Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Hứa Diệp không đáp lại. Cậu nhìn ly sữa trước mặt, bất tri bất giác nhớ tới ly sữa trên bàn trà ở số 8 Hàm Quán kia. Buổi tối hôm đó, thân thể trần trụi của cậu bị Sở Dục lúc còn mang mặt nạ ôm vào ngực, lấy thân phận bình đẳng hàn huyên rất nhiều chuyện. Cậu đem đầu dán tại lồng ngực của nam nhân, bên tai là nhịp tim đập trầm ổn mà hữu lực của người nọ, trong hơi thở tràn ngập hương khí nhẹ nhàng khoan khoái trên người người nọ, làn da cảm giác được cái ôm ấp ấm của người nọ……
Ký ức như nước lũ cuồn cuộn kéo đến, đem những ký ức nhỏ nhặt nhất, nguyên bản phải quên đi, phải rửa sạch, lại tái hiện vô cùng rõ ràng.
Bất quá chỉ mới hai lần gặp mặt, bất quá chỉ là quan hệ giữa DOM cùng SUB, bất quá chỉ là dục vọng.
Nhưng là vì cái gì trong bốn ngày này, mỗi một giây đều thất thần, đều sẽ nhớ tới nam nhân?
Tay anh, mắt anh, bộ dáng anh khi cầm roi, thanh âm của anh khi ghé vào bên tai cậu…… Hết thảy mọi thứ giống như nước lũ ngập trời đem bản thân mình chìm ngập trong đó. Trong lòng cậu, sự buồn bực không thể phát tiết càng ngày càng nghiêm trọng, cậu thậm chí không biết đây là tức giận đối với người kia, hay là đối với chính cậu.
Hứa Diệp buồn chán đem ly sữa kia hung hăng đập xuống đất, cái ly bị vỡ nát, mảnh thủy tinh bị văng tung tóe, đưa tới không ít ánh mắt người khác, chọc MB tóc nâu ngồi bên cạnh cậu sợ hãi kêu thành tiếng. Người phụ trách quán bar nghe tiếng mà đến, nhìn nhìn biểu cảm của cậu rồi vung tay cho MB tóc nâu một cái tát, liên tục giải thích.
Lưu Cảnh cười cười, giải vây nói: “Được rồi, để người quét tước một chút. Hôm nay, tâm tình Hứa thiếu không tốt, đổi vài hải tử thông minh lại đây hầu hạ.”
“Không cần, tớ hiện không có hứng thú.” Hứa Diệp nhíu mày, lấy một ly rượu trên bàn, uống một ngụm.
“Thân thể mới tốt lên một chút, đừng ép buộc bản thân rồi lại phá hư.” Lưu Cảnh phất phất tay, tất cả mọi người trong phòng lui ra ngoài, chỉ để lại một MB tên là Lâm, mang đến cho bọn họ một bình trà hoa lài mới pha.
Lâm là MB chuyên dụng của Lưu Cảnh, bởi vậy tên của hắn ta không có trong danh sách, cũng không phải tiếp những vị khách nhân khác. Trạng thái như vậy sẽ kéo dài cho đến ngày Lưu Cảnh quyết định chấm dứt quan hệ bao dưỡng. Lâm 29 tuổi, tuổi tác như vậy so với những MB khác có thể coi là lớn hơn, nhưng Lưu Cảnh thích cách mà hắn biết tiến biết lùi và có những nguyên tắc của riêng mình, ôn hòa lễ độ. Đặc biệt ở trên giường rất ngoan ngoãn nhu thuận, bởi vậy Lưu Cảnh thủy chung không thay người.
Lúc này, Lâm đem hai chén trà đặt xuống bàn, liền im lặng lui ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì, có thể khiến cậu rối rắm như vậy?” Lưu Cảnh hỏi, lại bổ sung một câu: “Cậu nếu không muốn nói cũng không sao, tớ cùng cậu ngồi một lúc, chúng ta tán gẫu chuyện khác.”
“Tớlà thuần SUB.” Hứa Diệp bỗng nhiên nói một câu.
“Tớ biết, cho nên tớ mới tốn không ít quan hệ để giúp cậu lấy được cái vé vào giới kia.” Lưu Cảnh dừng một chút: “Phương thức tình dục bất đồng mà thôi, cậu cần gì phải để ý người khác nghĩ như thế nào.”
