguyễn trãi rộng khắp thiên hạ, Nguyệt Hoa đã ba năm không có động tĩnh gì, Ông hoàng tứ con nối dõi lại không có một người, hai năm trước chỉ có một mình Ngô Thị là sinh được hoàng tôn đầu tiên nhưng đáng tiếc chưa đầy một tuổi đã chết non.

Trong hoàng cung đồn đãi, Tứ Nguyên cơ chính là người đã nhún tay vào cái chết của hoàng trưởng tôn, thực hư như thế nào bà không biết nhưng lời đồn lớn như vậy khiến nhiều người lên án tứ Nguyên cơ không hiền, cho dù bà yêu thích Nguyệt Hoa cũng không thể ra mặt giúp đỡ nàng được.

Nhị phi cười gượng gạo nhìn Nguyệt Hoa, bà lắc đầu thở dài bà không thể giúp Nguyệt Hoa mãi được chỉ có thể cho nàng tự tính toán, đã ba năm rồi bà cũng rất sốt ruột tin tức gì cũng không có làm sao bà chống đỡ cho nàng được đây, hoàng thượng cứ suốt ngày hỏi chuyện Phúc Đảm bà không biết phải trả lời như thế nào, mỗi ngày bà đều cầu nguyện Phật tổ phù hộ cho Phúc Đảm cùng Nguyệt Hoa mau chóng có một đứa con như vậy mọi chuyện mới kết thúc được.

Nguyệt Hoa cũng không ngồi bao lâu Hoàng Thái hậu đã bảo mệt mỏi cho mọi người cáo lui, Nguyệt Hoa yên lặng trở về tẩm cung, nàng nằm dựa trên giường đất suy nghĩ Trịnh ma ma mang thuốc vào Nguyệt Hoa để tay ngăn lại nói: "Từ nay không cần mang vô nữa, ma ma cho người mang bỏ hết đi.

"
Trịnh ma ma vui mừng hỏi: "Nguyên cơ ngài suy nghĩ kỹ rồi, thật sự không cần thuốc này nữa.

"
Nguyệt Hoa gật đầu đáp: "Hơn ba năm rồi, cũng nên đến lúc" , nàng nhìn bức tranh treo trên tường cười khổ.

Phúc Đảm hôm nay trở về nghe thấy bầu không khí trong chính viện rất kỳ lạ, hắn khó hiểu hỏi: "Hôm nay có chuyện gì, sao ai cũng kỳ lạ vậy?"
Lê Tức bước ra đáp: "Bẩm ông hoàng hôm nay nguyên cơ thỉnh an trong cung! khi trở về thì đã như vậy ạ!" , Lê Tức cười khổ nói úp mở cho Tứ hoàng tử nghe.

Phúc Đảm nhíu mày đi thẳng vào bên trong, chúng cung nhân thấy ông hoàng đã trở về đều đồng loạt quỳ xuống đất, hắn không quan tâm đi vào phòng Nguyệt Hoa đang ngồi ôm đàn tỳ bà, nàng nhìn thấy hắn đi vào đặt đàn tỳ bà xuống hành lễ.

Phúc Đảm đi lại nâng Nguyệt Hoa đứng dậy nắm tay nàng đi lại ghế ngồi, hắn ân cần hỏi: "Hôm nay lại bị răn dạy?"
Nguyệt Hoa không trả lời rót chung trà cho hắn, Phúc Đảm nhận lấy chung trà uống một ngụm nói: "Nàng ủy khuất đi, sao vậy không muốn nói chuyện luôn à!"
Nguyệt Hoa bật cười đáp: "Thần thiếp làm gì ủy khuất, chàng xem chàng kìa mới trở về mệt mỏi đi để thần thiếp sai người mang nước tắm vào cho chàng tẩy rửa".

Phúc Đảm ngửi quần áo mình một cái rồi gật đầu: "Ân.

