Thần Phi Truyện

Chương 62


Hai năm sau.

"Đại hoàng tôn, tam hoàng tôn đừng chạy nhanh như vậy coi chừng té, ai da!.

"
Phúc Dung tính tới ngày hôm nay đã tròn bốn tuổi, Phúc Yến bé hơn hắn nửa tuổi luôn chạy theo sau lưng hắn kêu anh cả.

Phúc Dung hiếu động dẫn đệ đệ chạy giỡn trong sân, chúng ma ma nô tì cung nữ rượt theo phía sau, hắn nhìn lại càng vui vẻ vỗ tay cười liên tục cấm đầu chạy về phía trước.

Trong lòng mấy ma ma cung nữ đều nói thầm đại hoàng tôn người thì vui rồi còn bọn nô tì thì lo sốt ruột đây, lỡ sơ xảy làm người ngã, không phải cái mông của bọn họ phải nở hoa hay sao? Bậy bạ, không được nghĩ như vậy, đuổi theo ngài ấy không khéo ông hoàng về rồi lại trách phạt.

Ma ma chạy theo la lớn: "Tổ tông của tôi ơi, làm ơn đừng chạy nữa, ngài làm ơn tha cho cái bộ xương già của nô tỳ đi, Đại hoàng tôn! "

Phúc Dung quay đầu lại nói với Phúc Yến: "Qua bên kia, đó bên đó đấy chúng ta núp đi, nhanh lên.

"
Phúc Yến gật đầu cùng Phúc Dung núp vào mấy tảng đá lớn, bọn họ cười trộm khi nhìn thấy ma ma cùng cung nữ chạy ngang qua mà không nhìn thấy chỗ bọn họ đang núp.

Phúc Yến có chút thương hại bọn họ quay đầu hỏi Phúc Dung: "Anh cả à, chúng ta làm như vậy có quá đáng lắm không, nếu mẫu thân hay phụ thân tức giận thì phải làm sao?"
Phúc Dung cốc đầu hắn mắng: "Đệ ngốc à, mẫu thân thương chúng ta như vậy bà không tức giận đâu, cùng lắm bị đánh vài cái lên mông là xong chuyện, còn phụ thân! Ông làm gì tức giận mấy việc này, ông chỉ thích có một mình Ngũ đệ thôi.

"
Phúc Dung buồn rầu ngồi xuống bứt mấy ngọn cỏ để trút giận, Phúc Yến mới không hiểu lời hắn nói, Phúc Yến cắn đầu ngón tay ngây thơ hỏi: "Phụ thân thích ngũ đệ thì sao?"
Phúc Dung thở dài lắc đầu rầu rĩ đáp: "Đệ không hiểu được, ông cứ suốt ngày bắt ta học còn so sánh ta với Phúc Thự trách ta không ngoan ngoãn, ta chán muốn ra ngoài chơi cũng bị ông trách phạt, mắng cái gì "Làm huynh trưởng mà không phải đạo, chỉ suốt ngày lo chơi ra ngoài làm mất mặt ông", cái gì cơ chứ ta mới có bốn tuổi thôi mà.

"
Phúc Dung lên ba đã bị phụ thân bắt đến tiền viện tự mình dạy học, hắn khóc đòi gặp mẫu thân thì ông đánh mông hắn, sau đó là mắng hắn không ngoan ngoãn như ngũ đệ.

Cuối cùng đích thân mẫu thân ra mặt xin giúp hắn mới thoát khỏi ma chưởng của phụ thân, nhưng vẫn phải đến tiền viện học tập, áp bức Phúc Dung chỉ biết suốt ngày chạy trốn.

Phúc Dung vứt mấy ngọn cỏ ra, đứng lên phủi vạt áo của mình rồi dẫn tam đệ đi theo con đường tắt trở về Chính viện.