“Tớ không thèm để ý điều này.” Ánh mắt Hứa Diệp có chút mông lung: “Tớ tìm được một DOM thích hợp, anh ta đủ cường đại mà lại không thiếu ôn nhu, kỹ thuật rất tốt, có thể cho tớ sung sướng cùng thỏa mãn……”
Lưu Cảnh ngẩn người, nói: “Nếu mọi thứ đều không tệ, cậu còn bất mãn cái gì?”
“Sau khi biết được thân phận của nhau, tớ không còn cách nào tiếp tục duy trì mối quan hệ.”
“Anh ta là người như thế nào?…… Côn đồ, hay Ngưu Lang linh tinh?”
Hứa Diệp không đáp lại, chỉ đùa nghịch bật lửa trong tay. Lưu Cảnh biết cậu không muốn nói, vỗ vỗ vai cậu, nói: “Đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu cậu thấy anh ta không thích hợp, bỏ đi rồi tìm một người khác là được. DOM có kỹ thuật tốt tuy rằng ít, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, hà tất phải treo cổ trên một thân cây (ý là vì aka Sở Dục mà buồn phiền mãi)?”
Hứa Diệp lấy tay chống đầu, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cười: “Cũng cũng thật là… làm công tác tư tưởng cứ như tớ là trẻ con đi.”
Lưu Cảnh thấy cậu nói đùa, biết cậu muốn chuyển chủ đề, vì thế đông lạp tây xả (nói chuyện tào lao) bồi cậu hàn huyên một hồi, mới về.
Ngày hôm sau, Hứa Diệp từ sáng sớm đã tới công ty, xử lý sự vụ vì nghỉ bệnh mà chồng chất lên, dựa vào công tác để khiến mình bận rộn. Sau đó, khoảng 8h buổi tối thứ bảy, cậu xuất hiện ở câu lạc bộ.
Bên trong câu lạc bộ SUB rất nhiều. Bởi vì số lượng của hai loại người này khác biệt nhiều lắm, cùng với phương thức mỗi người đạt được khoái cảm bất đồng, cho nên một bộ phận SUB có khi sẽ lấy thân phận DOM để xuất hiện, nói cách khác bọn họ kiêm cả công lẫn thụ, sinh hoạt ở cả hai loại người. (lưỡng tính đó)
Bộ dáng Hứa Diệp thoạt nhìn cũng không suy nhược, bởi vậy không ít người sẽ coi cậu như DOM, hoặc là thuần SUB đến tiếp cận, đáng tiếc cậu cũng là thuần, cho nên chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt những lời mời của họ. Cậu đã từng thử làm DOM, nhưng cậu phát hiện mình cũng không thể thu hoạch được thư thái như ý muốn. Cho nên mục tiêu của cậu là tìm một thuần DOM.
So với lần đầu tiên băn khoăn cùng khẩn trương khi tới đây, lần này cậu trầm tĩnh hơn rất nhiều. Ở bên cửa sổ, tìm một vị trí trống trải ngồi xuống, trò chuyện cùng những người tiếp cận mình, thu được tin tức cần thiết. Đồng thời, tầm mắt cũng qua lại như con thoi trong đám người, tìm kiếm mục tiêu của chính mình.
Bộ dáng có thể cho qua, nhưng đầu óc không thể ngu ngốc hơn mình, ánh mắt không thể mang nhiều dung tục, tốt nhất tạm thời không có SUB… Hứa Diệp đem tầm mắt dựa theo mấy yêu cầu này để đối chiếu để tìm kiếm, cảm thấy để tìm được một DOM thích hợp thật sự có phần gian nan. Thời điểm cậu thất vọng đầy mặt, có mấy người tiến vào từ ngoài cửa khiến ánh mắt cậu cứng đờ, theo bản năng dùng một tay đỡ trán che khuất mặt mình.
Có năm người cùng vào, đều là những người cậu đã thấy qua ở khu vực sofa hình tròn lần trước. Mới ban nãy cậu còn đặc biệt hỏi thăm tên của bọn họ.
