"Nhân danh chiến thần bắc vực ta sẽ thay con dân bách tính phán ngươi 10 năm không có lương bổng và phế đi nửa tu vi đạo hạnh của ngươi ,Thí Công Thâu Diệc Pháp "ngay lập tức hắn duỗi tay khẽ vẫy về phía Hoàng Bác Văn tu vi nửa đời của hắn cứ như vậy mà bị rút ra khỏi cơ thể mà sắc mặt của mặt của Mạc Thần Phong không nháy mắt lấy dù chỉ một lần "A.a................a"Hoàng Bác Văn thét lên trong sự đau đớn tột cùng, hắn thề rằng đây là lần đầu tiên trong nhân sinh của hắn cảm thấy thống khổ tới vậy. Lúc này Mạc Thần Phong mới thu tay về trong sự sợ hãi của chúng quần thần,Hoàng Bác Văn lúc này thở gấp nặng nhọc "Thôi bản tôn mệt rồi bãi triều đi"Mạc Thần Phong nhàn nhạt nói và đứng dậy hồi cung. Trên đại lộ, Hoàng Bác Văn ngồi trong chiếc audi ho khù khụ,sắc mặt tái nhợt :"khụ khụ khụ, mẹ nó thằng oắt con đó mạnh thật, ta thật không ngờ là dưới mí mắt của ta mà hắn đã đạt tới trình độ này mà ta không hề hay biết gì,là ta đã quá sơ sảy chăng?nhưng mà thù này ta nhất định phải trả không thể nào bỏ qua như thế được!"