Vừa trở về Phúc Dung đã nhào tới ôm chân Nguyệt Hoa, hắn sụp sùi bắt đầu tố khổ: "Phụ thân lại mắng Phúc Dung, Phúc Dung đã học thuộc tam tự kinh cùng ngũ Kinh, chữ nôm cũng đã viết được vài từ Phúc Dung đã ngoan lắm rồi, nhưng phụ thân vẫn không hài lòng, mẫu thân đau đau.


"
Nguyệt Hoa xoa đầu hắn an ủi: "Mẫu thân biết Phúc Dung đã cố gắng hết sức mình rồi, mẫu thân sẽ bàn lại với Phụ thân con, nhưng Phúc Dung vẫn bị phạt vì cái tội dẫn tam đệ trốn ra ngoài chơi, như vậy đáng bị đánh đòn.

"
Phúc Dung vừa vui mừng vì mẫu thân biết đau, biết thương yêu mình, lại nghe mẫu thân nói đến chuyện đánh đòn hắn, hắn lo lắng che mông mình lại, né tránh ra sau lưng tam đệ.

Phúc Yến chưa kịp phản ứng đã bị Phúc Dung đẩy ra làm tấm mộc, ủy khuất nhìn Nguyệt Hoa mếu máo.

Nguyệt Hoa nhìn hai đứa nhỏ không khỏi thở dài, cũng không chấp nhặt với Phúc Dung nữa, dẫn đầu đi vào bên trong ngồi xuống tiện tay ngoắt hai đứa nhỏ đi lại chỗ mình.

Phúc Dung cùng Phúc Yến nhe răng cười ranh mãnh chạy theo sau lưng mẫu thân, tự mình leo lên ghế ngồi xuống rửa tay lau mặt ăn điểm tâm.

Nhìn hai đứa thích thú ăn điểm tâm Nguyệt Hoa không khỏi lắc đầu, Phúc Dung cùng Phúc Yến có trưởng thành sớm hơn con nhà bình dân bá tánh thì sao bọn nhỏ vẫn là một đứa trẻ, bọn nhỏ cũng cần được yêu thương cùng khích lệ, nàng cũng không muốn bọn nhỏ đau đầu vì chuyện học nhưng Phúc Đảm thì!
Chàng ấy có vẻ quá nghiêm khắc với bọn nhỏ rồi, đồng ý nghiêm khắc thì bọn nhỏ mới ngoan ngoãn nghe lời nhưng bọn nhỏ chỉ ngoài ba tuổi lớn nhất là Phúc Dung chỉ mới bốn tuổi, làm sao chịu nổi cách dạy nghiêm khắc của chàng ấy đây.


Nguyệt Hoa nhiều lần khuyên nhủ đều bị Phúc Đảm bát bỏ, nàng giả vờ giận dỗi thì hắn cũng không chiều lòng nàng giống như trước, cứ một mực đinh ninh cách dạy con của mình, lâu ngày nàng cũng buồn không thèm nói nữa, cố ý dung túng bọn nhỏ chạy đến đây trốn học.

Phúc Đảm cũng nể mặt nàng không làm lớn chuyện, giả vờ mắt nhắm mắt mở cho qua, Phúc Dung mới được nước làm tới ba ngày là chạy về đây một lần, bây giờ thì hay rồi còn kéo theo Phúc Yến xuống nước.

Nguyệt Hoa khóc không ra nước mắt, nàng suy nghĩ diễn cảnh tối nay khi Phúc Đảm trở về! Đau thương lấy khăn tay lau nước mắt, ngày mai nàng không bò xuống giường được là cái chắc rồi.

Vì Bao che cho bọn nhỏ mà Nguyệt Hoa phải bỏ ra bao nhiêu là nước mắt cùng sức lực, còn phải hứng chịu lời oán trách của Phúc Đảm, nhìn hai tên bạch nhãn lang chỉ lo ăn không lo cho mẫu thân chúng mà nàng càng thương tâm hơn.

Ôm đàn lên bắt đầu ngồi hát, tiếng hát ai oán của mẫu thân làm Phúc Dung mắc nghẹn, hắn ho khan trừng mắt nhìn mẫu thân mình mà phun ra một họng khí.



Bình Luận (0)
Comment