Đang đi vào, ở bên trái, là Marvin, người được cả giới công nhận là kỹ thuật rất tốt, danh hiệu “Sư tử”. “Tiên pháp” trong giới vô cùng nổi danh. Hôm nay, phía sau anh ta là một tân nô lệ, tuổi không lớn, có vẻ thập phần nhu thuận.
Bên cạnh anh là nam nhân khoảng ba mươi tuổi, nhân xưng “Pharaoh”, là nguyên lão, là nhân vật đẳng cấp lão làng của câu lạc bộ, bình thường nói không nhiều, rất được người tôn kính. Nghe nói thủ pháp buộc chặt cùng trói buộc của anh có thể làm cho SUB như mê như say, ngẫu nhiên sẽ công khai giảng giải cùng hướng dẫn. Lần này, trên đầu nô lệ của anh không mang theo mặt nạ, lộ ra cả khuôn mặt. Khiến Hứa Diệp kinh ngạc là, vị nô lệ này cư nhiên là một nam nhân cao lớn mang kính mắt, thoạt nhìn như quan chức cao cấp của một cơ quan tài chính nào đó.
Đi ở bên phải là hai vị dùng danh tự bằng tên phim hoạt hình ‘Mèo và chuột’, Tom và Jerry. Hai người bọn họ là quan hệ bạn lữ cố định, hai người đều có thể tự do chuyển đổi giữa DOM cùng SUB, bình thường rất ít khi thu nhận những nô lệ khác.
Mà đi ở giữa bọn họ, là nam nhân mang theo Hắc Vũ mặt nạ, là nam nhân được xưng “Bá Tước”. Anh là Sở gia Nhị thiếu, cũng là chủ sở hữu của câu lạc bộ này. Anh là người đặt ra quy tắc, cũng là người đứng đầu trong toàn bộ giới. Anh là một DOM đủ cường đại, có đủ kỹ xảo làm người ta khuất phục.
Một đám người như vậy luôn luôn được hoan nghênh, bọn họ xuất hiện hấp dẫn ánh mắt của toàn hội trường, chỉ có Hứa Diệp khẩn trương cúi đầu tránh đi. Cậu không biết mình đang trốn cái gì, chỉ là không muốn có bất cứ tiếp xúc ánh mắt cùng với vị Bá Tước tiên sinh kia.
Cậu nghe thấy mấy người bên cạnh đang khe khẽ nói nhỏ.
Giáp nói: “Mấy ngày hôm trước, nghe nói Bá Tước thu một nô lệ mới, lần này mới được vài ngày liền tách ra?”
Ất lắc lắc tay: “Ít tung tin vịt đi, Bá Tước đã lâu không thu người.”
Bính ngắt lời nói: “Ai dám tung tin đồn a, một năm trước có tiểu tử tóc đỏ nơi nơi nói cậu ta là người của Bá Tước, các ngươi biết cậu sau này thảm như thế nào không?”
“Cái người gọi là Vic kia?” Ất nghĩ nghĩ nói: “Ta hình như đã nghe qua có người như vậy.”
“Đúng, chính là Vic. Có một buổi tối, hắn ta thừa dịp Bá Tước uống nhiều, vụng trộm chui vào phòng chuyên dụng của Bá Tước, cũng không biết từ nơi nào có được thẻ vào thang máy… Tóm lại, sáng sớm hôm sau, hắn cầu Bá Tước làm DOM, Bá Tước không đồng ý. Sau này, có một thời gian Bá Tước không tới câu lạc bộ, Vic liền làm mưa làm gió ở nơi này, nơi nơi nói mình là người của Bá Tước, yêu cầu câu lạc bộ chuẩn bị cho hắn một phòng chuyên dụng riêng, còn đem một hội viên có thù cũ đánh đến mức phải vào bệnh viện.” Bính nói ra toàn bộ tin tức bát quái.
“Chậc, lá gan cũng quá lớn nha.” Giáp kinh ngạc nói: “Bá Tước như thế nào có thể mặc kệ không quản?”