"
Phúc Đảm cởi y phục đi vào bồn tắm thoải mái nhắm mắt, Nguyệt Hoa tiếp nhận khăn lau cho mọi người lui ra nàng cười đi lại chỗ hắn nhẹ nhàng chà lau lưng cho hắn, Nguyệt Hoa hỏi :"nếu chúng ta có một đứa con chàng thấy như thế nào".

Phúc Đảm mở mắt ngước nhìn Nguyệt Hoa: "Còn nói không ủy khuất, buồn rồi đi chuyện con cái là duyên phận miễn cưỡng cũng không được gì, không cần quan tâm mẫu hậu hay mẫu phi ở trong cung bọn họ lớn tuổi khéo lo xa, chúng ta còn trẻ từ từ rồi tính chuyện sinh con cái, nàng yên tâm có ta ở đây không ai dám nói động đến nàng đâu.


"
Nguyệt Hoa nghe hắn nói vậy cảm thấy an ủi cười nói: "Chàng nói gì nhiều vậy, thần thiếp là hỏi thật ủy khuất cái gì? Ba năm đến nay không có tin tức! bị răn dạy là chuyện bình thường, Thần thiếp cũng không cảm thấy buồn.

"
"Thật không?"
Nguyệt Hoa chắc chắn gật đầu: "Thật.

"
Phúc Đảm sờ mặt Nguyệt Hoa nói: "Nếu có thì càng tốt chứ sao? Ta vẫn mong có một đứa bé giống nàng, xinh đẹp, thông minh, hiền lành, lại thấu hiểu người khác.

"
Nguyệt Hoa chớp mắt nói: "Vậy chàng muốn thần thiếp sinh con gái à!"
Phúc Đảm gật đầu cười nói: "Ừ, con gái mới tốt, ngoan ngoãn còn mấy tên tiểu tử thúi tối ngày chỉ biết tranh dành.

"
"Tranh dành ai?"
"Nàng chứ còn ai nữa, đến lúc đó chắc nàng cũng không biết ta là ai đâu.

"

Nguyệt Hoa càng nghe càng buồn cười, nàng cười ngã trái ngã phải, Phúc Đảm sợ nàng té ngã vội đứng lên đỡ nói: "Cẩn thận một tí ngã xuống thì làm sao?"
Nguyệt Hoa nhân cơ hội hôn môi hắn một cái đá lông nheo nói: "Vậy chúng ta cùng nhau sinh đi.

"
Phúc Đảm nhướn mày nói: "Nàng đã quyến rũ ta như vậy thì ta nhất định sẽ sẽ không từ chối đâu, tới lúc đó đừng có mà hối hận.

"
Nguyệt Hoa không sợ đưa ngón tay gãi cằm hắn cười nói: "Không hối hận nhưng phải xem biểu hiện của chàng trước cái đã", Nguyệt Hoa còn ngả ngớn nhìn xuống phía dưới của hắn ánh mắt đầy khiêu khích.

Bị đụng chạm đến lòng tự tôn hắn làm sao bỏ qua Nguyệt Hoa được, hắn kéo Nguyệt Hoa vào bồn tắm lớn nói: "Hôm nay ta sẽ cho nàng biết tay dám trêu chọc phu quân hả?"
Nguyệt Hoa bất ngờ bị kéo vào bồn tắm cả người ướt đẫm, nàng muốn nói tiếng xin lỗi nhưng đã quá trễ , Phúc Đảm đã nhanh tay trước một bước cởi y phục nàng ra quăng thẳng đi ra ngoài.

Lê Tức thở dài đuổi Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh đi nơi khác, hắn ngước mắt nhìn mặt trăng treo trên cao thầm nghĩ hôm nay mặt trăng thật đẹp, không biết khi nào mới xong đây, hắn nhìn vào bên trong che miệng ngáp một cái lắc đầu dựa vào cột ngủ.

________________________

Bình Luận (0)
Comment