“Đương nhiên không có khả năng rồi.” Bính lắc lắc cái ly đế cao: “Tôi còn nhớ rõ cái buổi tối kia, Bá Tước cho người đem Vic cột vào chính giữa hội trường, sau đó cầm lấy một chiếc trường tiên (roi dài) đi ra. Tên kia lúc này mới hoảng, sợ hãi cầu xin tha thứ. Bá Tước liền nói một câu…” Bính cố ý thừa nước đục thả câu, chậm chạp không nói, chọc hai người bên cạnh nóng nảy, mới lại mở miệng nói: “Bá Tước nói ‘Sau năm roi còn có thể đứng dậy, ta tạm tha cho ngươi’. Sau đó nâng roi lên rồi quất tới, tình cảnh lúc ấy thật đúng là… trước ngực Vic đều là da tróc thịt bong, nơi nơi đều là máu, đánh tới roi thứ tư, Vic liền ngất đi. Sau đó đưa đi cấp cứu, người này liền bị xoá tên, tôi cũng chưa từng thấy hắn ta lần nữa.”
“Trời!” Ất kinh ngạc nói: “Trường tiên dính máu đặt ở trên kệ biểu diễn kia, không phải chính là chiếc roi ngài ấy đã dùng qua chứ?”
Bính gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là nó, ngài cho người đặt ở nơi đó. Từ nay về sau, không ai dám làm càn trong câu lạc bộ.”
Giáp nói: “Nghe nói tuần trước Bá Tước thu một người mới. Buổi tối thứ bảy tuần trước, lúc ta sắp đi thì nhìn thấy ngài từ trên lầu đi xuống, tuy rằng có một mình, thế nhưng mặt nạ trên mặt đã lấy xuống.”
“Như vậy xem ra là thật.” Ất nháy mắt mấy cái: “Đều nói Bá Tước chỉ ngoạn 1vs1, sau khi có SUB cố định sẽ tháo mặt nạ xuống, tương đương với việc cự tuyệt những người khác. Cũng không biết gia hỏa nào ngốc như vậy, đụng phải đại vận lại lật thuyền.” (ý là Tiểu Diệp trúng số đỏ nhưng lại từ chối a)
Hứa Diệp ngẩn người, nguyên lai Sở Dục mang mặt nạ trong câu lạc bộ là một loại dấu hiệu, tỏ rõ anh đang trong giai đoạn độc thân không có SUB. Nói như vậy, thứ bảy tuần trước, sau khi mình rời đi, anh cư nhiên lấy mặt nạ xuống, đối với ngoại nhân tuyên bố anh đã có SUB. Mà trước mặt cậu anh vẫn mang nó, là vì sợ cậu biết thân phận của anh sẽ sợ hãi sao? Hứa Diệp không khỏi cười khổ. Vô luận mặt nạ tinh xảo như thế nào, đến một ngày phải lấy xuống, anh vẫn là người Sở gia, điểm này không thể thay đổi.
Lúc này, Bính ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, tất cả SUB đều muốn tìm được một DOM như vậy, có tiền lại có kỹ thuật. Đáng tiếc ánh mắt anh rất cao, ngay cả Họa Mi cũng chướng mắt, càng đừng nói đến chúng ta.”
“Ngươi xem đi, Họa Mi kia lại đi câu dẫn Bá Tước nha.” Giáp chỉ chỉ cách đó không xa, cười nói: “Này đã là lần thứ mấy, cậu thật đúng là bám riết không tha, kiên cường chiến đấu quá đi.”
“Hajz… Lần này chắc sẽ thành công sao?” Ất kinh ngạc: “Bá Tước sẽ không không thu cậu ta chứ……”
Hứa Diệp nhìn theo ánh mắt bọn họ. Bên cạnh sô pha dài chuyên dụng chỉ dành cho hội viên cao cấp, nam nhân tuấn mỹ chỉ khoác một tầng áo lụa mỏng đang đứng trước mặt Sở Dục, đôi mắt phượng cười đến phong tình vạn chủng. Sở Dục vươn tay, cậu thuận theo quỳ xuống, đem mặt dán vào bàn tay anh, nhẹ nhàng cọ cọ. Bàn tay anh mơn trớn má cậu, nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ của cậu. Mà nam nhân được xưng là “Họa Mi”, vẻ mặt ôn thuần tùy anh vuốt ve.
Cảnh tượng như vậy khiến ngực Hứa Diệp buồn bực như bị một tảng đá lớn chèn ép. Cậu đột nhiên đứng dậy, xuyên qua đám người, hướng ban công đi tới.